Chương 2: TRỌNG SINH

CHƯƠNG 1: TRỌNG SINH

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.


Ta tên Asisư.

Ta là một người cô đơn.

Ta cũng là một người sợ cô đơn.

Ta là kẻ điên cuồng yêu, cũng là kẻ điên cuồng hận.

Đời này ta có yêu một người, chàng tên Menfuisư, là người đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta.

Yêu chàng, ta yêu đến sức tàn lực kiệt, cho đến khi nhật nguyệt vô thường.

Nhưng chàng, lại không yêu ta.

Người mà chàng yêu, là một con tiện tì trộm mộ tên Carol Rido.

Năm đó hoa sen trên sông Nile nở rộ, từ trên thần điện nhìn xuống, nước sông cuồn cuộn chảy trông hùng vĩ đến không tưởng. Lúc chàng đâm thanh kiếm đó xuyên qua lồng ngực ta, mặc dù rất đau, máu chảy rất nhiều, nhưng không biết ta lấy khí lực ở đâu ra mà vươn hai tay chạm vào chuôi kiếm sắt lạnh, lại chạm vào tay chàng, mỉm cười hỏi: "Tại sao chọn nó, mà không chọn ta?"

Chàng nắm chặt chuôi kiếm, mím môi nói: "Từ khi gặp Carol, ta mới biết cái gì gọi là tình yêu."

Ta ngay khắc ngớ ra, kế đó liền bật cười, cười đến độ khiến chàng nhăn mặt khó hiểu.

Chàng chắc sẽ không bao giờ biết ta năm đó cười đến kinh dị như vậy là vì cái gì. Càng sẽ không ngờ tới, ta khi đó, chính cười câu nói đó của chàng.

Ta cười thì ra... chàng cũng biết cái gì gọi là tình yêu.

Từ lúc ta sinh ra, cho đến lúc chết đi, trong lòng ta, vẫn chỉ có hình bóng một mình chàng.

Nhưng trong lòng chàng, chưa khi nào có ta...

Ta thở dài một hơi, đứng dựa lưng vào cỗ quan tài dát vàng, nhìn trên đó là gương mặt được chạm trổ vô cùng tinh xảo của bản thân, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, bốn bề chỉ toàn là bóng đen dày đặc. Thứ duy nhất phát ra ánh sáng, chỉ là từng mảng hồi ức đang trôi nổi giữa không trung.

Đây đã là lần thứ ba ta đến nơi này, sau khi chết, linh hồn ta sẽ lần theo khí tức của tấm bản khắc mà tìm đến đây. Nơi đây là lăng mộ Menfuisư hạ lệnh cho người xây cho ta. Sau khi bị chàng đâm một nhát xuyên qua lồng ngực lại có thể nhận được chút thương hại của chàng, thân mang danh kẻ đã bị gả đi lại còn bán nước, thế mà vẫn được ở trong lăng mộ rộng lớn như này, trên hoàng lăng cư nhiên còn khắc Nữ vương Asisư chi mộ, có phải hay không ta nên cảm thấy thật may mắn?

Lúc mẫu hậu còn sống, mẫu hậu bảo ta vì sau này ta sẽ làm vương phi của Menfuisư, nên ta phải đứng trước thần linh lập một lời thề máu, nhỏ máu lên tấm bản khắc, thề cả đời sẽ luôn bảo vệ Menfuisư, tuyệt không để chàng bị tổn thương. Nhưng kết cục ta lại không thể làm đúng với lời thề, vì vậy ta phải nhận trừng phạt, không thể yên nghỉ cho đến chừng nào làm đúng với lời thề.

Ta muốn nói với tấm bản khắc rằng, không phải ta không muốn, chỉ là ta hữu tâm vô lực. Ta yêu chàng, yêu nhiều lắm. Nhưng chàng không yêu ta, chàng ghét ta, ghét ta rất nhiều. Người chàng yêu là con trộm mộ, không phải ta, vậy thì hỏi ta làm sao có thể làm đúng với lời thề được đây?

Ta từng cho rằng tuy hiện tại chàng không yêu ta, nhưng nếu ta cố gắng thể hiện tấm lòng với chàng nhiều hơn, có lẽ vào một ngày đẹp trời nào đó, chàng sẽ bị tình cảm của ta làm cảm động mà yêu ta. Nhưng ta sai rồi, sai hết ba lần rồi. Ta cố níu kéo, cố nắm giữ... nhưng trái tim chàng, vẫn chưa lần nào thuộc về ta. Lúc nhỏ chàng không thích ta, lúc lớn rồi cũng vẫn không thích ta.

Ta sinh ra trong gấm vóc lụa là, chết đi trong nỗi hân hoan của chúng dân, ta trọng sinh, rồi chết đi, rồi lại trọng sinh, đếm tất thảy cũng đã chết đi sống lại được ba lần. Tấm bản khắc cho ta lựa chọn, cho ta quyền được quên đi tất cả, làm lại từ đầu, lại cũng cho ta quyền được lưu giữ kí ức.

Cả ba lần, ta đều lựa chọn quên đi.

Vì ta luôn cố chấp nghĩ, có lẽ có một ngày, chàng sẽ yêu ta không chừng.

Nhưng có ai ngờ rằng cả ba lần, ta đều chọn trúng con đường cũ.

Cả ba lần, ta đều chọn yêu chàng đến điên dại, hận chàng đến đau nát con tim.

Và cả ba lần, chàng đều dùng một thanh kiếm đó, đâm xuyên qua lồng ngực ta.

Nỗi tương tư như một vò rượu nồng, tỉnh rượu mà mộng chưa dứt, ai mới là kẻ phong lưu? Đời người lại như một giấc mộng, khó mà giữ được dài lâu... Huống chi ta đã trải qua ba cái đời người.

Sờ sờ lồng ngực, trái tim vẫn còn, nhưng không đập. Chính nhờ trái tim không đập này, ta mới chợt nhớ ra... mình đã chết rồi. Được chết dưới mũi kiếm của người mình yêu nhất, còn được cùng chàng trăn trối lời cuối cùng, cũng coi như không quá mức thảm hại.

Ta chết lần ba rồi, vẫn chưa được yên nghỉ.

Rời khỏi phòng đặt quan tài, đi xuyên tường qua căn phòng bên cạnh. Tấm bản khắc phải luôn ở gần ta để ta tiện khống chế sức mạnh của nó, vì vậy nó được đặt riêng ở căn phòng sát vách bên cạnh ta. Menfuisư quả thật chu đáo, vẫn nhớ lời mẫu hậu dặn phải đem nó chôn cất cùng với ta.

Miết ngón trỏ lên dòng chữ cuối tấm bản, ta nhắm mắt lại, để toàn thân thả lỏng.

Qua được một khắc hơn, một luồng sáng chói mắt hiện ra trước mắt ta. Ta vẫn nhắm mắt, đã ba lần nên cũng thành quen, không như lần đầu, dại dột mở mắt ra để rồi đau mắt đến không tưởng.

Đợi ánh sáng yếu dần, ta mới từ từ hé mắt ra.

Trước mặt hiện lên hai kí tự tượng hình cổ xưa của Ai Cập.

Lúc xưa mẫu hậu và đại tế ti từng dạy cổ ngữ cho ta, nhưng ta học mãi không thông, chỉ biết được vỏn vẹn vài chữ. Nhưng vài chữ đó cũng đủ xài rồi. Ta vươn tay, định theo thói quen chạm vào chữ "QUÊN" kia. Nhưng vừa nhấc tay, những mảng kí ức của ba lần trước lại bất chợt ùa về.

Cả ba lần, đều là cùng một kí ức, chưa bao giờ thay đổi.

Năm đó ta tám tuổi, Menfuisư sáu tuổi.

Ta có phụ vương tài ba, có mẫu hậu xinh đẹp. Phụ vương yêu nhất là mẫu hậu, mẫu hậu cũng yêu nhất là phụ vương. Trước khi Menfuisư xuất hiện trong cuộc đời ta, ta vẫn luôn nghĩ, đời này, mẫu hậu và phụ vương vẫn sẽ yêu nhau say đắm như vậy, yêu đến răng long đầu bạc, đến thịnh thế.

Nhưng, vào một ngày nắng chói chang.

Trưa ngày mười hai tháng hai.

Ta gặp Menfuisư bên hồ hoa sen.

Chàng đứng quay lưng với ta, nên ta không nhìn rõ chàng đang làm gì.

Tò mò bước đến gần thêm tí nữa, mới thấy thì ra chàng đang muốn hái một bông sen dưới hồ, nhưng do cánh tay quá ngắn nên không hái được. Ta đứng tại chỗ, hừ hừ hai tiếng nhắc nhở. Nhưng chàng dường như không nghe thấy, vẫn cứ tiếp tục với tay hái bông sen, trực tiếp lờ ta đi.

Ta khi đó vừa từ thần điện trở ra, mới bị đại tế ti giáo huấn đủ điều bên trong nên khá bực bội trong người, lại còn nhìn thấy chàng vẫn đang cố với tay ngắt lấy bông sen kia thì nóng càng thêm nóng, xách tà váy dài lên, sải bước đến ngay sau lưng chàng, quát to một tiếng: "Tiện dân!"

Cả người chàng giật nảy lên một cái rồi rơi tõm xuống hồ.

Ta khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo dùng nửa con mắt nhìn chàng chới với dưới hồ sen. Nước không đến nổi sâu, chỉ đến ngang ngực ta. Nhưng do chàng nhỏ hơn ta hai tuổi, vì còn nhỏ nên cả chiều cao cũng thấp hơn ta nửa cái đầu. Thoạt nhìn có vẻ đứng không tới, nước đã ngập sát cổ.

Mặc dù không biết bơi, nhưng Menfuisư vẫn rất lì lượm không chịu mở miệng kêu cứu. Ta nghĩ, kệ thôi. Nhưng qua được vài khắc, nước đã tràn vào khoang miệng chàng, cả tứ chi cũng dần bắt đầu ngừng giãy dụa. Mắt thấy mặt chàng úp xuống nước, cả cơ thể trôi nổi trên mặt hồ, bốn phía lặng thinh không tiếng động, thì ta đã bắt đầu thấy thấp thỏm, trái tim giật thót một cái.

Vội ngồi thụp xuống sát bên bờ hồ, ta hơi sờ sợ vươn cánh tay, lấy ngón trỏ chọc chọc liên tục vào đầu Menfuisư, khô khan nuốt xuống ngụm nước bọt: "Này! Này! Chết rồi hả?!"

Không nghe được tiếng người đáp lại, ta lại càng sợ hơn, mồ hôi lạnh nháy mắt thấm ướt tấm lưng, hai bên thái dương cũng bịn rịn mồ hôi. Ta ráng rướn người thêm tí nửa, dùng hết sức chín trâu mười bò mà túm lấy đầu Menfuisư, cố kéo mặt chàng ra khỏi nước.

Trong lúc ta đang tập trung hết sức cứu người, thì một biến cố không ngờ đến xảy ra.

Bàn tay đang buông thỏng trên mặt nước của chàng đột ngột vùng lên, nắm lấy đuôi váy ta, dùng sức, kéo mạnh xuống. Ta bị tập kích bất ngờ, không kịp thủ thế, cứ thế mà rơi tõm xuống hồ.

Menfuisư thuần thục đạp nước bơi lại phía thành hồ, từ dưới nước dựng người đứng dậy, có chút chật vật leo lên bờ. Dưới ánh mặt trời sáng chói, gương mặt thanh tú đẫm nước, giọt nước theo đường viền mặt trượt xuống cằm, rớt xuống đất. Chàng lắc lắc đầu vài cái, những lọn tóc đen nhánh ngắn ngủn theo đó hất lên, văng nước tứ tung, có hơn chục giọt còn văng lên mặt ta.

Ra là biết bơi...

Ta chưa kịp hoàn hồn sau vụ bị tập kích, cứ thế ngồi ngâm mình dưới nước, ngơ ngác nhìn chàng.

Sau khi đã vắt khô y phục, Menfuisư quệt mũi nhìn ta đang ngồi ngơ ngác dưới nước, biểu cảm giận dữ vô cùng đáng yêu, đuôi lông mày giật giật: "Hừ, dám mưu hại bản hoàng tử! Đáng lắm!"

Ta ngồi dưới nước, vẫn không hiểu mô tê gì. Cái duy nhất mà ta theo kịp, chỉ là ba chữ "bản hoàng tử" kia: "Ngươi nói cái gì? Ai là bản hoàng tử?"

Menfuisư nhướng mày, dùng vẻ mặt rất chi là khinh miệt nhìn ta chòng chọc: "Ngươi là con tỳ nào mà ngu thế hả? Hay mù rồi? Bản hoàng tử chính là con trai độc nhất của Pharaoh, Menfuisư!"

Men-fui-sư...

Ta thầm khắc ghi cái tên cực kì êm tai dễ nghe này trong lòng, nhưng lại không hề biết, cái tên này sẽ bám theo ta cả đời, dù cho có muốn quên cũng không tài nào quên được. Sau đó phụ vương nói với ta, ta còn có một người đệ đệ tên là Menfuisư. Menfuisư là đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta.

Ta khi đó đầu tiên là ngỡ ngàng, rồi vui mừng, rồi cực kì vui mừng.

Từ trước đến nay ta ở trong cung luôn luôn cô độc một mình, không có đứa trẻ nào dám chơi với ta cả, vì bọn chúng kẻ nào kẻ nấy đều kiêng kỵ thân phận của ta. Nhưng giờ ta có Menfuisư rồi, chàng có thể chơi cùng ta, học cùng ta, ngủ cùng ta, làm mọi việc mà ta muốn làm cùng ta. Nghĩ như vậy nên từ đó, ta cả ngày, mỗi giờ mỗi phút đều đi tìm Menfuisư, tìm chàng cùng chơi với ta.

Nhưng... Menfuisư tựa hồ không thích ta cho lắm.

Mỗi lần ta kéo chàng đi, vẻ mặt của chàng đều luôn là tâm không cam, tình không nguyện. Mặc dù chàng không nói ra, có lẽ vì xét tôn ti ta lớn hơn chàng một bậc, nhưng ta không phải kẻ khờ.

Menfuisư không ưa ta, ta có thể nhận thấy.

Nhưng không sao, phụ vương nói sau này chàng sẽ thừa kế ngôi vị Pharaoh của phụ vương, là đế vương, còn ta sẽ là hoàng phi của chàng, cùng chàng trị vì đất nước màu mỡ này. Bây giờ chàng không thích ta là vì còn chưa hiểu ta, đợi một thời gian nữa hiểu ta rồi, nhất định sẽ thích ta thôi.

Mang theo ý niệm cùng tư tưởng đơn thuần như vậy, vì trọng trách vương phi sau này, ta mỗi ngày đều cố gắng học tập lễ nghi, cùng với đại tế ti học tập rất nhiều thứ. Tuy rằng quá trình thật không dễ dàng, nhưng mỗi khi ta cảm thấy mệt mỏi, nản lòng, chỉ cần đến tẩm cung của Nhị vương phi nhìn Menfuisư một cái, cùng chàng trò chuyện đôi câu... chỉ cần như vậy, ta liền không cảm thấy mệt nữa, mà thay vào đó, là một loại cảm giác hạnh phúc cùng vui sướng không thể tả thành lời.

Nháy mắt Menfuisư đã qua tuổi mười lăm, ta mười sáu.

Mọi thứ trải qua thời gian tám năm đều thay đổi rất nhiều, mẫu hậu vì sinh bệnh nặng mà từ giã cõi đời, Nhị vương phi đáng ghét cũng ngỏm luôn. Phụ vương rầu rĩ nhiều năm, cuối cùng quyết định lập một nữ nhân xa lạ đến từ tiểu quốc Nưbia làm tân vương phi để an ủi tuổi già.

Mà sự đổi thay rõ ràng nhất trong tám năm qua là, ta từ cảm giác yêu quý người đệ đệ duy nhất, không biết từ khi nào đã chuyển thành tình cảm nam nữ mà chính mình cũng chẳng hề nhận ra.

Menfuisư ngày ngày đến thư phòng cùng phụ vương luận bàn nghị sự đều phải đi ngang qua thần điện, ta vì muốn nhìn thấy chàng cũng ngày ngày chực chờ tại thần điện, chờ chàng đi ngang qua liền nhấc váy bước ra cùng chàng "khéo gặp", cười cười nói một câu tình cờ quá.

Ta vẫn nhớ mười bảy tháng tư tại ngự hoa viên năm đó, từ đầu đến cuối chỉ là ảo tưởng xa vời của một mình ta, dù cho trải qua ba lần trọng sinh, ta vẫn không bao giờ rút được kinh nghiệm xương máu, cứ khờ dại muốn đắm chìm trong ảo mộng ấy mãi mãi, mong sao không bao giờ tỉnh lại.

Ngày đó Menfuisư đang nằm nghỉ trong mái đình ở ngự hoa viên, ta ngần ngại đứng nhìn chàng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bước tới, nhắm đôi môi xinh đẹp ấy mà hôn xuống. Không ngờ Menfuisư không khó chịu đẩy ta ra như mọi lần, cư nhiên còn nhiệt tình đáp trả.

Ta khi đó không hề biết có ngày bị chàng đâm chết, vẫn ngây thơ cho rằng chàng trưởng thành rồi, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn ít nhiều, chắc cũng vì điều đó mà không còn bộ mặt không tình nguyện với ta nữa. Nhưng có ai ngờ đâu, nụ hôn chàng dành cho ta, cũng giống như nụ hôn dành cho ả đàn bà phóng đãng Hitari, hay với những ả nữ quyến con quan... tất cả, đều không mang theo chút tình cảm thật sự nào. Một nụ hôn đối với chàng, cùng lắm chỉ như gió thoảng mà thôi.

Lưới tình sai do đâu, ai hiểu nỗi sầu trong lòng.

Hoàng đệ Menfuisư của ta tự cho mình thông minh, muốn quyến rũ Hitari để tìm hiểu âm mưu của ả ta, đến cùng lại thành ra thúc đẩy ham muốn của ả, khiến ả nổi sát tâm hạ độc phụ vương.

Phụ vương băng hà, trước khi nhắm mắt, người dặn dò Menfuisư, dặn chàng nhất định phải bảo vệ quốc gia xinh đẹp này. Ta nhìn phụ vương, không kiềm nổi nước mắt. Ông vẫn khờ như vậy.

Sau đó Menfuisư lên ngôi, theo di chiếu trở thành Pharaoh quyền uy trị vì Ai Cập. Tuy đã ba lần nhìn thấy cảnh chàng mặc hoàng bào, cầm quyền trượng giao nhau để trước ngực, đầu đội bạch quan, nhưng mỗi lần đều là ta chết rồi mới nhớ lại tất cả, nên mỗi lần đều không tránh khỏi si mê.

Và cũng vì ba lần đều là chết mới nhớ lại tất cả, nên cả ba lần ta đều có phần tự lấy đá đập vào chân mình. Nếu không phải ta đến hiện đại lôi con trộm mộ Carol về, thì có lẽ kết cục của ta cũng không đến nỗi thất bại như vầy. Nhưng mà nếu không phải do nó cả gan đụng đến lăng của Menfuisư, thì ta cũng đâu rảnh đi giết gia đình nó. Xét cho cùng, đều do nó phạm thượng trước.

...

Từng mảng kí ức trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, lướt ngang qua mặt ta.

Ta bóp trán thở dài, mảng cuối cùng lướt qua, vẫn là cái cảnh máu me ấy.

Ba lần đều cùng một kí ức, cùng một kết cục.

Cái kết cuối cùng đặt dấu chấm hết cho cuộc đời ta, cả ba lần, đều là một kiếm xuyên tâm.

Ta nhìn tấm bản khắc, chợt thấy bất lực: "Hầy..."

Ta thật muốn quên đi tất cả mà hảo hảo làm lại từ đầu. Nhưng nếu ta quên đi, thì kiếp này lại giống y như ba lần trước, một nhát xuyên tâm mà chấm hết cuộc đời. Nếu ta lại lựa chọn quên đi để trốn tránh số mệnh, thì đến tận khi nào linh hồn ta mới có thể yên nghỉ? Bị nhốt trong vòng thời không luẩn quẩn này, tính cả ba lần cái mười chín tuổi cũng đã hơn năm mươi bảy năm.

Nếu như lần này ta không quên đi gì hết, với cả thay đổi được kết cục thê thảm một kiếm xuyên tâm đó, tuy làm Asisư ta không có duyên với Menfuisư, nhưng nếu thật sự thay đổi được, có khi kiếp sau ta lại có thể cùng chàng hội ngộ tại nơi nào đó, kết tóc se duyên cũng không chừng?

Nghĩ ngợi một hồi lâu, ta quyết định chọn "GIỮ".

Ánh sáng chói lòa lần nữa bừng sáng lên.

Trước khi ý thức hoàn toàn mê man, lần nữa trở thành một đứa trẻ sơ sinh, ta nghĩ:

Nếu chọn sai lần này, cùng lắm lại thêm một cái mười chín năm nữa...

......

Năm nay ta tám tuổi, Menfuisư sáu tuổi.

"Điện hạ! Điện hạ của tôi ơi!"

Tiếng hét the thé hoảng loạn của cung nô vọng tới gần.

Ánh nắng lọt qua mí mắt, ta lười biếng đưa tay che miệng ngáp một cái. Quãng thời gian này sóng yên biển lặng, Carol chưa tới, đồng nghĩa kiếp số của ta chưa đến, rút kinh nghiệm ba lần xương máu, ta ngày ngày đều hảo hảo vui chơi, những việc khi trước ta không dám làm cũng làm luôn.

Tỉ như lúc này ta đang nằm vắt vẻo trên cây, ngắm nhìn cảnh sắc ngự hoa viên tươi đẹp. Ngắm đủ rồi, ta xoay người ngồi dậy, Ari lại đột ngột hét lên như muốn đâm thủng màng nhĩ của ta: "Điện hạ! Người đừng động đậy, để Ari tới cứu người! À không, để Ari gọi người tới cứu người!"

Dưới tàng cây, a hoàn thiết thân Ari của ta sợ đến mặt mày tái mét, nhìn khắp xung quanh tìm bóng cung nô đi ngang qua. Ta hờ hững nói: "Ta tự nhảy xuống được." cái giọng trẻ con này vẫn khiến ta thấy là lạ, ta xoa nắn cổ họng, cố nặn ra một giọng khàn chính chắn: "Ngươi tránh ra."

Gương mặt vốn trắng bệch vì sợ của Ari thoắt cái xanh lét: "Điện điện điện... hạ...người người người... đừng... làm làm làm Ari... sợ sợ sợ!"

Ta không để ý tới nàng, vươn người níu cành cây thuần thục đáp đất.

Năm xưa vì sợ phụ vương mẫu hậu khiển trách, với cả thân phận ta là công chúa, phải luôn ở trong thần điện học tập, nên tuy ta rất thích trèo cây nhưng lại không dám trèo, lúc nào cũng chỉ có thể đứng lu lú một nơi nào đó, lén nhìn mấy tên vương tôn quý tộc[1] cùng Menfuisư leo trèo chạy nhảy đến là vui. Nhưng giờ khác rồi, ta không quên quá khứ, có thể coi như đã sống hơn năm mươi bảy năm cuộc đời, nói thẳng ra hơn nửa thời gian cuộc đời ta đều ra vào nơi đó, bất kính một câu thì những thứ cần phải học đã học hết, giờ học lại từ đầu chỉ mất công tốn thời gian.

Tới gần mặt đất, ta nhảy phốc một cái.

Ari chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, hết kiểm tra váy áo lại kiểm tra thân thể ta xem có trầy xước nào không. Ta im lặng đợi nàng loay hoay một hồi lâu, xong mới bình thản hỏi: "Có chuyện gì?"

Ari mất một lúc mới thở lại bình thường, nói: "Hoàng thượng cho triệu điện hạ tới thư phòng ạ."

Ta ngửa mặt nhìn trời, ánh nắng lóa lên làm chói mắt ta, ta lấy tay che một bên mặt nói: "Biết rồi."

Ari hiếu kì hỏi: "Điện hạ, người không tò mò vì sao hoàng thượng lại triệu kiến người sao ạ?"

Ta quay đầu nhìn Ari một cái, rồi lấy tay nhấc tà váy dài, rảo bước ra khỏi ngự hoa viên, thẳng tiến về hướng ngự thư phòng, vừa đi vừa nói: "Có gì phải tò mò, vẫn lại là hỏi mấy chuyện như vì sao không đến thần điện học nghi thức, hay tại sao trốn giờ học chính trị thôi."

Ari gãi đầu chạy theo: "Điện hạ bị hoàng thượng nói mãi nhỉ?"

"Ừ, riết cũng thành quen."

Nơi ta đang tiến đến là ngự thư phòng của phụ vương. Hiện tại lòng ta đang vô cùng bồn chồn, không phải vì sắp phải đối mặt với vẻ mặt hung thần ác sát của phụ vương, mà là vì... hôm nay là ngày mười hai tháng hai. Mà ngoài cửa ngự thư phòng của phụ vương, lại có xây một hồ sen.

Cuốc bộ vài phút, đã đến ngự thư phòng.

Lòng bàn tay ta đổ đầy mồ hôi, đảo mắt láo liên tìm kiếm thân ảnh bé con gắng sức ngắt hoa bên bờ hồ sen năm nào. tâm trạng còn hồi hộp hơn năm xưa chưa thuộc bài sợ bị đại tư tế biết. Từ sáng sớm nay ta đã hồi hộp không ngủ được, đành phải ra ngự hoa viên trèo lên cây nắm hóng mát cho tiêu lo lắng. Hóng đến tận trưa rồi, mà vẫn không khỏi hồi hộp.

Ba lần đều là chàng tạo ấn tượng với ta, lần này, nhất định phải là ta tạo ấn tượng cho chàng.

Ta vừa bước vào cổng đã vội đảo mắt khắp nơi, cuối cùng dừng lại bên bờ hồ sen.

Ở đó, có một thân ảnh nhỏ nhỏ xinh xinh đang chúi người xuống hồ, cánh tay ngắn củn vươn ra.

Trái tim như bị lấy ra khỏi lồng ngực, trong thoáng chốc lại tưởng mình hoa mắt.

Nếu Ari cũng có kí ức cũ giống ta, chắc chắn vào lúc này sẽ ngàn lần vạn lần ngăn cản ta, khuyên ta đừng bước về phía đó. Lí trí của ta cũng đang hét lên bảo ta dừng lại, nhưng ta vẫn chẳng thể điều khiển nổi chân mình, lao đến sau lưng Menfuisư, dùng sức đẩy hắn rơi tõm xuống hồ.

Nhìn gương mặt thân thuộc đã trông thấy hơn năm mươi bảy năm đang thuần thục đạp nước, sau đó kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn lên ta, ta ngạo nghễ đứng trước mặt chàng, ráng dùng tư thế hiên ngang nhất đứng, dường như nghe thấy lời mình nói cũng đang run lên:

"Cuối cùng... cũng gặp lại..."


- End chương 1.