Chương 7: Khu ổ chuột
What is Man? Man is a noisome bacillus whom Our Heavenly Father created because he was disappointed in the monkey.
- Mark Twain.
- Này Rick! Trả lời đi! Rickkk!!!! Nghe tôi nói gì không?!!!!
John Lewis gào thét vào bộ đàm.
Rick, đồng đội của hắn vốn là kẻ gan lì bậc nhất trong đội. Tên này đã cùng hắn vào sinh ra tử biết bao nhiêu chiến trường, đã sống sót qua bao nhiêu trận đánh tại biên giới với Eden. Hắn không thể nào hi sinh dễ dàng tới vậy ở một nơi như nơi này được.
Có những kẻ sống sót đã chứng kiến đám xác sống tới từ Eden.
Đây là thông tin cuối cùng mà John nhận được từ Rick. Chỉ là bốn tên dân thường. Nhiệm vụ này bắt buộc bọn họ phải bịt miệng tất cả nhân chứng. Nhưng Rick không lẽ nào lại chết bởi mấy tên thường dân được. Lẽ nào cậu ta đã bị xác sống phục kích?
- Toàn bộ đội tác chiến nghe rõ! Toàn bộ đội tác chiến nghe rõ! - John hét vào bộ đàm - Chúng ta có 4 mục tiêu chính! Tiêu diệt lũ xác sống, ngăn chúng lây lan cho khách tham quan bảo tàng! Tiêu diệt mọi mục tiêu nào còn di động bên trong bảo tàng! Để ý tìm kiếm hai tên có vẻ có trí tuệ hơn những tên còn lại! Và cuối cùng là tìm kiếm và bảo vệ xác ướp của Tutankhamun! Mọi người rõ chưa?!
- Đại bàng 7 gọi Đại bàng 1! - Giọng của một thành viên trong đội thân cận của John. - Đại bàng 7 gọi Đại bàng 1!
- Đại bàng 1 nghe rõ! - John trả lời.
- Chúng tôi đã cho lùng sục khắp bảo tàng. Đã tiêu diệt tất cả bọn xác sống và thiêu hủy tất cả xác chết. Không thấy dấu hiệu xuất hiện của hai tên bậc Cao. Xác ướp của Tutankhamun vẫn được bảo vệ nguyên vẹn. Nhưng một vài tên sống sót đã lọt ra ngoài.
- Các anh làm ăn cái kiểu vớ vẩn gì vậy hả?! - John bực tức quát lên - Bọn chúng đã giết chết Rick! Bằng mọi giá thủ tiêu chúng!
- Muộn rồi, John. Chiến dịch hiện tại đã gây náo động tới cả một góc thành Odin rồi. Dân chúng cũng đang hoang mang lo sợ. Anh nên nhớ nơi đây không phải là Nam Phi. Dân Châu Âu rất dễ làm lớn chuyện này lên.
- Cần biện pháp mạnh chứ gì? Các anh mau triển khai mang xác của Tutankhamun tới nơi an toàn. Nhớ là thật nhanh chóng đấy. Tôi sẽ xin chỉ thị của cấp trên. Chúng ta sẽ lấy lý do trấn áp khủng bố mà cho toàn bộ Odin này thành bình địa!
- Không sợ công chúng dị nghị chứ?
- Đó không phải là chuyện của chúng ta! Chúng ta là lính, việc của chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ. Một thành phố Odin bé nhỏ cũng không đáng để mấy kẻ “trên kia” để vào mắt đâu!
- Đã rõ!
Addison nhận được điện khẩn từ Lee Kyu-chul lúc 3 giờ chiều tính theo giờ Mỹ.
- Đó là lý do vì sao nước Mỹ chưa bao giờ tin tưởng giao việc cho Liên Hợp Quốc đấy, ông bạn ạ. - Addison rất không hài lòng nói vào điện thoại - Hàng năm đất nước tôi rót tiền vào Liên Hợp Quốc bao nhiêu, hẳn ông bạn cũng rõ. UN, WTO, WHO… rặt một lũ vô dụng!
- Nhiệm vụ này độ khó rất cao, và chưa phải là nó đã thất bại. Chỉ là chúng ta không thể lén lút trước mặt Hội trưởng được nữa mà thôi. Tôi cần một cái cớ có sức nặng cao hơn nữa. Đó là lý do tôi cần bọn khủng bố do Hoa Kì nuôi dưỡng bấy lâu này vào cuộc.
- Ý ông là bọn khủng bố nào cơ? Hoa Kì chẳng có chút quan hệ gì với bất kì tổ chức khủng bố nào hết!
- Đây là đường dây mật, đừng điệu bộ với nhau làm gì nữa bạn thân mến ạ. Tất cả những người tiền nhiệm của anh đều chơi bài ngửa với chúng tôi, đây là truyền thống xưa nay vẫn vậy. Tổ chức khủng bố cực đoan ở Trung Đông cũng có chi nhánh hoạt động ngầm tại Bắc Âu, đúng chứ? Tôi cần anh điều động bọn chúng ra mặt để đánh bom Odin, cho chúng ta một cái cớ để đưa quân can thiệp sâu hơn. Anh thấy thế nào?
- Vậy xác của Tutankhamun đang nằm trong tay quân của anh, anh bạn tính sao?
- Chiến lợi phẩm đương nhiên tôi sẽ không thể ăn lẻ một mình, bạn thân mến ạ. Nhưng đó không phải chuyện cần bàn hiện nay. Nếu chuyện này bại lộ với Hội trưởng, sẽ chẳng còn một cục xương đùi chứ đừng nói tới cái xác ướp nào cả, bạn tôi ơi!
- Lee Kyu-chul, anh cố tình dàn xếp để đưa tôi vào thế bí. Anh còn cố tình tiết lộ chuyện này cho Lebedev để gây áp lực với tôi. Đừng nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này.
- Hãy chú trọng tới chuyện cần kíp, Addison ạ. Sau khi chuyện này thành công, lợi ích mà anh đạt được cho nước Mỹ sẽ to lớn tới mức anh chẳng còn tâm trí nào để so đo thiệt hơn với bên tôi nữa đâu.
- Ừm.
Nói rồi, Addison cúp máy.
Gương mặt bực dọc trong suốt cuộc nói chuyện của ông ta đột nhiên giãn ra. Một nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện trên gương mặt ấy.
Thủ đô Odin.
Khu ổ chuột.
Aja loay hoay tìm cách lên đạn khẩu súng mà hắn lấy được từ xác của tên lính Liên Hợp Quốc. Hắn lục luôn cả ví tiền của tên này và lấy đi những đồng tiền trong đó.
Một thẻ quân nhân mang tên Richard Holland. Rick. Aja đọc qua rồi quẳng nó cùng tất cả giấy tờ xuống cống.
Là một nam công dân xứ Dal’kar, Aja đương nhiên đã trải qua 6 tháng luyện tập quân sự, đủ để hắn nhớ mang máng cách sử dụng khẩu súng trong tay.
Hắn đưa cho Emily một quả lựu đạn và giữ lấy một quả cho riêng mình. Emily lặng lẽ nhận lấy và giắt vào trong váy.
Hắn quyết định không đưa cho Elly hàng nóng, vì con bé còn quá nhỏ, thay vào đó là một con dao găm.
Sau khi thoát ra ngoài bảo tàng, cả ba không dám chạy ra đường lớn để cầu một cơ hội bắt được taxi. Vì Aja biết, nếu quân đội đã triển khai xung quanh nơi này, sẽ chẳng có xe cộ nào hoạt động.
Bọn họ nhanh chóng chạy vào những con hẻm nhỏ, thầm cầu nguyện không bắt gặp một toán lính nào, và quả thực họ đã may mắn không gặp. Họ chạy càng xa càng tốt khỏi bảo tàng, để rồi cuối cùng lạc lối giữa khu ổ chuột chằng chịt ngõ hẻm của Thủ đô Odin.
Aja bật Google Map lên tìm kiếm đường đi, nhưng vô tác dụng. Khu ổ chuột rối rắm nơi đây chưa được cập nhật chi tiết lên Google Map. Nơi bọn họ đứng chỉ được thể hiện bởi một khối xám xịt to lớn.
Càng đi sâu vào nơi này, bọn họ càng nhận thêm nhiều những ánh mắt bất hảo đến từ cư dân nơi đây.
Elly vẫn vừa khóc thút thít vừa núp vào bên hông hắn, còn mẹ vẫn ôm chặt cây thánh giá vừa bước đi vừa cầu nguyện cho linh hồn của cha.
Aja vốn không tin vào chuyện linh hồn hay kiếp sau kiếp trước, hắn không tin vào thiên đàng hay địa ngục. Nhưng phát hiện của thầy Ivan từng khiến hắn phải suy ngẫm lại.
“Khi con người chết đi, có một số nhân tố Zombio-genesis rời khỏi tế bào và giải phóng ra ngoài. Chúng rất nhanh chóng rơi vào trạng thái tê liệt trong môi trường không khí, và phần lớn sẽ phân rã trong vòng 2 phút đồng hồ sau đó. Nhưng ít ra thì, chúng ta cũng còn biết rằng, sau khi chết, vẫn còn một thứ gì trong ta còn tồn tại. Có thể đó chính là linh hồn mà con người ta vẫn mô tả.”
Aja là thực tập sinh mà thầy Ivan tỏ ra gần gũi và thân thiết nhất, nhưng đây cũng chỉ là một cách nói tương đối. Thầy và Aja vốn cũng chẳng thân thiết mấy, chỉ là thấy ít tỏ ra lạnh nhạt và xa cách với hắn hơn đa phần mọi người trong Khoa mà thôi.
Ivan Rumanov từ lâu đã nổi danh ở trường Đại học Dal’kar là một giáo sư khắc kỉ, lập dị và khó gần. Người ta kính nể ông trong công việc bao nhiêu, thì lại càng xa lánh ông trong cuộc sống bấy nhiêu.
Nhưng tính cách này của thầy Ivan lại khiến Aja cảm thấy dễ chịu. Hắn cũng thuộc dạng ít giao tiếp và không thích chốn đông người. Sau các giờ lên lớp, hắn hoặc là sẽ tới thư viện đọc sách, hoặc là tới phòng thí nghiệm và kiểm chứng các suy nghĩ trong đầu.
Phòng thí nghiệm Khoa cũng là nơi hắn thường xuyên gặp gỡ thầy Ivan. Và dù hai thầy trò rất ít khi trao đổi, hắn biết thầy luôn đứng từ xa theo dõi hắn, và rằng sự hiện diện của hắn ít nhiều được chào đón.
- Cậu có hứng thú với con người không, Aja Dracul?
Bất ngờ vào một ngày, thầy Ivan cất tiếng mở đầu câu chuyện, bằng một câu hỏi vô cùng mơ hồ.
- Em không nghĩ em hiểu ý thầy muốn hỏi. - Aja ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời - Thầy có thể nói rõ hơn được không ạ?
- Rất cẩn trọng, cậu Dracul - Ivan Rumanov mỉm cười - Cậu luôn phân tích kĩ lưỡng tình hình và cân nhắc mọi quyết định. Cậu không bao giờ lỗ mãng trong mọi tình huống. Cậu thích ngồi sau và quan sát mọi người, và luôn tự đánh giá những suy nghĩ của bản thân. Vậy cậu nghĩ thế nào về con người, về nhân loại nói chung ấy?
- Con người là một định nghĩa rộng lớn và bao hàm nhiều yếu tố - Aja tay vẫn đang chiết một giọt dung dịch lên tiêu bản, vừa trả lời - Khá khó để đưa ra một nhận định khái quát nhất về con người. Em chỉ cảm thấy họ hơi khó hiểu, và cũng không có gì quá thú vị để em phải tìm hiểu.
- Khó hiểu, nhưng lại không đáng để tìm hiểu hay sao? - Rumanov nhíu mày - Một câu trả lời cũng khá thú vị. Vậy tại sao cậu lại xin vào khoa Nhân Chủng Học, hả Dracul thiên tài của tôi? Có rất nhiều ngành học hấp dẫn trải thảm đỏ mời cậu tới, những ngành học có thể giúp cậu trở nên vô cùng giàu có. Thậm chí tài năng của cậu còn có thể vươn xa hơn nữa. Matxcơva, Bắc Kinh, Cambridge… đó mới là nơi để cậu vùng vẫy. Lý do nào đưa cậu đến với khoa Nhân Chủng Học ít tiếng tăm và nhàm chán này?
- Em không hứng thú với con người nếu xét tới họ như từng cá thể. Em thích quan sát nhân loại như một tập thể lớn. Cách họ ra đời, phát triển, đấu tranh, sinh tồn và hủy hoại lẫn nhau. Em thấy điều đó thật thú vị.
- Như một Đấng Quân vương nhìn xuống thần dân của mình? - Rumanov nhếch môi hỏi. Sự thích thú hiện lên trong đôi mắt ông ta không chút nào che giấu.
Aja Dracul nhún vai. Hắn không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao. Hắn cảm thấy nếu trả lời là không thì cũng có chút không thật sự thỏa đáng, nhưng trả lời là có thì cũng hoàn toàn không phải. Chính bản thân hắn cũng không biết niềm yêu thích thực sự của mình nên được miêu tả như thế nào cho thực sự chính xác.
- Hey! Hey! Hey!!!
Aja giật mình quay lại khi nghe một tiếng nói phát ra từ sau lưng. Hắn lập tức đưa cánh tay che chở cho mẹ và em gái mình trước mặt kẻ xa lạ mới tới.
Tên đó không phải người bản xứ Valhalla, có thể thấy qua nước da ngăm ngăm đen và mái tóc quăn. Có vẻ là một tên người Ý nhập cư. Áo quần nhàu nát và xộc xệch. Ánh mắt láo liên không ngừng đảo quanh.
Hai bàn tay hắn giơ về phía trước như muốn thể hiện thiện ý.
- Hey! - Hắn nói bằng một thứ tiếng Anh lơ lớ - Các bạn đang lạc đường. Tôi muốn giúp đỡ các bạn. Ở đây rất nguy hiểm. Hãy để tôi dẫn các bạn ra đường lớn. Tin tôi. Tôi ở đây đã 5 năm rồi, tôi sẽ chỉ đường cho các bạn.
Aja cảnh giác nhìn hắn, đáp lời:
- Không cần thiết. Chúng tôi tự lo được. Cám ơn.
- No! No! Các bạn không tự lo được. Tôi biết các bạn đang lạc đường. Các bạn là người ngoài ở đất Valhalla này. Cư dân ở đây sẽ nuốt trọn những kẻ ngoại lai đi lạc trong mê cung này. Hãy tin tôi, tôi sẽ dẫn các bạn ra khỏi đây.
- Ông anh muốn gì?
- Không có gì không có gì! - Tên kia vội vã giơ hai tay lên - 200 $, ok? 200 $. Chỉ vậy thôi! Ok? Đây là VISA của tôi.
Hắn vừa nói vừa lấy chiếc ví của mình ném tới cho Aja. Aja mở ví hắn ra xem, mắt vẫn không ngừng nhìn tên này cảnh giác.
- Hãy cầm lấy nó. Nếu tôi có làm gì, cứ gọi cảnh sát tới bắt tôi, ok? Giờ chúng ta đi được chưa?
Nói rồi, hắn quay đầu, khoát tay ra hiệu cho ba người đi theo. Sau đó, tên lạ mặt này thoăn thoắt đâm qua những con đường hẻo lánh trong khu ổ chuột thành phố Odin.