Chương 15: Hủy Diệt Chi Tâm

Trên không trung xuất hiện ba cái thân ảnh, một bạch y, một lam y cùng với một con kim tước. Ba người này đúng là Cổ Huyền Thiên bọn hắn.

"Tiểu Kim, ngươi đi về Thái Hư Tông trước" Trầm mặc một lúc sau, Cổ Huyền Thiên mở miệng, một khối lệnh bài thân phận bay về phía Tiểu Kim.

Tiểu Kim thông linh, minh lên một tiếng, sau đó gắp lấy lệnh bài hoá thành một vệt kim sắc bay về phía Thái Hư Tông.

Đường Long lúc này không còn vẻ thanh niên nhu mì sướt mướt như lúc nãy nữa, giờ khắc này hắn lạnh nhạt tràn đầy ngạo nghễ, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là thủ hộ đế thượng. Về phần Cổ Huyền Thiên sắp tới muốn làm gì, muốn đi đâu hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ cung kính chắp tay đứng sau lưng.

Cổ Huyền Thiên đứng trên không trung, không ai phát hiện, với thủ đoạn của hắn muốn ẩn trốn cho dù tu vi ngươi cao đến độ cày nát không gian ra cũng không tìm được.

Hắn nhìn xuống đường phố, ở một cái thương điếm bình thường, trên cửa thương điếm treo cái biển hiệu cũ kỹ mục nát " Tề Di Các ", khoé miệng hắn hơi kéo lên như cười mà không cười.

" Đi thôi ".

Hai người lập tức xuất hiện trước Tề Di Các, xưng là Các nhưng chỉ là một cái điếm chuyên bán cái loại tạp dụng, dược tề, những món đồ kỳ lạ.

Tiểu nhị khi thấy hai thân ảnh xuất hiện trước của điếm cũng hơi giật mình, nhưng thoáng cái lấy lại bình tĩnh, dù gì đây cũng là thế giới vũ giả, tu sĩ là xuất quỷ nhập thần đấy. Hắn có kinh nghiệm lâu nên cũng không có gì lạ.

" Hai vị khách gia cần gì ạ, ở thương điếm của chúng ta có đủ loại dược tề hay các món đồ kỳ lạ được sưu ở các nơi hiểm địa, hai vị khách gia có cần gì thì thì cứ gọi tiểu nhân ạ. "

Cái gọi là gian thương thương gian bất quá cũng là thế này. Chưa kịp thấy rõ nhân diện hắn đã cúi người mở một nụ cười híp mắt kèm theo câu nói như chuẩn bị từ trước.

Bất quá khi hắn ngước lên nhìn Đường Long thì hít sâu vào một cái khí lạnh, tuyệt thế mỹ nam đi lạc đâu a, rồi khi hắn nhìn thấy Cổ Huyền Thiên, nụ cười hắn cứng lại, tim cũng như muốn đập lệch đi một nhịp, hắn cứ ngơ ngác đứng đó trợn to mắt nhìn.

Đường Long thấy thế khó chịu hừ lạnh một cái. Tiểu Nhị màng nhĩ như bị lôi chấn, ông ông vài tiếng, sắc mặt trắng bệnh, lập tức phát hiện ra mình thất thố, nhanh chóng mời vào.

Chẳng biết sao khi hắn thấy ai chằm chằm nhìn vào đế thượng là hắn cảm thấy phẫn nộ, trong người hắn một luồng cảm giác không rõ ? Hắn không biết đây là cảm giác gì nhưng rất khó chịu, cảm giác như ai đang rình ngó...người yêu của hắn vậy...

" Không, không, không thể nào...đúng, đúng, đây chỉ thuần tuý là ta muốn bảo vệ đế thượng, tuyệt đối không có ý nghĩa đó, mặc dù đế thượng mỹ đến cực hạn nhưng hắn là nam à...Tuyệt đối không có chuyện đó...ân, là lòng trung thành nha....ha ha...ha ha ha" Đường Long cảm giác mình sắp điên, tự suy nghĩ trấn an mình.

Nhưng khi hắn vừa thấy Cổ Huyền Thiên phi tiếu tự tiếu nhìn hắn, cả người hắn như bị điện giật, xoay mặt đi nhìn chỗ khác, mặt hơi điểm hồng, đáng yêu đến cực điểm, nhưng tình cảm này trong mắt Tiểu Nhị lại vô cùng...dị, ân là dị.

" Con mẹ nó, không phải chứ...Chẳng lẽ gia gia nói đúng ? Ai cũng tưởng mình là đàn ông cho đến khi gặp người đàn ông đời mình...A, nương ? nói vậy không lẽ ta cũng...không, không thể nào...mạnh mẽ, mạnh mẽ lên a " Tiểu Nhị hít sâu một hơi, sau nó khoé miệng co quắp nở nụ cười, thủ ra thế mời vào.

Cổ Huyền Thiên tâm tính bực nào, tâm tư, đầu óc tính toán đùa bỡn nha, không biến bao nhiêu khủng bố đại năng đều bị hắn hố, hắn đều không cần động đến một tí ngón tay, hắn tức nhiên cũng nhìn thấu việc này, nhưng cũng lười đi giải thích.

Bước vào điếm, không gian ở trong không hề nhỏ bé như mặt ngoài thể hiện.

Trong điếm là vô số món đồ kỳ dị được trưng bày trên các giá gỗ, phủ từng lớp bụi tuế nguyệt.

Từng món binh khí được treo trên các mặt vách tường.

Cổ Huyền Thiên nhiều cũng không nhìn nhiều một chút, trực tiếp vào vấn đề, ở đây có thứ hắn cần lấy, một món đồ mà hắn gửi, một món tuyệt thế đồ vật, thứ mà khiến cho vô số vũ giả, thậm chí là Vũ Đế hoặc cao hơn nữa sẵn sàng đánh đổi tất cả chạy theo như vịt.

" Đưa ta đi gặp lão bản của các ngươi ". Nói nhiều cũng không nói nhiều một chút, hắn trực tiếp yêu cầu.

Tiểu Nhị cũng không nói nhiều, mời Đường Long cùng Cổ Huyền Thiên ngồi đợt một chút, hắn châm trà trong chạy đi thông báo.

Một lát sau chỉ thấy một cái trung niên béo phệ, khuân mặt phúc hậu lịch bịch đi ra nghênh đón. Tuy có nghe trước tiểu nhị mô tả sơ qua hai người, biết không phải tầm thường nhưng khi thấy hắn cũng phải hít vào một hơi lãnh khí, bình tĩnh lại tâm tình rồi đi ra.

" Chẳng biết hai vị khách gia cần gì, nếu tiểu bản có thể giúp thì sẵn sàng phục vui " Lão bản nở một nụ cười hoà ái dễ gần, chắp tay hành lễ sơ.

Cổ Huyền Thiên ngồi đó nhàn nhạt uống từng ngụm trà, nhìn nhiều cũng không nhìn một mắt, vẫn thờ ơ ngồi đấy.

Một lát sau hắn mới mở miệng.

" Ta muốn gặp lão bản cũng không phải ngươi đấy, gọi Đồng Viễn Lâm ra gặp ta " Cổ Huyền Thiên từ từ uống trà đạo.

Lão bản thân hình mập mạp lúc này khi nghe đến cụm từ " Đồng Viễn Lâm " hai mắt co rụt lại thành lỗ kim, sau đó vẻ hiền hậu chất phác mất đi thế vào đó là sát khí cùng kinh khủng uy ám, lúc này hắn như một vị chiến thần từng đồ sát qua trăm trận.

]

Bị uy áp bao phủ, Cổ Huyền Thiên một tí cũng không chau mày, vẫn là thản nhiên ngồi đó hai mắt nhìn xuống. Đường Long chuẩn bị ra tay thì hắn ra dấu không cần.

Cổ Huyền Thiên đứng dậy.

" Ta biết ngươi ở đó, ngươi nếu không đi ra thì ta sẽ lôi ngươi ra " nói xong hắn bước đi đến, cứ mỗi bước đi tới thản nhiên không có linh lực, nhưng đế uy ngày càng một kinh khủng, lão bản kia lúc này như tiểu thuyền trên đại hãi, sắc mặt kinh hãi trắng bệch, hắn ngay cả cử động cũng không dám, cảm giác này nói cho hắn, nếu hắn động một ngón hắn sẽ hoá thành tro bụi.

Không để ý lão bản, Cổ Huyền Thiên tiếp tục đi tới, đi qua hắn.

— PHANH ! PHANH !!! — Cổ Huyền Thiên đưa tay phải lên nhấn vào không gian phía trước, không gian như bị hoá lỏng muốn lún sâu vào, sau đó từng vết nứt không gian tràn ra.

Thấy thủ đoạn của Cổ Huyền Thiên, vị lão bản kia kinh hãi đến tột độ, đây rốt cuộc là tinh thông không gian đến cấp độ nào ? coi như Vũ Đế cũng không thể, hắn biết vị cổ lão tồn tại kia gia cố không gian trong điếm mạnh tới mức nào.

Đúng lúc này thì một giọng già nua vang lên

" Đạo hữu dừng tay a " Một cái hắc y lão giả bước từ gợn sóng không gian bước ra.

Cổ Huyền Thiên thấy lão giả này, mỉm cười thu tay lại.

" Xin hỏi đạo hữu là ai ? làm sao lại biết tục danh của bần đạo " Lão giả ung dung hỏi, nhưng lúc này trong lòng hắn sóng biển ngập trời, phiên thiên đảo hải, phải biết những người biết tên hắn mà còn sống đến nay không ai không phải lão quái vật, đặc biệt thấy thủ đoạn của Cổ Huyền Thiên càng làm hắn hồ nghi.

Lão bản khi thấy Lâm Viễn Đồng xuất hiện, lúc này sợ hãi mà cung kính hai chân quỳ xuống đất mà hành lễ, không dám thở mạnh.

Khi Đường Long thấy lão giả này, hắn có cảm giác rơi vào một mảnh thiên địa khác, không, nói đúng hơn hắn như đang truỵ lạc ở ngoài tinh không, đối mặt với hắn là cả một thế giới, lão giả này nhìn bình thường đến cực điểm, nhưng đôi mắt lại đen kịt như tinh không, như hố đen hút đi toàn bộ ánh sáng của vũ trụ chư tinh.

Hắn rùng mình, không tiếp tục quan sát lão giả nữa.

" Ngươi đoán xem ta là ai nga ? " Cổ Huyền Thiên mỉm cười, nói xong nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Viễn Đồng lúc này trầm mặc suy nghĩ. Sự tình này thật quỷ dị, hắn là một tồn tại từ rất lâu, dùng nhiều thủ đoạn để bảo mệnh đoạt lấy trường thọ, tiềm tu nhiều năm, bỗng dưng hôm nay lại có người nhận thức hắn, còn ép hắn đi ra, hắn quen biết chỉ còn mấy cái lão quỷ vật tồn tại trong mấy cấm địa kia, không hề có người này trong ký ức. Nếu không phải thấy người trước mắt này sâu không lường được hắn cũng chẳng lười đi ra gặp mà một chưởng đập thành bánh thịt vụn.

"Thứ lão hủ vô tri, không nghe qua đại danh tiểu hữu, thật sự lão hủ không biết" Lâm Viễn Đồng chậm rãi nói, ánh mắt chăm chú nhìn Cổ Huyền Thiên, hắn không biết người sâu không thấy đáy này định giở trò gì, chỉ là hắn cảm nhận được một cảm giác, cảm giác này khiến hắn rùng mình, hắn không nhớ, không nhớ đã bao nhiêu lâu mới có lại cảm giác này.

Cổ Huyền Thiên thấy hắn như thế, khoé miệng cong lên một nụ cười, hai tay chắp sau lưng bắt đầu ngâm một đoạn.

" Hổ Phách diệt chư tiên, Thanh Đồng chiến cửu thiên "

Nghe được câu này, sắc mặt bình tĩnh lúc này của Lâm Viễn Đồng đại biến, hai tay nắm chặt trắng bệch, hai đồng tử như hai lưỡi dao nhìn chòng chọc vào Cổ Huyền Thiên.

Sát khí từ trên người hắn toả ra, một luồng khí thế như thiên quân đè nặng lên Cổ Huyền Thiên, mặc dù Đường Long lúc này cũng đứng không vững, hai chận quỵ xuống đất, khoé miệng tràn ra tia máu. Nếu ban nãy vị lão bản so khí thế với lão giả này đơn giản là trứng gà chọi với thái cổ thần sơn.

Cổ Huyền Thiên phất tay lên, Đường Long phải nhận áp lực mất đi.

" Ngươi ! Là ! Ai " Lão giả lúc này không kiên nhẫn nữa, từng chữ rặn ra, khí thế lại tăng thêm một phần lại một phần. Cũng may thương điếm này có không gian kết giới bao phủ, nếu không chỉ dựa vào khí thế đừng nói tiểu điếm, xung quanh vạn dặm đều phải phục bái, cho dù là Vũ Đế đến cũng chỉ có nước quỳ.

Lão bản lúc này đã nằm bệch xuống đất, còn Tiểu Nhị từ lâu đã bất tỉnh, thất khiếu chảy máu, đây là lão giả không nhằm vào hai người.

" Ngươi già rồi a, Tiểu Lâm Di " Cổ Huyền Thiên chỉ nhìn hắn lắc đầu thở dài, uy áp của Lâm Viễn Đồng không ảnh hưởng nổi vạt áo của hắn, nói đùa gì vậy ? Tu vi hắn tuy yếu, nhưng đế thế của hắn là có một không hai thiên địa, dựa vào đế thế nếu hắn toàn bộ bộc phát ra coi như lúc này chưa khôi phục toàn bộ cũng đủ ép Vũ Đế chết ngợp.

Nghe đến " Tiểu Lâm Di " Lâm Viễn Đồng sắc mặt cứng ngắc lại, tim ngừng đập, hô hấp cũng cứng lại, uy áp như chưa bao giờ xuất hiện.

Giữa thiên địa này, gọi hắn là Tiểu Lâm Di chỉ có duy nhất một người, là một cái người trong truyền thuyết, một người mà năm xưa chinh chiến khi hắn làm một vị tướng quân trong trận đánh với Thiên Triều, Chư Tiên, là một cái cố sự ở trên Thiên Giới.

Thân ảnh bạch y phấp phới, đứng ngạo nghễ ở trên thương khung, nghìn vạn đại quân chỉ thấy bóng lưng của hắn. Nam tử này xung quanh không có dị tượng, không có khí thế, linh lực, nhưng gây áp lực cho cả Thiên Triều đội quân, ngay cả Thiên Đế sắc mặt khi thấy nam tử này cũng trắng bệch, cho dù sau lưng hắn là trăm ức Thiên Binh, nhưng đối mặt với một mình nam tử bạch y này hắn cũng cảm thấy sợ hãi từ trong lòng, cho dù quân số có đông hơn gấp trăm nghìn lần nhưng vẫn không làm cho hắn yên tâm.

Lâm Viễn Đồng hô hấp dồn dập, run rẩy hai tay, kích động đến cực điểm, nói không ra lời như bị mắc cả hòn đá vào cổ họng.

" Đế...Đế chủ.... " Lắp ba lắp bắp, hắn cuối cùng cũng nghén ra được hai chữ, sau nó kích động mà quỳ rạp xuống đất. Thây cảnh này, Đường Long còn đỡ, hắn mặc dù không rõ Đế thượng mình là nhân vật như thế nào, chỉ biết là rất kinh khủng tồn tại, nhưng cũng sợ hãi khi thấy màn này, còn lão bản trực tiếp sợ quá ngất đi, hắn nhưng mà biết Lâm Viễn Đồng là ai. Truyền thuyết cự vô phách, một trong những lão đại năng cầm đầu đánh đập với đội quân Thiên Giới nha. Hắn cũng chỉ biết sơ sơ, do gặp được cơ duyên được vị này đại năng thu làm cái tiểu tiểu người hầu, nên cũng biết.

Hay a, bây giờ trong lòng hắn thần linh, mạnh hơn Vũ Đế không biết bao nhiêu lần, quỳ xuống với người khác, hắn cảm giác như thế giới quan sụp đổ. Hắn không muốn nghĩ tiếp, chuyện này quá khủng bố rồi, hắn ngất đi.

Cổ Huyền Thiên cũng không đỡ hắn dậy mà là tiếp lấy một lễ này, hắn đã quen rồi, thân phận hắn cho dù là chúng thần chi vương gặp đều phải sợ hãi, nói chi đây là một toạ hạ của hắn.

Tuy rằng không phải là tâm phúc, nhưng cũng là toạ hạ đáng tin tưởng. Năm đó sau khi bị Thiên Đạo diệt sát, hắn dùng vô thượng thủ đoạn mượn xác đoạt hồn thành tựu Hỗn Độn Thiên Thể, nhưng lại bị kẻ thù thừa cơ bỏ đá xuống giếng. Nếu không hắn tuy bị Thiên Đạo diệt sát, nhưng vẫn có thể sống lại sớm hơn, chứ không phải đợi vô số tuế nguyệt, làm chậm rãi, làm mất đi rất nhiều thứ của hắn

Hắn có gửi một món đồ cho Lâm Đồng Viễn, hắn tính sử dụng, nhưng giờ đã không cần nữa, hắn thành tựu Hỗn Độn Thiên Thể, sở Đại Tự Nhiên Pháp Tắc. Thứ này hắn đã không cần, hắn định lấy cho một trong thập nhị đế thuẫn sau này. Hắn tính bồi dưỡng.

Năm xưa hắn bồi dưỡng không ít Đại Đế, Thần Vương, nhưng hắn không ràng buộc họ ở lại bên mình, cho dù là họ tự nguyện nhưng hắn cũng không muốn ai ràng buộc con đường của hắn.

Mỗi người cần có một đường đi riêng, hắn muốn để bọn họ tự phát triển. Nhưng vũng chính vì tính cách này dẫn đến thế lực hắn cô quạnh, đến khi bị bỏ đá xuống giếng thì đã không có ai kịp đến hỗ trợ.

Chẳng qua do Thiên Đạo toàn lực bỏ ra đại giới lớn diệt sát hắn, hắn phải toàn lực ứng phó, nếu không đám người kia khi hắn toàn thịnh, cho một vạn lá gan cũng không dám.

Nên việc đầu tiên hắn sống lại, là bồi dưỡng ra thủ hạ thiếp thân cho mình, một đám mà có thể sẵn sàng giao phía sau. Có nhiều chuyện không thể nào dựa và một người giải quyết cho dù người có mạnh tứi mức nào đi nữa.

Cổ Huyền Thiên thở dài, hắn cũng không muốn nhắc lại, một số chuyện đã qua thì cứ cho qua.

" Ta là đến đây lấy lại món đồ năm đấy ta đưa ngươi bảo hộ đấy "

" Đế chủ...ngài nói là món kia ? "

Cổ Huyền Thiên trầm mặc, một hồi sau nói

" Ân, ta cần nó để bồi dưỡng thủ hạ. Huỷ diệt chi tâm là một kiện vô song chí bảo "

Huỷ Diệt Chi Tâm là năm đó hắn dựng dục ra tạo bởi Hắc Ám Pháp Tắc cùng Tịch Diệt Hắc Lôi. Uẩn dưỡng vô số năm, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, khi dung hợp sẽ ban cho người dung hợp nó một sức mạnh không tưởng, nhưng việc này phải cần thể chất phù hợp. Mà hắn, cảm giác người này sắp xuất hiện rồi, bản thân là Hỗn Độn Thiên Thể, thể chất vượt lên cả đệ nhất bảo thể hắn có thể cảm giác được.

Lâm Đồng Viễn cũng không hỏi nhiều. Một cái hộp được cấu tạo từ vô số pháp tắc phức tạp, từng sợi thật mỏng pháp tắc đan xen, thành một chiếc hộp ám kim, như đang kìm nén thứ gì kinh khủng bên trong.

Đưa cho Cổ Huyền Thiên, hắn cũng thở dàu một hơi, báy lâu nay hắn luôn phải canh giữ thứ nay, không biết bao giờ mới có cơ hội đưa lại cho vị kia, bây giờ cũng hoàn thành một gánh nặng trong lòng hắn.

Cổ Huyền Thiên mỉm cười mở nắp hộp ám kim ra

Chỉ thấy trong đó nằm một viên hắc sắc lôi tâm, từng dòng hắc sắc lôi điện huỷ diệt khí thế kinh khủng tràn ra khắp không gian. Huỷ Diệt Chi Tâm được cấu tạo từ từng dòng Hắc Sắc Lôi Điện.

" Địa Vương Tịch Diệt Thể — Chỉ có ngươi mới phù hợp nhất với Huỷ Diệt Chi Tâm. Ta cảm giác được ngươi sắp xuất hiện a, phần cơ duyên này ta để cho ngươi ni ?! "

Cổ Huyền Thiên nhỏ nhẹ đạo. Đường Long đứng một bên thấy Huỷ Diệt Chi Tâm kinh khủng cũng sởn cả gai ốc, hắn thấy thứ này như tụ tập mọi thứ kinh khủng nhất vào 1 thân vậy.

" A ? " Cổ Huyền Thiên mỉm cười, nhìn về phía Thái Hư Tông.

" Tiểu Kim cái con kia quỷ quấy ra chuyện nha, cũng nên hồi tông rồi " Hắn vui vẻ đạo, nói với Đương Long, xong lại nhìn về phía cung kính đứng một bên Lâm Đồng Viễn.

" Ta chưa bao giờ bỏ các ngươi. Nếu ngươi muốn, khi ta cần có thể nhờ ngươi hiệu lệnh cho ta một số việc, vẫn còn nhiều sâu bọ ngu xuẩn đây, ta không muốn sát sinh a " Cổ Huyền Thiên mỉm cười đạo, khi nghe đến hai chữ sát sinh thì Đường Long hay vẫn là Đồng Viễn đều là lạnh cả người. Đây chính là người từng lấy xuống đầu có Thiên Đế, là người từng sát trăm ức thiên tộc người nha.

Lâm Đồng Viễn nghiêm mặt, cung kính quỳ một chân rồi biến mất, hắn sẽ giải quyết nếu cần thiết. Nếu như Cổ Huyền Thiên động nộ, hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra ?

...

Lúc này ở Thái Hư Tông.

" Ta đi mẹ ngươi, bắt con súc sinh đó lại " Mười mấy vị chấp pháp cùng trưởng lão liên thủ đánh nhau với một con kim sắc khổng tước.

" Súc sinh nhà ai dám vào Thái Hư Tông gây chuyện " một vị trưởng lão lớn tiếng quát.

Nguyên lai, con Kim Sắc Khổng Tước này chính là Tiểu Kim, Cổ Huyền Thiên đưa hắn lệnh bài, về Thái Hư Tông trước, chẳng biết con này mở trò đùa vui gì, không đưa ra lệnh bài, lập tức quấy Thái Hư Tông đến gà bay chó chạy, trong mắt còn tràn đầy ý hả hê. Kết quả bị mười mấy vị chấp pháp cùng trưởng lão đánh lên, người chỉ vài vết thương nhẹ, mà mấy vị kia thì không như vậy rồi.

" Súc sinh, chủ ngươi không biết quản, sao lại chạy đến đây náo nha, để ta thấy chủ ngươi, cùng treo lên đánh " Một vị trưởng lão khác thẹn quá vì không bắt được con nghiệt súc này, xấu hổ trước mấy vạn đệ tử, lập tức liền quát lên.