Chương 330: Phát Hiện Lớn Của Đình Hương

1h30’ sáng, tầng cao nhất tòa nhà Tổng bộ The wind of the Sea, văn phòng Tổng Giám đốc Ngân hàng Kỷ nguyên

- Chị Thủy Tiên, đêm Gala thật quá sức tuyệt vời, em không nghĩ được nó quá hấp dẫn như vậy. Cứ như một chương trình tạp kỹ chuyên nghiệp vậy.

Đình Hương giống như một cô bé con quấn lấy cô chị họ của mình mà líu lo bình luận, cho tới lúc này nàng vẫn chưa hết hào hứng do ảnh hưởng từ đêm hội mang lại.

Thủy Tiên vừa sắp xếp lạimột số giấy tờ và vật dụng trên bàn vừa mỉm cười tự hào trả lời:

- Ha ha, điều đó còn phải nhắc nữa sao? Nhân viên của Kỷ nguyên mới toàn là những người tài năng cả đó.

Đình Hương nghe xong thì bĩu môi:

- Èo, vừa khen thôi mà có người nào đó đã nhân cơ hội khoe khoang rồi ha.

Thủy Tiên khẽ liếc mắt lườm Đình Hương rồi lại vừa tiếp tục công việc của mình vừa đáp lời:

- Chị không có khoe à nha, chị không nói ra thì đó vẫn là một sự thật không ai phủ nhận được.

Đình Hương nghiêng đầu sang bên trêu chọc:

- Vâng, ai lại dám phủ nhận chứ. Chỉ cần trong số nhân viên đó có chị Thủy Tiên là đủ thấy thông minh rồi. À, tối nay chị phát biểu rất ra dáng lãnh đạo nha.

Thủy Tiên khi này đã dọn xong đồ, nghe Đình Hương nói vậy mới quay sang dí ngón trỏ vào cái trán cao ương bướng của Đình Hương mắng vốn:

- Cái gì mà ra dáng lãnh đạo với không hả cái con bé lém lỉnh này. Chị chính là lãnh đạo hàng thật giá thật, là sếp to ở tập đoàn đấy hiểu chưa hả? Nếu sau này em muốn vào Kỷ nguyên Bank làm việc thì còn phải gọi chị là Tổng Giám đốc, không được một chị Thủy tiên, hai chị Thủy tiên đâu đấy.

Đình Hương làm ra vẻ khúm núm tiếp tục đùa cợt:

- Dạ, dạ… em biết rồi thưa Chị Thủy Tiên à không thưa Tổng Giám đốc Kỷ nguyên Bank

Thủy Tiên có chút bất lực trước cô em tinh nghịch của mình theo đó làm ra vẻ thở dài:

- Haizzz… có khi chị phải suy nghĩ lại vụ nhận em vào làm trong tập đoàn quá. Cứ thế này chắc chị mất hết uy nghiêm rồi.

Lời này của Thủy tiên có vẻ cũng có chút tác dụng với Đình Hương bởi ngay sau đó đã thấy nàng ta túm lấy cánh tay Thủy Tiên xun xoe:

- Ui ui, chị yêu quý, em đùa chút mà. Chị có mỗi em là em gái thôi đấy! Khi nào em thi vào đây Chị tạo điều kiện thoáng thoáng tí nha.

Thủy Tiên nhìn Đình Hương cười cười rồi nói:

- Chị là công tư rạch ròi phân minh, không lấy quyền lực công giải quyết chuyện tư nha. Việc em nói là chị không làm được, nếu em muốn cơ chế thì đi tìm ông bạn quý của em đi, người ta mới đích thực là chủ nơi này muốn làm gì chả được.

Đình Hương đương nhiên hiểu “ông bạn quý” mà Thủy tiên nhắc tới là ai theo đó vênh mặt lên:

- Hứ! Không thèm. Chị nghĩ em gái chị là ai mà phải đi nhờ người khác mới vào được Kỷ nguyên mới. Chị quên mất ở lớp em còn là sếp của cậu ta đây, nói đi hướng Đông đố dám đi mé Tây.

Thấy lời lẽ của cô em gái biến hóa và thay đổi như lật sách, Thủy Tiên chỉ còn biết lắc đầu cười rồi nói:

- À, à… tốt lắm! Em gái Chị tài giỏi mà, hóa ra nãy giờ là đang đùa.

Đình Hương lời đại ngôn cũng đã nói ra không thu lại được theo đó đành nín lại ý tưởng nhờ cậy người thân của mình. Tiếp tục lệch đầu suy nghĩ một chút nàng lại lên tiếng: - Chị Thủy Tiên, Lý Đông tính tuổi chỉ bằng tuổi em, vậy tại sao cậu ấy có thể một tay dựng lên cả cơ ngơi đồ sộ này được nhỉ? Lại còn có khả năng quy tụ về dưới trướng rất nhiều tướng lĩnh tài giỏi nữa chứ. Em thấy hôm nay trong dàn lãnh đạo, toàn những người phải hơn cậu ấy cả chục tuổi hoặc hơn thế nữa. Chị hình như cũng là ít tuổi nhất trong số đó thì phải.

Thủy Tiên nghe xong câu hỏi của Đình Hương không trả lời nàng ngay mà tiến về phía bàn rótt một ly nước rồi mới thủng thẳng hỏi lại:

- Đình Hương, em cũng đã có thời gian tiếp xúc lâu dài cùng chủ tịch, em thấy chủ tịch là người như thế nào?

Đình Hương không hiểu lắm câu hỏi của Thủy Tiên nhưng vẫn suy tư một lúc rồi tinh nghịch trả lời:

- Uhm… Xem nào… Theo em để miêu tả về người mà chị cứ mở miệng là một hai “Chủ tịch” thì chỉ có mấy chữ thế này “Bao đồng, ngu ngốc, giả vờ giả vịt và nhát như thỏ đế” - Sặc… Khụ khụ…

Nhận được câu trả lời của Đình Hương, Thủy Tiên đang uống dở ly nước lập tức bị sặc ho lên khù khụ khiến Đình Hương phải chạy lại vỗ vỗ lưng. Sau một lúc, cơn ho qua đi nàng mởi đứng thẳng lưng được rồi trợn mắt nhìn Đình Hương. Nàng thật không ngờ vị chủ tịch tài hoa, quyền uy tuyệt đối, một lời ở Kỷ nguyên mới như Thái sơn áp đỉnh thì trong mắt cô em gái mình lại mất giá trị như vậy. ]

Có vẻ tò mò luôn là tính trạng trội ở trong gen ở nữ giới theo đó theo đó, Thủy Tiên liền lên tiếng chất vấn:

- Nè, Đình Hương, em không được nói xấu chủ tịch của Chị nha. Em có tin chị đi mách lại với chủ tịch không?

Đình Hương lại bĩu môi:

- Xì, lại luôn miệng chủ với chả tịch. Vị chủ tịch của chị ở lớp bị em sai vặt suốt mà không dám cãi lấy một câu kìa. Mà cậu ấy cho chị ăn bùa mê thuốc lú gì mà định bán đứng cả em gái thế hả?

Thủy Tiên không đôi co giải thích chuyện này với Đình Hương. nàng tiếp tục đề nghị:

- Ăn cây nào rào cây nấy, chủ tịch là người trả lương cho chị chị phải bảo vệ chứ. Uhm… mà em nói đi, sao em lại nhận xét chủ tịch như thế?

Đình Hương làm ra vẻ bí hiểm tiến về ghế sô pha ngồi xuống rồi ngả lưng ra thành ghế vạch tội:

- Hừ! Rõ ràng như thế mà chị gặp gỡ hắn lâu như vậy không nhận ra. Được vậy để em khai sáng cho chị. Uhm… cái thứ nhất là bao đồng và ngu ngốc, cái này bộc lộ ngay từ năm thứ nhất đại học. Chị biết không, khi em và cậu ta đi mua một số món đồ cho lớp thì gặp phải một đám cháy lớn, lửa bốc lên ngùn ngụt đến lính cứu hỏa với trang bị bảo hộ còn không dám xông vào cứu người thì Lý Đông bất chấp ngăn cản của người khác, chỉ với mảnh áo phông xông thẳng vào biển lửa dọa sợ không biết bao nhiêu người. May mắn cho tên điên đó là cuối cùng cũng cứu được một em bé ra mà không gặp tai nạn gì. Chị nói xem đó có phải là vừa bao đồng vừa ngu dốt không?

Hơi dừng lại một nhịp, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thủy Tiên, Đình Hương mới hài lòng tiếp tục phần “bình loạn” của mình:

- Về phần giả vờ giả vịt thì thấy quá rõ rồi. Rõ ràng là đương kim chủ tịch của một tập đoàn sừng sỏ, danh vọng, địa vị, quyền lực, tiền bạc lớn và nhiều tới như vậy thì còn bày đặt đi học đại học làm gì nữa. Không cần nói chị cũng biết, để xây dựng nên Kỷ nguyên mới thì không phải là một người non nớt thiếu kinh nghiệm, thiếu kiến thức rồi ha. Ấy thế mà lại còn dựng lên cái vỏ bọc sinh viên kinh tế rồi đi học bằng xe máy cà tàng, vậy không phải là giả vờ giả vịt còn gì?

Thủy Tiên nghe tới đây không dám bình luận gì thêm với những nhận xét phá cách của cô em theo đó liền quan tâm tới phần còn lại:

- Uhm, vậy còn nhát như thỏ đế đây? Theo lý chủ tịch dám xông vào lửa cứu người rõ ràng phải là một người dũng cảm chứ? Sao lại nhát được?

Thủy Tiên nhắc tới vấn đề này, Đình Hương như được người mở lời tâm sự vội vàng tố giác những bức xúc bấy lâu nay:

- Hừ, dũng cảm cái gì. Đàn ông con trai gì mà sợ bạn gái như sợ cọp, cùng người ta uống ly nước thôi mà cũng phải nhìn trước ngó sau, cân lên đặt xuống. Trong quán lỡ có gặp ai hơi giống bạn gái mình là dáo dác như thằng ăn trộm, đứng ngồi không yên, thật đúng là chẳng có tý bản sắc nam nhi gì cả. Đừng nói là nhát như thỏ đế, đến thỏ đế cũng không bằng.

Nghe tới đây, Thủy Tiên không nhịn được nữa bụm miệng phì cười. Giờ thì nàng đã hiểu tại sao cô em mình lại có cái nhìn, cách diễn giải và đánh giá tiêu cực với Lý Đông như vậy.

Là người từng trải, Thủy Tiên đương nhiên nhận ra Đình Hương là yêu thích Lý Đông có điều dường như lại không có được cơ hội để có được hắn do vậy mới luôn tìm cách để ở riêng bên hắn dù chỉ là tư cách là bạn bè. Ấy vậy mà người này làm chuyện lớn thì dứt khoát, mạnh mẽ. có thể nói là hô phong hoán vũ nhưng khi gặp chuyện tình cảm thì lại lúng túng, rối rắm như gà mắc tóc không biết xoay sở ra sao còn làm ra biểu hiện tức cười như vậy trước mặt em gái nàng.

Nói Lý Đông không có cảm tình với một cô gái đáng yêu như Đình Hương là không đúng, chuyện này Thủy Tiên có thể chắc chắn bởi nàng từng nghe chính miệng Lý Đông thừa nhận hắn không muốn ai gây ra tổn thương gì cho Đình Hương. Một chuyện khiến Thủy Tiên càng tin tưởng nhận định của mình hơn nữa đó là việc Lý Đông đã bất kể tổn hại uy danh và rắc rối pháp lý để tới tận nhà trút cơn thịnh nộ lên Trần Khanh con trai một vị lãnh đạo cấp Sở. Nếu không phải có sự quan tâm sâu sắc tới Đình Hương chắc chắn với một người lý trí như Lý Đông sẽ không thể làm ra điều đó.

Hiểu ra được vấn đề giữa hai người này, Thủy Tiên cũng tiến lại ghế sô pha ngồi đối diện với Đình Hương rồi mỉm cười:

- Ha ha, coi như hôm nay chị cũng đã được em cung cấp một cách nhìn mới về vị chủ tịch đáng kính của Kỷ nguyên mới. Rất thú vị và khó phản biện rồi.

Đình Hương thấy Thủy Tiên công nhận lời nhận xét của mình thì đắc ý nói:

- Đấy, cần phải có cách phân tích đa chiều mới có thể hiểu hết các mặt của một vấn đề, Lý Đông chẳng có gì là lợi hại, đáng để phải thần tượng cả.

Đình Hương nói là vậy nhưng biểu cảm trên nét mặt và đôi mắt của nàng dường như lại bán đứng nàng. Sự yêu thích với một người con trai thực ra đối với bất kỳ cô gái nào cũng rất khó che dấu nhất lại là một người có tính cách hướng ngoại như Đình Hương.

Thủy Tiên nhận ra điều này có điều nàng cũng không tiện trêu chọc hay khuyên nhủ gì Đình Hương bởi thực tế chuyện của cô em gái đúng là cũng khá phức tạp chỉ có thể để mọi chuyện tự diễn biến mà thôi.

Đình Hương thấy Thủy Tiên không nói gì theo đó mới lên tiếng:

- Chị Thủy Tiên, chị chưa trả lời câu hỏi của em đâu đấy. Rốt cục là Lý Đông làm thế nào mà lãnh đạo được mấy người bọn chị vậy? Nói đi để em còn học hỏi, biết đâu em lại dựng lên được cái gì mà Đại Đại Đại Kỷ nguyên mới thì sao?

Đình Hương nói chuyện khiến Thủy Tiên cảm thấy rất là nhộn nhạo, khẽ thở ra một hơi để ổn định lại tâm tình, nàng lên tiếng:

- Đình Hương, câu hỏi này có lẽ không phải chỉ có một mình em quan tâm mà rất nhiều người khi biết thân phận thật sự của chủ tịch đều có chung thắc mắc đó. Có điều nếu làm việc cùng chủ tịch sẽ rất nhanh có được câu trả lời. Trên đời này có lẽ ở tuổi của em sẽ không mấy ai có được sự nghiệp riêng hoặc có thì cũng khá giới hạn nhưng không phải là không có ngoại lệ, người với người vẫn có chênh lệch thậm chí là chênh lệch lớn. Chủ tịch tuy trẻ tuổi nhưng năng lực lại phi thường, hành sự quyết đoán mạnh mẽ đặc biệt là khả năng định hướng chiến lược và giải quyết những vẫn đề khó khăn làm bó tay các lãnh đạo khác trong tập đoàn một cách dễ dàng. Một điểm đáng nói nữa là xung quanh chủ tịch dường như luôn có một lớp màn thần bí, điều này ngay cả những người đã từng theo chủ tịch từ những ngày đầu dựng nghiệp cũng nói như vậy. Dường như tất cả những gì đang thể hiện ở Kỷ nguyên mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, phía sau chủ tịch còn có những bí mật hoặc những sức mạnh khác nữa. Cái này suy luận cũng không phải là vô căn cứ bởi cứ nhìn cách chủ tịch thu thập được bằng chứng cạnh tranh bẩn của đối thủ trong vụ ồn ào của SE Car là biết. Theo đó, sự thao lược, quyết đoán, kiến thức, tầm nhìn, thành tựu… chính là thứ tạo ra sức hấp dẫn và tin phục của mọi người, thậm chí ngay cả người đó lớn tuổi hơn nhiều và từng giữ địa vị cao ở các tổ chức khác.

Đình Hương nghe tới đây thì tròn mắt nghi vấn:

- Èo, nghe chị nói Lý Đông lợi hại thế? Sao em không thấy ở trường cậu ấy thể hiện ra chút nào nhỉ?

Thủy Tiên khẽ đưa mắt nhìn ra cửa thấy vấn đống, nàng mới hơi yên tâm cúi đầu về phía Đình Hương nhỏ giọng:

- HI hi, thì như em nói là giả vờ giả vịt đó thôi!

Đình Hương thích thú giơ ngón cái lên:

- Ờ ha, phải rồi, đúng là người thích làm trò mà.

- Ha ha

- Ha ha

Hai chị em đồng loạt cười phá lên. Phụ nữ ngồi buôn dưa lê nói xấu người khác quả là thú vui, bất kể người đó là ở địa vị nào thì phải.

Hai cô gái đùa vui một hồi, Thủy Tiên ngước nhìn đồng hồ thấy đã 2h kém 10 nên liền đứng lên nói:

- Thôi, muộn rồi! Chúng ta về khách sạn đi!

Đình Hương cũng gật đầu:

- Vâng, em cũng muốn biết ngủ ở căn penhouse của Đại khách sạn Sun Peninsulla là cái cảm giác gì đây.

Tới đây, hai chị em không ai bảo ai đồng loạt cầm lên túi xách trở ra bên ngoài.

Những tưởng chuyện đêm nay của hai người cũng chỉ có vậy thì bất ngờ khi rẽ vào hành lang để ra thang máy thì bất chợt Đình Hương và Thủy tiên sững người lại. Phía trước mặt hai người, ngay tại khu vực thang máy có một cặp nam nữ cũng đang đợi thang.

Và thật không khó để hai người Đình Hương nhận ra người nam chính là người mà họ đề cập tới trong suốt câu chuyện vừa rồi của mình, Lý Đông. Có điều bên cạnh hắn bây giờ là một cô gái đang khoác tay dựa đầu vào vai rất tình tứ như một cặp uyên ương vậy.

Chuyện hẳn cũng sẽ không có gì nếu như cô gái đó là Trương Ngọc có điều đây lại là một người khác.

Đình Hương thấy cảnh này thì há mồm, mắt trợn lên đứng bất động. Thủy Tiên sau giây phút kinh ngạc cũng kịp làm ra phản ứng, kéo vội Đình Hương lùi lại phía sau ngã rẽ, núp sau một bức tường.

Hai người cứ đứng như vậy không nói gì, mãi cho tới vài phút sau khi chắc chắn Lý Đông cùng cô gái kia đã vào thang máy, Thủy Tiên mới khẽ thở dài:

- Haizzz, xem ra lời đồn đại trong Tập đoàn là thật, xem ra chủ tịch cũng không phải...

Nói tới đây, như nhớ ra ở bên cạnh mình còn có Đình Hương, Thủy Tiên kịp dừng lại. Đình Hương khi này cũng đã lấy lại được suy nghĩ theo đó vội níu Thủy Tiên gấp gáp hỏi: - Chị, cô gái kia là ai? Đây hình như không phải Trương Ngọc, bạn gái của cậu ấy.

Thủy Tiên nhíu mày cân nhắc một chút rồi quyết định nói thật:

- Uhm… cô ấy là Vũ Nhung, trợ lý riêng chủ tịch Hội đồng quản trị.

- Trợ lý riêng?

- Uhm… là trợ lý riêng.

Nhận được câu trả lời của Thủy Tiên, Đình Hương nhíu mày sau đó mới tiếp tục nhìn Thủy Tiên hỏi:

- Chị, Vậy… quan hệ giữa bọn họ là…?

Chần chờ thêm giây lát, Thủy Tiên trả lời:

- Chị cũng không rõ, nhưng lời đồn trong tập đoàn thì… như em vừa thấy, là tình nhân.

Nghe tới đây, Đình Hương lùi ra nhìn về phía cửa thang máy đã vắng bóng người, đơ ra mất một lúc. Thủy Tiên thấy vậy liền vỗ vai nàng:

- Đình Hương, em sao vậy?

Đình Hương hơi giật mình tỉnh lại. Ngay sau đó Thủy tiên nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của nàng:

- Hừ hừ… đồ Lý Đông chết tiệt. Đúng là cái đồ giả vờ giả vịt mà, hóa ra cũng là con dê xồm, đèo bòng, chân đạp hai thuyền chứ tốt đẹp gì đâu.

Thủy Tiên ở bên thấy cô em gái lại nổi tính khí, trong giọng nói có phần ghen tức theo đó cười khổ rồi nói:

- Được rồi, đây là chuyện riêng của chủ tịch, xem như chúng ta chưa từng thấy đi. Về thôi em!

Nói xong, Thủy Tiên khoác tay Đình Hương kéo nàng đi.

Đình Hương lúc này khá cảm giác ấm ức nhưng cũng đành mang theo những bước chân có phần nặng nề tiến về phía trước. Không hiểu sao khi này trong đầu nàng lại nổi lên một sự so sánh giữa bản thân với cô gái kia, trong đầu thì liên tục thầm rủa “Hứ, cái đồ chết tiệt. Cô gái đó thì có gì hơn mình chứ, tại sao Lý Đông có thể chấp nhận cô ta mà không chấp nhận thêm mình? Á… phi phi… sao mình lại có thứ suy nghĩ kỳ cục như vậy chứ? Không không, không đời nào mình chia sẻ người yêu cùng người khác. Hừ hừ… hóa ra Trương Ngọc kia cũng không phải giỏi kiểm soát tới như vậy. Tên Lý Đông này đúng là to gan lớn mật rồi”