Trong nhà Trương Ngọc.
Lý Đông dừng xe tại khoảng sân rộng trước nhà sau đó đi xuống hỗ trợ Trương Ngọc tháo dỡ đồ đạc. Trương Ngọc đứng một bên thì thấy cha nàng, Trương Tài thong thả từ trong nhà đi ra, nàng nhoẻn miệng cười: - Cha!
- Ừ, Ngọc về rồi à con!
Lý Đông nghe Trương Ngọc gọi cũng ngẩng đầu nhìn Trương Tài rồi lên tiếng chào hỏi:
- Cháu chào chú!
- Ha ha… Đông à cháu, lâu lắm không thấy qua cô chú chơi!
- Vâng! Cháu ở Hà Đô bận chút việc nên cũng ít có dịp trở về Đông Thành được.
- Uhm… nghe nói cha mẹ cháu cũng chuyển nhà lên trung tâm huyện rồi à?
- Vâng, cha mẹ cháu ở tiểu khu An Viên. Có dịp mời cô chú qua chơi thăm nhà ạ!
- Được! Mấy đợt đi chợ huyện cũng gặp cha mẹ cháu đang bán hàng, có điều khách khứa đông quá thành ra chú cũng không tiện vào hỏi thăm.
Hai người đang nói chuyện thì lúc này Trần Dung xen vào:
- Thôi được rồi, hai chú cháu giúp cái Ngọc dọn nốt hành lý rồi vào bên trong nói chuyện. Ai lại đứng chắn ở cửa nẻo thế này!
Trương Tài xoa xoa hai tay cười xuề xòa nhìn Trần Dung:
- Ha ha… lâu lâu mới gặp cháu nó tôi mới hỏi chuyện thôi.
Nói đoạn, Trương Tài quay sang Lý Đông:
- Lý Đông, cơm nước bên trong đã chuẩn bị sẵn, cháu ở lại đây dùng luôn với cô chú đi.
Lý Đông cầu còn không được, đắc ý nhìn Trương Ngọc rồi quay sang nói với Trương Tài:
- Vâng, may quá. Cháu cũng đang không biết ăn trưa ở đâu đây. Bố mẹ cháu khi này chắc cũng đang bận rộn ở cửa hàng.
Trương Tài ngạc nhiên:
- Cháu không báo là mình về nhà à?
- Dạ không, cháu di chuyển liên tục nên đây cũng không phải vấn đề gì lớn.
- Uhm… Vừa hay trong nhà chú có chai ba kích có người mới biếu. Lát nữa làm chén chứ hả?
- Ha ha… vâng! Được ạ!
Trần Dung nghe chồng mình lại bàn đến rượu chè thì lườm Trương Tài:
- Cái ông này thật là …! Thằng Đông nó vừa đi đường xa về đang mệt cũng rủ nó nhậu nhẹt được.
- Đúng vậy! Cha cũng ít uống rượu đi!
Trương Ngọc lập tức phụ họa.
Trương Tài chưng hửng nhìn hai người phụ nữ một lớn một trẻ trong nhà thay nhau giáo huấn mình, ông ta lập tức bào chữa:
- Nhưng đây là rượu thuốc mà…
Trần Dung không cho ông ta cơ hội lập luận:
- Rượu gì chẳng là rượu, không phải ngụy biện lẫn lộn như vậy.
- A, có khác chứ!
Lý Đông khi này cười nói xen vào:
- Cô, không sao đâu. Ba kích đúng là một vị thuốc, uống vào có lợi cho sức khỏe. Cháu thấy…
- Hừm… thấy cái gì! Anh còn a dua theo à. Rượu vào hại người chứ có lợi gì. Không phải cũng thích uống đấy chứ?
Nhìn Trương Ngọc trừng mắt cắt lời mình Lý Đông đành lắc đầu cười khổ, hai mẹ con nhà này đúng thật là giống nhau, có cái nhìn rất là tiêu cực à nha.
Lý Đông cũng không buồn tranh cãi thêm với Trương Ngọc, quay vào cốp hai tay nâng hai vali hành lý nặng trịch từ trên xe xuống. Trương Tài bây giờ mới có thời gian để ý kỹ chiếc xe của Lý Đông, ông ta đứng ngắm nghía một vòng sau đó quay sang Lý Đông hỏi: - Xe này cháu mua hay mượn vậy?
- Dạ, là xe của cháu!
- À… nhìn có vẻ cũng không rẻ lắm nhỉ.
- Vâng, cũng hơi mắc một chút chú ạ.
- Uhm… cháu khá thật, tuổi này mà đã tự xây được nhà, mở cửa hàng cho cha mẹ lại còn mua được xe riêng. Không giống cái Ngọc nhà này, lớn đầu rồi mà còn suốt ngày nhõng nhẽo mẹ nó. - Cha… cha bêu xấu con đấy à!
Trương Ngọc nghe cha nói xéo mình, xị mặt ra vẻ hờn dỗi nhìn Trương Tài. Trần Dung lập tức bênh vực con gái:
- Ông chê con gái tôi à? Vậy người nào từ sáng đến giờ vào mong ra ngóng đấy?
Trương Tài gãi đầu giải thích:
- Ha ha… con gái, cha không phải có ý đó. Nào, mỗi người một tay đưa đồ vào trong nhà đi.
Nói đoạn, để trốn tránh cái nhìn u oán của Trương Ngọc, Trương Tài lập tức đi đầu khệ nệ xách hai vali đi trước. Lý Đông cũng lập tức xách hai túi đồ đi sau, về phần Trương Ngọc dĩ nhiên nàng kéo theo một vali nhỏ xinh còn lại ì ạch leo lên bậc thềm nhà.
Bí mật của Lý Đông, Trương Ngọc cũng không nói cho bất cứ ai bao gồm cả cha mẹ mình và cô bạn thân Mai Lan được biết. Dù sao việc này có liên quan đến an toàn và cuộc sống sinh hoạt của Lý Đông nên càng người biết càng ít. Hiện trạng bây giờ Trương Ngọc cũng cảm thấy thấy rất ổn, không cần xới tung mọi thứ lên làm gì. Trương Ngọc nghĩ có khi nếu mọi người biết được thân phận của Lý Đông thì quan hệ lại trở nên có rào cản, như vậy thật không hay chút nào.
Cất xong đồ đạc và rửa qua mặt mũi chân tay, Lý Đông và Trương Ngọc tiến vào bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn. Trương Ngọc là con một nên nàng được cha mẹ yêu chiều hết mực, trên bàn bày đủ món ăn nàng ưa thích. Nhìn mâm cơm ê hề, Lý Đông thầm nhủ không hiểu cần bao nhiêu người mới ăn hết được đây.
Trương Tài đảo mắt nhìn vợ con, thấy hai người đang tập trung sắp xếp bát đúa, ông ta nhanh tay lôi từ dươi chân bàn ăn lên chai ba kích, rót cho mình và Lý Đông mỗi người một chén. Sau đó Trương Tài cười ha hả nâng cốc lên: - Nào, Lý Đông. Cạn!
Lý Đông vội vàng cầm cốc chạm vào cốc của Trương Tài:
- Vâng, mời chú!
Hai người uống cạn. Trần Dung thấy việc đã rồi chỉ đưa mắt lườm Trương Tài rồi cũng không nói gì thêm. Trương Ngọc ở một bên thấy quan hệ của Lý Đông và cha mình khá hợp ý thì mặt mũi tràn đầy vui vẻ. Tuy hiện tại nàng vẫn chưa thừa nhận cho cha mẹ biết mình và Lý Đông đang hẹn hò nhưng nàng hiểu hẳn là cha mẹ cũng nhìn ra điều đó. Thấy thái độ của cha như vậy rõ ràng là ưng thuận và ủng hộ mối quan hệ này.
Quả thật đúng như Trương Ngọc suy nghĩ, vợ chồng Trương Tài - Trần Dung đương nhiên là biết tâm tư của con gái mình. Hai người có mỗi mình nàng do vậy không để ý quan tâm sự trưởng thành của nàng sao được. Mặt khác nhà họ trước đây cũng ở gần nhà Lý Đông nên hai người cũng hiểu về gia cảnh nhà hắn. Bọn họ chứng kiến Lý Đông lớn lên từ bé, có thể nói chàng trai này là rất cố gắng và giàu nghị lực. Ngày trước khi Lý Đông còn chưa hé lộ ra một phần nào thực lực, họ cũng đã không có phản đối nói gì đến hiện tại hắn lại tỏ ra đáng tin cậy như vậy.
Bữa cơm trưa diễn ra vui vẻ, mọi người trao đổi về việc học tập, việc sinh hoạt và những vấn đề phát sinh khi sống tại Hà Đô. Trương Tài khi này vừa nhấp xong chén rượu, có vẻ đã đến ngưỡng, mặt có chút đỏ hồng. Ông ta quay qua hỏi Lý Đông: - Đông, chú hỏi thật. Cháu là làm ăn gì mà phất lên nhanh như vậy? Không phải cái gì phạm pháp chứ?
Trương Ngọc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cha mình. Phải biết vấn đề Trương Tài quan tâm bình thường không phải quan hệ thân thiết thì sẽ không ai đi hỏi người khác, có điều bây giờ Trương Tài cũng đang có chút men hơn nữa con gái ông ta giờ đang quấn quýt lấy chàng trai này như vậy nên ông tai phải hỏi mới yên tâm được. Dù sao Lý Đông làm giàu như thế nào, ở Đông Lai này cũng không mấy người biết, thậm chí nghe nói đến cha mẹ Lý Đông cũng ù ù cạc cạc mơ hồ không rõ ràng lắm.
Lý Đông hiểu ra dụng tâm trong câu hỏi của Trương Tài cười nói:
- Chú Tài, chú yên tâm. Cháu làm ăn kinh doanh đàng hoàng, không phạm pháp cái gì. Hiện tại cháu đang sản xuất kinh doanh một số mặt hàng công nghệ mới, sản phẩm rất hữu ích nên mới có thị trường, buôn bán khá tốt!
Nghe xong BJLYNJKA câu trả lời, Trương Tài mới gật gù:
- Uhm… chú hỏi vậy cũng là nhắc nhở cháu một chút, đừng để lòng tham làm mờ con mắt. Thà tiền kiếm ít một chút nhưng sống một đời yên ổn là được rồi. Chú cũng chỉ mong con Ngọc nhà chú được như vậy thôi.
Trương Tài là có ý giao Trương Ngọc cho hắn nhưng lo sợ Lý Đông ham giàu làm liều. Con gái lớn rồi cũng phải rời xa vòng tay bao bọc cha mẹ, tìm cho mình một bến đỗ. Do vậy Trương Tài cũng mong Lý Đông có thể phân biệt nặng nhẹ đúng sai để con gái có thể có một cuộc sống an an ổn ổn không quá nhiều sóng gió, chỉ cần vậy là ông ta yên tâm rồi.
Lý Đông mỉm cười nhìn Trương Tài. Hắn biết những lời này nói ra là có ý gì. Hắn gật đầu:
- Vâng, cháu hiểu ạ!
Trương Tài nghe xong chủ động rót đầy cốc của mình nâng lên:
- Chú cũng nghĩ cháu sẽ thấu đáo việc này. Nào chú cháu ta lại làm thêm một chén!
- Vâng, mời chú!
Trần Dung nhìn chai rượu đã vơi đi đến ba phần tư thì vội vàng lên tiếng:
- Được rồi, hai chú cháu uống tới đây thôi. Ăn cơm đi!
- Bà để tôi với cháu nó hết chén này đã!
- Hừm… kệ ông ấy! Đông, đưa bát cô xới cơm cho!
Lý Đông khó xử một chút sau đó uống cạn chén rồi lập tức theo lời đưa bát của mình cho Trần Dung. Dưới sự giám sát chặt chẽ của Trần Dung và Trương Ngọc, Lý Đông không dám uống thêm. Hắn lập tức tập trung ăn như thuồng luồng hết ba bốn bát đầy ụ.
Vợ chồng Trương Tài nhìn bộ dáng ăn uống tự nhiên của Lý Đông càng thấy hắn là người chân thật và giản dị, mức độ yên tâm lại cao hơn một phần. Sau chừng hơn mười phút, cả nhà dùng xong đĩa hoa quả tráng miệng thì bữa cơm kết thúc. Hai mẹ con Trương Ngọc ở trong bếp dọn dẹp bát đũa còn Lý Đông và Trương Tài ra ngoài phòng khách uống nước. Trương Tài có vẻ là người hoài cổ nên nội thất trong phòng được bố trí theo kiểu xưa với sập gụ tủ chè được bày biện kiểu cách, thậm chí đến bộ bàn ghế cốc chén cũng là làm bằng chất liệu mây tre đan và gốm sứ.
Nhấp nhẹ ly trà búp thơm ngát rồi đặt xuống, Trương Tài quay sang hỏi chuyện:
- Đông, sau này cháu tốt nghiệp có định ở lại Hà Đô không?
- Dạ, có lẽ cũng không nhất định chú ạ. Hiện cháu cũng có nhiều đơn vị kinh doanh ở các tỉnh nên có lẽ phải di chuyển luôn. Do vậy ở đâu cố định cũng không quá quan trọng.
Trương Tài gật gù:
- Uhm… nếu vậy chú thấy về Đông Thành ở được là tốt nhất. Cha mẹ cháu chắc cũng không quen cuộc sống ở trên Hà Đô.
- Ha ha… vâng, cháu cũng thử đề nghị một lần nhưng cha mẹ cháu không đồng ý, cũng nói lý do như chú vậy.
- Ừ, ở độ tuổi như chú và cha mẹ cháu thật ra cũng không muốn đi đâu xa quê hương nữa. Có chuyện gì cũng chỉ muốn mau chóng trở lại nhà mình thôi. Chú chỉ có mình cái Ngọc, cũng muốn sau này nó có lấy chồng thì lấy người cùng huyện, qua lại cho nhà đỡ neo người. - Vâng, chú tính thế cũng phải.
- …
Lý Đông ở lại trò chuyện cùng Trương Tài thêm khoảng mười phút thì nhìn đồng hồ, đã hơn 12h trưa, hắn đứng lên cáo từ ra về để gia đình Trương Tài nghỉ ngơi. Trần Dung sợ Lý Đông vừa uống nhiều rượu có ý giữ lại nhưng hắn nói là không sao. Nhìn biểu hiện của Lý Đông bình thản, mặt không đỏ, đi lại vững vàng nên gia đình Trương Ngọc mới đồng ý cho hắn trở về. Sau đó dưới sự đưa tiễn của ba người, Lý Đông lên xe, theo đường lớn đi nhanh về An Viên tiểu khu.