Chương 10: Hai Tông Tỷ Thí. Thiên Dương Chiến !

Ba ngày sau...

Táng Đế Chi Địa, ở một nơi nào đó, một thanh niên nam tử bạch y đang ngồi xếp bằng, khí tức rung động nhân tâm, xung quanh hắn vô số dị tượng, từng tia pháp tắc thần thánh vàng kim, nhưng từng sợi dây xích xoay chậm rãi sau lưng hắn, thanh niên này ngồi đó như một cự vô phách trấn áp ba nghìn đại thế giới, đúng, đây chính là Cổ Huyền Thiên.

Hắn lấy được thứ đồ mình cần thiết cùng với một phần ký ức. Hắn toạ đó ba ngày để hấp thu.

" Ngươi hảo hảo ở lại đây a. Có thể một ngày nào đó ngươi lại được ra ngoài a ? " Hắn mỉm cười nhìn xem nam tử không rõ mặt mũi bị xích trước cự môn.

" Tất nhiên, nếu ngươi cản đạo ta một lần nữa... " Cổ Huyền Thiên nói tới đây, bỗng dưng ánh mắt trở nên ác liệt, nhiệt độ không khí xung quanh hạ thấp mấy chục độ.

Sau đó hắn quay lưng xoay đi ra khỏi hang động. Lúc này nam tử ngước đầu lên nhìn theo bóng lưng hắn, hắn hừ lạnh một tiếng. Sau đó lại như ngủ say, tiếp tục bất động.

Hắn biết cho dù hắn có một ngày thoát ra, hắn cũng không muốn đối đầu với kẻ kia một lần nào nữa, tốt hơn là không dính dáng, hắn chính là thiên địa cấm kỵ.

Đối với bọn hắn những nhân vật này, chết chẳng có gì phải sợ, nhưng bọn hắn lại biết có nhiều thứ còn đáng sợ hơn cái chết...

Lúc này ở Thái Hư Tông. Có một tin tức khiến cho các vị trưởng lão cùng đệ tử tông môn vui mừng. Vị kia bài danh thứ nhất với thứ hai vừa rèn luyện trở về tu vi tiến thêm một bước.

Điều này làm cho mọi người rất vui mừng và phấn chấn lên hẳn .

Long Vô Ưu, bài danh đệ nhất Thiên Cương bảng đệ tử thân truyền, sở hữu Kim Long Hoàng Thể .

Kim Long Hoàng Thể bài danh một trăm mười sáu.

Tiêu Kiếm, bài danh đệ nhị Thiên Cương bảng đệ tử thân truyền, sở hữu Thiên Đạo Kiếm Thể, bài danh một trăm lẻ một.

Sáng nay hai vị này vừa trở về tông môn, làm nên một trận náo động lớn. Lúc này bọn hắn cùng nhau ngồi dự yến tiệc.

Trong đại sảnh, thảm đỏ khan trang, bàn được sắp xếp hai bên đối diện nhau, đủ thứ kỳ trân dị bảo cùng với linh tửu. Ở trong sảnh không thiếu nhân vật đứng đầu trong lứa tuổi đệ tự, tụ tập nơi đây toàn nhân vật thiên tài.

Lúc này mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau, đợi hai nhân vật chính đến, tất nhiên là Long Vô Ưu cùng Tiêu Kiếm.

Các vị thiên tài trong tông môn nhân dịp hai nhân vật đầu lĩnh trong tông môn trở về, bọn hắn lật đật tụ họp với nhau mở yến nịnh hót . Tất nhiên không phải tất cả ở đây đều thế. Như bọn Tô Tử Dương, La Phong, Yến Thiên Dương, Thanh Vân, Lạc Anh cũng có mặt ở đây.

Lúc này một thanh niên xích bào bước vào, mặt hình chữ điên, lông mày hình kiếm sắc nhọn, đôi mắt bén nhọn như lúc nào cũng có thể đâm thủng vật cản hắn, tuy không toả ra khí tức hay tu vi nhưng cũng làm mọi người có một tia áp lực.

Tất nhiên ngoại trừ bọn La Phong cùng những cao thủ trẻ tuổi khác, nhưng sắc mặt bọn hắn cũng trở nên nghiêm nghị lên.

Thanh niên xích bào trẻ tuổi này chính là Tiêu Kiếm , bài danh đệ nhị, sở hữu Thiên Đạo Kiếm Thể bài danh một trăm linh một trong ba nghìn đại thể chất.

Sau lưng thanh niên này là một nam tử chừng mười chín tuổi, nhưng thân hình cùng khuôn mặt thành thục nên nhìn trông như hai hai, hai ba tuổi. Thanh niên này thân một bộ hắc bào, cực kỳ đơn giản, khuôn mặt cũng hết sức bình thường, nhưng đôi mắt lại như vô tận thâm uyên.

Nhìn thấy người này đám thanh niên tuấn kiệt cũng không thể không cảm thấy một tia trầm trọng, nhưng bất quá đây là dự yến, không phải thi đấu, cũng nhanh chóng nở nụ cười tiếng đến chào hỏi, một số người thì nịnh nót.

" Tiêu sư huynh , Long sư huynh tốt a "

" Long sư huynh khí chất bất phàm a , thật là không ai sánh kịp "

" Ha ha, Tiêu huynh càng ngày càng lợi hại nha, chắc bây giờ chỉ có Long sư huynh mới là đối thủ của huynh đây"

Bọn hắn tuy không quan tâm những lời nịnh bợ này, nhưng dù sao cũng rất cao hứng nha. Có ai được khen mà buồn bực sao ?

" Tiêu huynh, Long huynh khoẻ a " Bọn La Phong đi tới xem như chào hỏi, mỉm cười.

" Ha ha, các ngươi tốt, các ngươi khoẻ a, nhìn xem tu vi các ngươi cũng tinh tiến không tệ đây " Long Vô Ưu nở nụ cười đáp lại.

Xong hắn đạo tiếp " Luận võ tông môn đại điển vừa rồi không có ta với Tiêu Kiếm ở đây, chắc La Phong ngươi đạt được đệ nhất a, thế nào cảm giác không sai chứ "

Nghe được hắn nói, bọn đệ tử cùng đám La Phong ánh mắt quái dị. Nhưng cũng rất nhanh hồi phục lại, hai người bọn hắn vừa trở về tông, không biết Cổ Huyền Thiên vị kia cũng bình thường.

Thấy sắc mặt bọn hắn quái dị, Long Vô Ưu nổi lên nghi hoặc. Nhưng rất nhanh thì La Phong giải thích

]

" Ai, nói ra lần này ta cũng không phải đệ nhất a, cách đây không lâu vừa có một vị vào tông môn, được làm đệ tử thân truyền nhất mạch, chiến lực nghịch thiên, giành được giải nhất a, hắn gọi Cổ Huyền Thiên, tiếc là bây giờ không có ở tông môn a " La Phong than thở đạo

" Không ngờ vị đồng môn mới này lại có tu vi đến như thế, thật muốn gặp mặt một lần a, không biết La Phong ngươi thấy hắn thế nào ni ? " Long Vô Ưu hứng thú hỏi.

" Tuyệt đối khủng bố " La Phong trầm ngâm một lát xong đưa ra bốn chữ này kết luận, hắn cũng không biết dùng từ gì để hình dung vị kia.

" Hừ " Tiêu Kiếm lạnh giọng, hắn cho rằng La Phong nói chuyện giật gân, hắn vốn kiếm giả, tính tình kiêu ngạo, nhưng hắn có tiền vốn như thế.

La Phong thấy Tiêu Kiếm thái độ, hắn cũng cười cợt không giải thích thêm.

Bọn Tử Dương thấy Tiêu Kiếm thế nội tâm cười lạnh, thầm nghĩ " Tốt a, ngươi cứ vênh váo, ngươi cứ kiêu ngạo"

Thanh Vân Tiên Tử thì nhạt nhàn nhìn xem, không đưa ra ý kiến. Thanh Vân Tiên Tử thì có cảm giác không rõ đối với vị kia nên không đưa ra ý kiến gì

Hiên Viên Lạc anh cũng chỉ mới gặp qua vị kia, nhưng chưa thấy hắn chiến đấu nên cũng không dám kết luận ai hơn ai .

Rất nhanh, yến tiệc cũng kết thúc. Mọi người ai về nơi ấy, đi làm việc của mình, hoặc tranh thủ tăng tu vi chuẩn bị cho trận chiến danh dự sắp tới.

————

Rất nhanh, ngày thi đấu sắp tới.

Chư vị trưởng lão, khách khanh trưởng lão, chấp pháp trưởng lão đều đi ra tiếp đón các vị trưởng lão ở Vũ Cực tông. Bọn hắn ha ha mỉm cười ,ai không biết chuyện còn tưởng bọn hắn lão bằng hữu lâu năm chưa gặp nhau ni.

" Minh huynh, đệ tử Vũ Cực tông thiên tài lớp lớp a, tông môn lần này luận võ tỷ thí coi như giao hảo a " Đại trưởng lão mỉm cười nói với vị trưởng lão bên kia Vũ Cực tông, đặc biệt hai chữ giao hảo nhấn rất rõ và dài hơn bình thường.

" Đâu có a, bên quý tông cũng toàn nhân kiệt thiên tài a, hoàn toàn không chênh lệch với tông ta " Minh trưởng lão cười ha ha đạo, ra vẻ không chú ý đến lời nói thâm ý của đại trưởng lão.

Lúc này hai bên đệ tử của hai tông đã phân chia ra. Hai mắt găm găm nhìn nhau, cứ như có thù từ kiếp trước, bên Thái Hư tông thì tự tin vì vừa có hai vị sư huynh trở về. Trong lòng bọn hắn thế hệ trẻ không ai qua được hai bọn họ, kể cả vị họ Cổ cũng không.

Bên Vũ Cực tông thì kiêu ngạo phách lối đến cực điểm, con mắt để trên chín tầng trời.

Dẫn đầu bên đệ tử Vũ Cực tông là vị thanh y đứng đầu nam tử. Dung mạo tuấn tú, cũng xem như cái mỹ nam tử, khí chất siêu nhiên, tu vi không rõ sâu cạn. Tuy nhiên thái độ có chút kiêu ngạo, hoàn toàn không nhìn đối phương.

Người này tên Tào Hắc, bỗng dưng hắn lướt nhìn qua đối phương, thấy hai vị Lạc Anh cùng Thanh Vân, hai mắt cực nóng, hiện lên dâm hoang vô độ, đồng thời ghen ghen Thái Hư tông có phúc, tụ tập nhiều mỹ nữ. Tuy tông hắn cũng có, nhưng không so được với hai vị này.

Thanh Vân cùng Lạc Anh nhận ra được ánh mắt cực nóng của Tào Hắc, bọn hắn đồng thời khó chịu cau mày hừ lạnh một tiếng.

Tất nhiên Thái Hư tông các vị nam đệ tử cũng thấy cảnh này, thấy nữ thần của mình bị người khác dùng ánh mắt cực nóng nhìn, bọn hắn đương nhiên khó chịu. Đồng thời ghét càng thêm ghét Vũ Cực tông hơn...

" Hảo a, Minh huynh, nếu các vị đệ tử chuẩn bị đầy đủ hết, vậy cuộc trao đổi tông môn lần này bắt đầu thế nào , đấu sáu trận , bốn trận thắng thế nào ? " Đại trưởng lão cũng khá tự tin về Tiêu Kiếm cùng Long Vô Ưu, hắn chủ động mở miệng đạo, vuốt râu ra dáng tiền bối.

" Ân, vậy cho bọn hắn lên a " Minh trưởng lão nhàn nhạt trả lời, trong lòng thầm cười lạnh " để xem tý ngươi còn đắc ý được bao lâu " .

" Các ngươi ai lên chiến với các vị đệ tử Thái Hư Tông bên kia a ? " Minh trưởng lão xem bọn tiểu bối hỏi .

" Để ta a " Một vị to lớn nam thanh niên, thân hình lực lưỡng đứng dậy, hắn bước từng bước lên lôi đài, khí tức bùng nổ, tu vi Đại Vũ Sư đỉnh phong thả ra đạo.

Một vị chuyên gia thông tin bên đệ tử Thái Hư tông nhíu mày đạo " người này tên Man Trọng, tu vi đại vũ sư đỉnh phong, trời sinh thần lực hơn người, chiến lực siêu phàm, phòng ngự khó phá, tuy nhiên tốc độ không nhanh lắm "

Nghe thế các vị đệ tử nhíu mày, một vị đối thủ vừa công phòng mạnh lúc nào cũng rất khó chơi a. Trầm ngầm một lát rốt cuộc có người đạo

" Để ta a " Một vị hoàng y mỹ nam thanh niên, là Yến Thiên Dương.

Sau đó hắn vận dụng thân pháp nhảy lên lôi đài, để lại vài đạo tàn ảnh.

" Thái Hư Tông, Yến Thiên Dương, niên mười tám, Đại Vũ Sư đỉnh phong tiếp chiến " Thiên Dương nhàn nhạt mở miệng

Man Trọng liếc nhìn đối phương "Mười chiêu, trong vòng mười chiêu ta để ngươi xuống đài" kiêu ngạo nói ra

Thái Hư tông đám đệ tử la hét ầm ỷ chửi bới đối phương quá kiêu ngạo.

Yến Thiên Dương ra dấu cho các đệ tử trật tự.

" Hảo, vậy để ta lãnh giáo các hạ, xem thế nào mười chiêu hạ ta xuống đài " Hắn nhàn nhạt nói.

" Thúc ngựa tới đây a " Man Trọng cười gằn

" Vậy ngươi xem một tý a, — Chân Lôi Hàng Phạt — " Yến Thiên Dương trên người khí tức bùng nổ, mở đầu bằng một chiêu thanh thế lớn . Một tia tử lôi, to như cột trụ chống đình giáng xuống Man Trọng với tốc độ cực nhanh

" Oành oành " Lôi trụ giáng thẳng xuống Man Trọng. Lúc này chỉ thấy khí thế trên người hắn bùng nổ . Nhiệt độ xung quanh tăng thêm mấy chục độ. Hai tay xích hồng.

" — Bài Hoả Liệt Thiên — " Hắn đưa một chưởng đối kháng với lôi trụ. Một trưởng này ẩn chưa nhiệt độ cùng lực lượng khủng bố. Chạm vào lôi trụ

" ĐÙNG " một tiếng nổ ra. Đại địa xung quanh chân hắn bị áp xuống ba tấc . Đủ để thấy Yến Thiên Dương lợi hại.

Nhưng hắn cũng chẳng xi nhê gì, bàn tay chỉ bốc khói một tí, sau đó điên cuồng lao vào dùng hai đấm tấn công liên tục Yến Thiên Dương.

Yến Thiên Dương trên tay xuất hiện một thanh linh đao. Chỉ thấy hắn bổ ra một đường. Đao khí mang theo lôi điện phóng thẳng tới Man Trọng.

Man Trọng đấm một quyền , kình lực chạm vào đao khí. Ông ông tiếng nổ chấn vang tay mọi người...

Hai người đấu mấy trăm chiêu... Sau đó " Ngươi thua rồi tiểu tử, Vô Cực Thánh Diễm Quyền — " Chỉ thấy Man Trọng trên khí tức bỗng dưng bạo phát như thuỷ triều, quyền tay phải linh khí hội tụ vào đó đến cực hạn. Một nhiệt độ khủng khiếp toả ra từ đó, quyền của hắn bao phủ một hình cầu màu đỏ máu, đó là bị áp súc đến cực hạn.

Hắn như điện vọt về phía trước. Một quyền đánh ra, không khí kêu đùng đùng. Một quyền này đánh vào Yến Thiên Dương.

" OANH !!! " Tiếng nổ kinh thiên vang lên. Man Trọng đứng đó kiêu ngạo cười, hắn tin tưởng một đấm của mình để phế đối phương.

Vụ tản đi, xuất hiện mười mét bán kính hố lớn, sau độ ba mét, chợt hắn nhận ra có gì không đúng...Phải, nhân đâu ?

" Thua là ngươi a , Vạn Lôi Diệt Thế — " Yến Thiên Dương đang từ trên không rơi xuống, đao trên tay hắn đã biến mất, hai tay kết ấn, miệng đạo.

Lúc này trời bỗng dưng mây đen tụ lại, làm cho tói om, trên kia hàng nghìn đạo lôi chạy qua chạy lại nhìn quả thật rợn người. Sau đó hắn quát một tiếng.

Vô số lôi điện cùng một lúc đánh như vũ bão về phía Man Trọng. Man Trọng sắc mặt trắng bệnh, run rẩy.

" Đùng ! Đùng ! Đùng ! Đùng .... ! " Tiếng lôi bạo tạc liên tục.

Khi lôi vụ tản đi. Chỉ thấy một người cháy đen thui nằm đó.

Quảng trường mọi thời im lặng như tờ, sau đó bên Thái Hư Tông điên cuồng hò hét

Bên Vũ Cực Tông thì khó chịu, bọn hắn thầm mắng Man Trọng phế vật. Nhưng bọn hắn cũng cho đây chỉ là may mắn, dù gì chỉ là trận đầu tiên.

Đừng nhìn Yến Thiên Dương lúc này ổn thoả. Kỳ thực hắn thương thế nghiêm trọng cực kỳ. Tuy lợi dụng bí thuật đánh vào yếu điểm tốc độ chậm của đối phương để chốn thoát. Nhưng vẫn bị dư kình một quyền quật chúng. Thương thế hắn tệ hơn mọi người nhìn thấy nhiều.

Ngũ tạng giống như bị đảo lộn, xuất huyết nội thể, đan điền khí hỗn loạn, kinh mạch căng nứt. Cũng vì thân thể hắn yếu, nên chỉ toàn du kích, bị trúng một phần dư kình lớn cũng đủ làm hắn như thế

Nếu lúc nãy hắn ăn trọn một quyền chắc chắn phế. Nhưng không có nếu, thắng là thắng.

Lúc này hắn tiêu hao liều mạng dùng tuyệt kỷ liều một lần.

Trong vô số tiếng cổ vũ, hắn lập lức về chỗ xếp bằng đều tiết chân khí, khoé miệng ứ đọng một tia máu, tạm thời cứu chữa trước rồi tính sau.

Cuộc tỷ võ vẫn diễn ra...