Chương 293: Victor Huy Phan

21h sân bay Quốc tế Los Angeles, California

Tại cửa lên máy bay một cảnh tượng ồn ào đang diễn ra thu hút sự chú ý của khá đông người

- Thả ra, các anh thả tôi ra! Có ai giúp tôi với!

Người đàn ông trung niên với mái tóc đen đặc trưng Á châu đang cố gào thét vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của hai nhân viên an ninh hàng không.

Có điều mặc cho ông ta cố gắng thế nào cũng không có tác dụng gì, hai người nhân viên an ninh lực lưỡng vẫn xốc nách kéo lê ông ta như kéo một bao đồ. Hai chân người đàn ông mài trên đất, quần áo xộc xệch, mắt kính rơi lệch xuống quá mũi, miệng còn có vết máu không rõ là do va đập hay là bị đánh.

Khu vực này có rất nhiều người nhưng đa phần chỉ đứng chỉ trỏ, quay phim hoặc nếu có người quan tâm lên tiếng chất vấn thì lại chỉ nhận được sự im lặng của nhóm an ninh.

Người đàn ông sau một hồi nỗ lực cuối cùng biết mình không làm được gì thì cũng thôi vùng vẫy. Nhác thấy có nhiều người đang quay phim mình ông ta hét lớn: - Quay đi… quay đi… quay cho cả thế giới thấy United Airlines phân biệt đối xử…Mua vé rồi lại bị cưỡng bức đi xuống để nhường chỗ cho người khác… quay đi… quay để người khác tránh hãng hàng không khốn kiếp này ra… Tiếng người đàn ông lanh lảnh trong sảnh chờ ra máy bay. Người để ý tới bên này càng lúc càng đông.

Nhóm an ninh thấy vậy càng tăng nhanh tốc độ di chuyển muốn mau chóng đưa người đàn ông vào khu vực riêng cách ly với xung quanh.

Đang khi nhóm an ninh sắp đạt được mục đích của mình thì bất ngờ một tiếng quát lớn vang lên:

- Đứng lại!

Âm thanh chưa dứt thì xung quanh nhóm an ninh những bóng đen từ đâu bất ngờ lao tới vây kín bọn họ lại.

Nhóm nhân viên an ninh thấy có biến thì vội vàng đưa tay ra bên hông rút súng ra lăm lăm hướng về những người vừa mới tới đề phòng.

Có súng trong tay lại quan sát đối phương là tay không mà tới, gã đội trưởng khi này mới lấy lại được bình tĩnh trợn mắt lên lớn tiếng hỏi:

- Các anh là ai? Muốn gì? Có biết đây là đâu không hả?

Nói xong gã đội trưởng lom lom quan sát xung quanh xem rốt cuộc là ai chỉ huy nhóm người vây chặn bọn họ này.

Cũng không để cho hắn phải đợi lâu, vòng tròn khẽ được tách ra, đi vào trong là hai người đeo kính râm trong đó dẫn đầu là một người thanh niên cao lớn mặc thường phục.

Quan sát giây lát biết người thanh niên này là người cầm đầu ở đây, gã đội trưởng mới lên tiếng:

- Chúng tôi là lực lượng an ninh của hãng hàng không United Airlines đang thực hiện nhiệm vụ, phiền các anh tránh đường để chúng tôi đưa người này về phòng cách ly.

Người thanh niên nghe xong thì khẽ nhếch miệng trầm trầm lên tiếng:

- Cách ly? Ông ta là tội phạm sao?

Gã đội trưởng hơi có chút bối rối nhưng cũng mau trấn tĩnh lại được ra vẻ nghiêm trọng trả lời:

- Người này không phối hợp và tuân thủ quy định bay của United Airlines nên cần phải cưỡng chế di dời xuống để chuyến bay có thể khởi hành. Các anh làm như thế này là đang chống lại lực lượng chức năng thi hành công vụ đấy.

Người đàn ông trung niên nghe xong thì lập tức gào lên phản kháng:

- Không đúng, anh ta nói láo. Tôi là một khách hàng đã mua vé của United Airlines, bọn họ bán thừa vé sau đó lại nói là có khách phải ưu tiên nên cưỡng bức tôi xuống dưới này. - Bán thừa vé?

Người thanh niên khẽ lẩm bẩm sau đó lập tức quay sang gã đội trưởng chất vấn:

- Những lời người khách này vừa nói là đúng chứ?

Gã đội trưởng bị hỏi lại lâm vào bối rối, sau giây lát hắn ta đỏ mặt tía tai quát lên:

- Hừ… tôi không có nghĩa vụ phải trả lời các anh về vấn đề này. Anh không có quyền can thiệp vào chuyện này? Anh chỉ cần biết đây là chính sách và quy định của hãng. Nếu các anh không tránh ra đừng trách chúng tôi phải sử dụng tới bạo lực.

Nói xong gã đội trưởng nâng khẩu súng ngắn lên chĩa về người thanh niên.

Người đeo kính đen đứng sau người thanh niên thấy vậy thì có vẻ muốn động thân nhưng bị người thanh niên giơ tay chặn lại.

- Hừ… khốn kiếp! Đã bán vé thừa lại còn xem và đối xử với khách hàng như tội phạm. Nước Mỹ văn minh cho phép các anh quyền to như vậy sao? Hay thấy người khách này là một người châu Á nên không cần được đối xử công bằng như người Mỹ? Tôi nói cho các anh biết, nếu anh không lập tức thả người cùng gọi quản lý của các anh tới đây xin lỗi và có biện pháp bồi thường thỏa đáng co người đàn ông này, chúng tôi quyết không bỏ qua đâu!

Nghe người thanh niên bất ngờ lớn giọng đụng chạm tới vấn đề chủng tộc, gã đội trưởng khẽ run tay, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu túa ra.

Ở chỗ này đông người như vậy lại không thiếu người châu Á, châu Phi hoặc người lai, hắn ta cư xử không khéo gây lên làn sóng phẫn nộ thì lớn chuyện rồi.

Gã đội trưởng còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì người thanh niên đã nhìn xung quanh rồi hô to:

- Quý vị, người đàn ông đang bị lôi đi như một thứ đồ vật kia chính là khách hàng của United Airlines, một nạn nhân của chính sách bán vé thừa. Người đàn ông này chỉ vì sinh ra đã là tóc đen da vàng nên phải nhường chỗ ưu tiên cho một khách hàng khác. Lỗi là thuộc về United States nhưng nhìn xem ông ấy lại bị đối xử tàn nhẫn không giống như đối xử với một con người như vậy? Đây là công bằng, là văn minh, là nhân quyền của nước Mỹ sao?

Lời người thanh niên vừa kết thúc thì hàng loạt tiếng la ó cũng bắt đầu dâng lên.

- Khốn kiếp!

]

- Chết tiệt, làm ăn cái kiểu gì vậy?

- Cảnh sát đâu, gọi báo cảnh sát!

- Kiện, phải kiện bọn họ lên cơ quan nhân quyền…

- Đưa video này lên mạng để khách hàng cạch mặt hãng này ra…

- Tôi sẽ gửi thư tố cáo chuyện này lên Tổng thống…

- …

Gã đội trưởng biết tình hình không ổn rồi theo đó lập tức cầm lên bộ đàm bấm gọi cho một số máy nào đó.

Gọi xong hắn cũng không dám để người đàn ông trong bộ dạng như hiện tại vội vàng ra hiệu cho hai tên thuộc cấp dìu người đàn ông đứng dậy rồi nhìn về xung quanh điều đình: - Các vị, chuyện này chúng tôi chỉ là làm theo quy định. Quản lý của chúng tôi sẽ ra giải thích cùng các vị. Mong mọi người bình tĩnh.

United Airlines dù sao cũng là một hãng lớn nên phản ứng khá nhanh. Chỉ vài phút sau đã có một nhóm phụ trách túc trực tại sân bay chạy tới.

Thấy nhóm nhân viên an ninh đang bị một nhóm người có vẻ là vệ sĩ cùng khách hàng vây lại vào giữa la ó, người quản lý trưởng mới vội vàng lách người vào trong.

Khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đang được dìu đứng gần đó, người quản lý đã có thể đoán ra đại khái vấn đề, xem ra nhóm an ninh cưỡng chế đối tượng hơi mạnh tay nên mới gây nên phản ứng lớn như vậy từ các hành khách khác.

Khẽ đảo mắt giây lát, ông ta tiến về người đàn ông trung niên rồi lên tiếng hỏi:

- Thưa ngài, ngài không sao chứ ạ?

Người đàn ông khẽ liếc mắt nhìn tay quản lý rồi bực dọc trả lời:

- Hừ… Như thế này còn gọi là không sao à? Tôi sẽ kiện hãng của các anh lên tòa án.

Tay quản lý biết không xoa dịu được người đàn ông này thì sẽ không ổn định được tình hình trước mắt và sự la ó của đám đông xung quanh hắn quay sang chỉ sang mấy người nhân viên an ninh quát lớn: - Mấy người đang làm cái gì vậy hả? Đây là khách hàng mà các anh đối xử như vậy à? Chuyện này tôi sẽ báo cáo lên trên để xử lý các anh!

Mấy người nhân viên bị mắng khá oan ức, chẳng phải bọn họ chính là nhận được lệnh bằng mọi cách ngay cả phải dùng biện pháp cưỡng ép đưa người đàn ông kia xuống hay sao? Giờ lại trở thành kẻ đứng ra chịu tội.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng những người này cũng hiểu nặng nhẹ, biết đây không phải là lúc tranh cãi nên đều ngậm miệng không nói câu nào.

Tay quản lý thấy bọn họ phản ứng như vậy thì cũng yên tâm phần nào quay sang người đàn ông tiếp tục trấn an:

- Thưa ngài Victor Huy Phan, chuyện này mong ngài thông cảm. Chuyến bay tới Australia của chúng tôi đúng là có khách hàng cần phải ưu tiên nên theo quy định đành phải lựa chọn ngẫu nhiên một người trong số các hành khách đã đặt vé. Chúng tôi thực sự rất lấy làm tiếc về sự bất tiện này. Dù sao đây là chính sách chung của hãng đã được pháp luật thừa nhận nên chúng tôi cũng chỉ là những người thừa hành. Vừa rồi mấy người bên an ninh hành xử hơi quá mức tôi sẽ báo cáo lại cấp trên để có hướng xử lý và bồi thường làm ngài hài lòng. Trước mắt mời ngài hợp tác theo chúng tôi vào trong khu vực riêng để trao đổi, tránh làm ảnh hưởng tới an ninh xung quanh, được chứ ạ?

Thấy tay quản lý dễ nói chuyện, người đàn ông tên Liêm định gật đầu thì bất ngờ bên cạnh vang lên một giọng nói:

- Khoan đã!

Cả người quản lý và người đàn ông tên Victor Huy Phan đều ngẩng đầu lên.

Nhận ra là người thanh niên đã ra mặt vì mình, Victor Huy Phan dùng giọng điệu cảm kích nói:

- À, là cậu à? Cảm ơn cậu gặp chuyện mà trượng nghĩa lên tiếng giúp đỡ tôi, không có cậu ngăn lại mấy người này không biết chúng còn muốn lôi tôi đi đâu nữa.

Người thanh niên nghe xong xua tay:

- Không có gì đâu chú. Mà cho cháu hỏi, chú là người Việt Nam ạ?

Người đàn ông ngạc nhiên:

- Ủa, sao cậu biết?

Người thanh niên mỉm cười liền lên tiếng trả lời:

- Cháu đứng ở kia nghe loáng thoáng được tên chú giống như là Việt Kiều nên đoán ra. Chú vẫn nói được tiếng Việt chứ ạ?

Người đàn ông gật đầu rồi dùng tiếng Việt nói với Lý Đông:

- Tất nhiên rồi! Cháu hỏi vậy chắc háu cũng là người Việt đúng không?

- Vâng, đúng rồi chú. Cháu người Đông Thành, cháu tên là Đông!

Nghe được Lý Đông xác nhận mình là người Việt, Victor Huy Phan có chút bùi ngùi. Ông ta không ngờ được bản thân hôm nay lâm vào tình cảnh thảm hại này nơi xứ người lại được một người Việt ra tay giúp đỡ, ngẫm lại quả cũng là nhân duyên kỳ diệu trong đời.

Hơi điều chỉnh lại một chút cảm xúc, Victor Huy Phan mỉm cười nhìn Lý Đông nói:

- Chú là Việt Kiều Úc, thực ra cũng mới sang Úc định cư được hơn chục năm thôi. Hôm nay kết thúc chuyến công tác ở Mỹ đang tính trở về đó thì lại rơi vào tình cảnh này. Thật không còn gì để nói.

Lý Đông gật đầu. Thực ra hắn cũng đã biết tới chuyện các Hãng hàng không Mỹ được phép bán vé quá số ghế trên máy bay nhưng phải đền bù cho hành khách tùy thuộc vào thời gian trì hoãn. Đối với những người tự nguyện bỏ ghế, hãng hàng không thường đáp lại bằng một voucher hay quà tặng khác và sắp xếp cho họ chỗ ngồi trên chuyến bay sau. Nếu không có người tự nguyện, các hãng hàng không có thể từ chối cho hành khách lên máy bay hoặc loại hành khách ra khỏi chuyến bay dù họ không đồng ý. Đó dường như là điều đã xảy ra đối với chuyến bay của Victor Huy Phan.

Hãng hàng không phải cung cấp cho hành khách một văn bản giải thích quyền lợi được bồi thường của họ. Khoản bồi thường tùy thuộc vào thời gian hành khách bị trì hoãn.

Nếu hãng hàng không có thể sắp xếp chuyến bay khác cho hành khách và đưa người này đến đích trong vòng một giờ sau thời gian hạ cánh của chuyến bay trước thì họ không cần bồi thường.

Nếu hành khách đến muộn hơn kế hoạch từ 1 đến 2 giờ với chuyến bay trong nước hoặc từ 1 đến 4 giờ cho chuyến bay quốc tế thì hãng hàng không phải trả cho hành khách gấp đôi giá vé, lên tới 675 USD. Nếu hành khách bị trì hoãn hơn hai giờ với chuyến bay trong nước hoặc 4 giờ đối với các chuyến bay quốc tế thì hãng hàng không phải trả gấp 4 lần giá vé, lên đến 1.350 USD.

Có điều nói gì thì nói, ngay cả trong điều kiện luật định và chính sách của hãng là có nhưng bọn họ cũng không có quyền đối xử bạo lực với khách như vậy. Trong trường hợp này dù biện luận dưới bất cứ hình thức nào thì phần sai cũng không phải thuộc về khách hàng, đáng lẽ nhân viên của United Airlines phải có hướng giải quyết phù hợp hơn chứ không phải tới áp giải như áp giải một phạm nhân như vậy. Bọn họ đã tỏ ra coi thường và đối xử rẻ rúng với người đàn ông trước mắt.

Chính vì những điều bất bình này cộng với việc thấy người đàn ông này là người châu Á, bản thân Lý Đông có tính bảo hộ khá mạnh do vậy mới quyết nhúng tay vào chuyện này, không ngờ cuối cùng người hắn giúp cũng lại là một người gốc Việt.

Khẽ liếc mắt nhìn về người quản lý đang đứng bên cạnh, Lý Đông quay sang Vitor Huy Phan nói:

- Bọn họ có thể đang tìm cách trì hoãn tình hình để tạm thời dẹp đi những rắc rối ở đây. Nếu chú đồng ý đi với bọn họ cháu nghĩ nên có luật sư để giúp chú làm việc với bọn họ. Chú có cần cháu hỗ trợ chuyện này không?

Vitor Huy Phan cân nhắc giây lát rồi lắc đầu:

- Chú có người bạn làm luật sư ở đây. Chú sẽ gọi cho cậu ấy! Vụ này ồn ào có nhiều người ghi hình như vậy, bọn họ không lật lọng được gì đâu. Cảm ơn cháu nhé, cháu thật là người tốt.

Thấy người đàn ông trước mặt đã có giải pháp, Lý Đông cũng không nói gì thêm chỉ mỉm cười gật đầu.

Victor Huy Phan như nhớ tới cái gì vội nghiêng người lách tránh khỏi tay của hai gã an ninh sau đó mới lục từ trong ví lấy ra một card visit đưa cho Lý Đông: - Đây là card visit của chú. Nếu cháu có điều kiện sang Úc thì gọi cho chú nhé. Bên đó chú có trang trại nhỏ, cháu có thể cùng bạn bè tới chơi tham quan cho vui.

Lý Đông đón lấy danh thiếp của Victor Huy Phan xem qua, người này hóa ra là một chuyên gia nông nghiệp đang công tác tại một doanh nghiệp giống cây trồng của Úc.

Cẩn thận cất danh thiếp của Victor Huy Phan vào túi, Lý Đông cũng lấy từ trong ví ra một tấm card visit đưa cho ông ta.

Thông tin trên card của Lý Đông khá sơ lược, không có chức danh, không có nghề nghiệp chỉ có tên của hắn cùng số điện thoại liên lạc, giản tiện tới mức không thể giản tiện hơn.

Lý Đông bây giờ mà nói không mấy người có thể có cơ hội nhận được danh thiếp của hắn, mà những người được nhận thì đa phần đều đã biết tới Lý Đông là ai, chỉ thiếu thông tin liên lạc của hắn nên thông tin như vậy là quá đủ rồi, ghi thêm bất cứ cái gì đều trở nên thừa thãi.

Tương tự như Lý Đông, Victor Huy Phan cũng xem qua danh thiếp của hắn. Là người từng trải, chỉ cần nhìn dàn vệ sỹ đông đảo của Lý Đông, Victor Huy Phan cũng biết Lý Đông không phải người bình thường có điều ông ta đương nhiên cũng không tiện hỏi do vậy cất danh thiếp của Lý Đông vào ví rồi nói: - Được rồi, chú về Việt Nam sẽ tìm cháu. Uhm… thôi chú phải theo mấy người này vào trong giải quyết sự vụ đây! Cháu ra đi kẻo lỡ chuyến bay, nãy giờ làm phiền cháu rồi!

Lý Đông gật đầu rồi căn dặn:

- Vâng, vậy chú cẩn thận nhé! Nếu có gặp rắc rối gì với hãng có thể gọi cho cháu. Cháu cũng có một số mối quan hệ để can thiệp giải quyết chuyện này.

Victor Huy Phan nơi xa gặp được đồng hương tính nghĩa như Lý Đông thì cảm khái vô cùng. Ông ta không biết nói gì hơn đành đưa tay nắm chặt tay Lý Đông rồi nói: - Đông, gặp cháu hôm nay quả là may mắn của chú. Chú có thể giải quyết được, cháu cứ yên tâm ra máy bay đi!

Lý Đông mỉm cười:

- Nếu vậy thì cháu đi đây! Bye bye chú!

- Ừ! Bye bye! Thượng lộ bình an!

Đứng tại chỗ đợi cho nhóm người của Lý Đông cùng đám đông xung quanh tản ra hết Victor Huy Phan mới quay sang ra hiệu cho nhân viên của United Airlines, theo đó cả đội lục tục đi về khu vực riêng để giải quyết việc lùm xùm vừa rồi. Tất nhiên khi này Victor Huy Phan được mời đi như một thượng khách chứ không còn tình trạng thảm hại như lúc trước.

Khi cả đoàn rẽ vào một lối rẽ, người quản lý mới bất ngờ quay sang tên đội trưởng nhỏ giọng hỏi:

- Eric, lúc nãy anh có làm ra hành động thì thái quá với nhóm thanh niên kia không?

Eric lắc đầu phủ nhận:

- Không có đâu sếp, chỗ đó đông người như vậy sao tôi dám làm cái gì chứ?

Người quản lý lạnh giọng nói:

- Hừ, may mà anh không làm ra thêm xung đột gì nếu không rắc rối mà chúng ta gặp phải không chỉ có như vậy đâu.

Eric ngạc nhiên:

- Sao vậy sếp? Bọn này không phải một đám trẻ ranh nhà giàu Á châu sang Mỹ đốt tiền à?

Tay quản lý khẽ gắt lên:

- Hừ… Anh thì biết cái gì? Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là nhóm khách hàng lớn đang thuê riêng chuyên cơ của chúng ta cả tuần nay. Anh làm họ có ý kiến gì thì công việc này của anh không giữ được đâu.

Eric nghe xong có chút không phục nhưng cũng không dám nói thêm cái gì cắm đầu đi theo tay quản lý.