Chương 273: Chuyện Ở Tiệc Cưới

Ngồi chơi tại nhà Trương Ngọc khoảng vài tiếng đồng hồ, đến tầm khoảng gần mười giờ Trương Tài mới lên tiếng:

- Ngọc, Chú Tĩnh cũng là chỗ thân thiết, con đi với cha mẹ tới dự tiệc chứ hả?

Trương Ngọc có chút tần ngần hỏi lại:

- Ủa, con cũng được mời ạ?

Trần Dung mỉm cười:

- Chú ấy mời cả gia đình mình có điều cha mẹ sợ con bận học nên không có nói. Hôm nay nhân tiện con cũng được nghỉ thì đi cùng đi. Tới cả nhà họ mới thấy gia đình mình trọng thị việc của nhà họ, quan hệ cũng sẽ gắn kết hơn. - Vậy tiệc tổ chức mấy giờ hả mẹ?

- Khoảng 11h!

- Ở đâu ạ?

- Uhm… trong thiệp có ghi là Trống Đồng Pa… pa cái gì đó ấy, mẹ không đọc được. Cha mày có cầm theo thiệp đó!

Mai Lan nghe tới đây thì lập tức phụ họa:

- Là Trống đồng Palace, trung tâm tiệc cưới tại đường Xuân Diệu, quận Thanh Ba.

Trương Tài gật gù:

- Ừ, đúng là địa chỉ đó rồi.

Trương Ngọc cân nhắc giây lát rồi nói với vợ chồng Trương Tài:

- Vậy thì được ạ, cha mẹ chờ con một lát.

Nói xong Trương Ngọc liền trở về phòng mình chuẩn bị, dù sao đi ăn tiệc cũng phải chỉn chu váy áo với trang điểm một chút mới được.

Bốn lăm phút sau, Trung tâm tiệc cưới Trống Đồng Palace

Trương Ngọc đỗ xe vào bãi gửi rồi cùng cha mẹ tiến về hướng cửa ra vào nơi thông gia hai bên đang đứng thành hai dãy bắt tay đón chào quan khách.

- Anh Tài, Chị Dung… anh chị tới rồi! Quý hóa quá!

Đoàn Văn Tĩnh, cha cô dâu vừa nhác thấy mặt của cha mẹ Trương Ngọc liền niềm nở đi lên tiếp đón.

Trương Tài và Trần Dung mỉm cười vui vẻ chúc tụng tân hôn:

- Chúc mừng gia đình Anh Chị! Mong hai cháu sớm sinh quý tử, anh chị có cháu ngoại bồng bế thêm vui cửa vui nhà!

- Ha ha, cảm ơn Anh Chị!

Nói xong, nhìn thấy Trương Ngọc phía sau, Đoàn Văn Tĩnh mới nheo mắt reo lên:

- Ồ, đây chẳng phải là cái Ngọc sao? Trời ạ, mấy năm không gặp giờ đã lớn bổng xinh đẹp thế này rồi à? Cháu còn nhớ chú chứ?

Trương Ngọc mỉm cười đáp lại:

- Dạ, chú Tĩnh. Cháu nhớ chứ ạ! Trước chú qua còn hay cho quà cháu mà!

- Ha ha… Tốt! Cháu học trên này hôm nào qua nhà chú chơi cho biết nhà chứ nhỉ?

Trương Ngọc vui vẻ đáp ứng:

- Vâng, được ạ!

Nói xong, khẽ liếc mắt nhìn về phía ảnh cưới, Trương Ngọc lên tiếng khen:

- Ôi, anh chị nhìn đẹp đôi quá chủ nhỉ? Chúc mừng gai đình bác nhé!

Đoàn Văn Tĩnh gật gù:

- Ừ, cảm ơn cháu! Anh Chị vốn làm cùng cơ quan nên quen nhau đấy!

- A, vậy ạ! Anh Chị làm ở đơn vị nào thế ạ?

Đoàn Văn Tĩnh giới thiệu:

- Ừ, là Công ty Ô tô Việt Nhật.

- A, ra là Ô tô Việt Nhật? – Trương Ngọc thú vị mỉm cười

Đoàn Văn Tĩnh gật đầu tự hào:

- Ha ha, đúng rồi. Nó là một công ty con của Tập đoàn Kỷ nguyên mới, làm ăn rất tốt. Anh là trưởng bộ phận kinh doanh còn chị cháu làm kế toán ở đó.

Nghe tới đây, vợ chồng Trương Tài đưa mắt nhìn nhau, thì ra con gái và con rể của người bạn hàng này đều là nhân viên của Lý Đông cả.

Nghĩ tới điều này, Trần Dung bất giác đưa mắt nhìn về phía Trương Ngọc, trong ánh mắt lại là càng nhiều hơn tự hào cùng mong đợi.

Chào hỏi xong xuôi, thấy phía sau lại có khách mới đến, Đoàn Văn Tĩnh liền mở lời:

- Vâng, vậy mời anh chị và cháu vào trong phòng tiệc, ở đó sẽ có người sắp xếp chỗ ngồi cho anh chị.

Vợ chồng Trương Tài gật đầu, tiến tới hộp đựng phong bì tiền cưới hình trái tim bỏ quà mừng vào đó rồi dẫn theo Trương Ngọc bước vào trong sảnh.

]

Có lẽ do quan khách đông nên tiệc cưới tổ chức khá hoành tráng, bao trọn cả sảnh chính và tầng hai thông tầng. Người cũng đã rất đông, ba người đang chưa biết nên lựa chỗ nào thì đã có nữ nhân viên của trung tâm đi tới nói: - Dạ, cô chú là khách bên nhà trai hay nhà gái ạ?

- Nhà gái cháu ạ - Trương Tài trả lời.

- À, vậy thì cô chú theo lối bên này.

Nói xong, cô nhân viên đi trước dẫn đường, đưa nhà Trương Ngọc tới một bàn trống ở bên trái sân khấu.

Trương Ngọc tự thân vốn đã là một cô gái rất đẹp nên hôm nay lại chú ý ăn vận trang điểm một phen lại càng trở nên hấp dẫn. Nàng vừa ngồi vào chỗ này đã thu hút được ánh mắt của nhiều người cả nam lẫn nữ xung quanh.

Tại một bàn tiệc ngay gần đó, một cậu thanh niên huých nhẹ tay vào người bên cạnh rồi hất cằm:

- Này Toàn, nhìn kìa!

Toàn khó hiểu ngẩng đầu lên từ chiếc điện thoại rồi theo hướng mà tay bạn đồng nghiệp quan sát. Ngay lập tức mắt hắn sáng lên:

- Ôi trời, xinh quá!

Toàn nhìn chằm chằm về hướng của Trương Ngọc quên luôn cả việc đang nhắn tin tán tính với một cô nàng mới quen. Miệng hắn thì há ra một hồi khiến nước dãi còn có xu hướng chảy ra, cũng may người bạn bên cạnh lay lay đánh thức hắn: - Thế nào hả? Thích chứ? Có dám ra làm quen không? Ông chẳng phải tay săn gái số một ở công ty à?

Toàn gật gù định hành động như lại kịp phát ra có người bên cạnh Trương Ngọc nên lại ngồi xuống:

- Không được! Hình như cô nàng có cha mẹ đi cùng. Mình sang làm quen bây giờ trăm cái bất lợi!

Người bạn bên cạnh nghe thấy vậy thì lại huých tay xúi giục:

- Vậy mày định bỏ qua à? Sau hôm nay có khi không có cơ hội gặp lại được nàng thì sao?

Toàn nhăn mày nghĩ nghĩ sau đó mắt chợt sáng lên:

- Tao có cách rồi! Luân, mày đi với tao!

- Đi đâu?

- Đi rồi biết! Hỏi nhiều!

Toàn đứng lên rồi kéo người đồng nghiệp tên Luân âm thầm đi ra ngoài cửa sau đó lại vòng lại về phía bàn của Trương Ngọc. Hắn cũng giả bộ như tình cờ gặp được bàn trống rồi lễ phép chào hỏi vợ chồng Trương Tài: - Dạ, cháu chào cô chú! Xin hỏi bàn này còn có ai ngồi nữa không ạ?

Trần Dung nhìn lên thì thấy có hai cậu thanh niên mới tới, đoán là khách mời nên mỉm cười trả lời:

- À, bàn mới chỉ có ba người. Các cậu nếu chưa có chỗ thì ngồi xuống luôn đi.

Thấy mọi chuyện bước đầu thuận lợi, Toàn liếc mắt nhìn Luân rồi vui vẻ:

- Dạ, vậy cám ơn cô!

Đã được cho phép, Toàn ra hiệu cho Luân kéo ghế ra ngồi đối diện với vợ chồng Trương Tài. Mặc dù mục đích tới đây là để tiếp cận Trương Ngọc nhưng Toàn vẫn cố ý ngồi cách nàng ra một ghế, tránh để nàng và người nhà có nghi ngờ gì với ý định của mình.

Vừa ngồi xuống, cũng bỏ qua Trương Ngọc, Toàn bắt đầu bắt chuyện với vợ chồng Trương Tài:

- Dạ, cháu là Toàn, còn đây là Luân, đồng nghiệp cùng cơ quan với vợ chồng cô dâu. Cô chú ngồi đây vậy chắc là người nhà bên đằng gái ạ?

Thấy thái độ của người thanh niên thân thiện, bây giờ lại không có việc gì làm, Trương Tài mỉm cười trả lời:

- À, không! Cô chú là bạn của bố mẹ cô dâu thôi! Hôm nay được mời ăn cưới nên mới từ Đông Thành lên đây.

Nghe là người ở xa, Toàn có vẻ hơi hụt hẫng. Dù sao, nếu cô gái xinh đẹp này ở xa thì việc tán tỉnh cũng là hơi không được thuận lợi cho lắm.

Có điều nghĩ là vậy hắn vẫn ân cần hỏi thăm:

- Nói vậy thì cố chú đi về trong ngày à?

Trần Dung gật đầu:

- Ừ! Cô chú dự tiệc xong chắc ra bắt xe về luôn cho kịp.

- Ồ, cô chú đi xe khách à? Di chuyển nhiều như vậy cũng vất vả lắm.

- Cũng không sao, lâu lâu đi xa một chuyến cũng hay. Với lại cô chú còn có em học đại học ở trên này nên lên đây qua thăm nó luôn.

Toàn nghe tới đây thì sáng mắt lên “Oa, hóa ra là sinh viên. Quá tốt rồi”.

Thấy mạch chuyện đã bắt đầu, Toàn khi này mới đưa mắt nhìn về phía Trương Ngọc. Quả thật ở khoảng cách gần hắn mới có thể chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp thanh thuần mà không mất đi phần quý khí của nàng. Toàn cũng đã từng gặp nhiều cô gái đẹp nhưng trung thực mà nói thì rất ít người có được khí chất như cô gái trước mắt này.

Điều chỉnh lại một chút ánh mắt cùng giọng nói, Toàn lên tiếng hỏi Trương Ngọc:

- Chào em! Em đang là sinh viên à! Em giờ đang học trường gì thế?

Trương Ngọc lướt qua nhìn Toàn và Luân rồi không mặn không nhạt trả lời qua loa:

- À, chào các anh, em học khối kinh tế!

Khác với vợ chồng Trương Tài, Trương Ngọc kể từ ngày lên Hà Đô thì đã quá quen với các chiêu trò lân la làm quen của đàn ông nên nàng dễ dàng nhận ra được mục đích của hai người thanh niên trước mặt. Nàng thấy mặc dù cũng khách khứa cũng đã khá đông nhưng bàn trống còn nhiều, hai người này lại là đồng nghiệp của vợ chồng cô dâu thì nên tìm bàn có bạn bè cùng công ty ngồi cùng mới đúng. Hơn nữa thái độ người thanh niên này tới đây lại cố ý không để ý tới nàng lại là chuyện đáng ngờ. Trương Ngọc không phải quá tự tin với bản thân nhưng nàng cũng hiểu mình có sức hút nhất định, không thể có chuyện hai người này tới đây mà lại không biết tới sự tồn tại của mình được.

Chính vì những suy luận này mà Trương Ngọc đã đoán ra được phần nào dụng ý của Toàn và Luân.

Toàn thấy thái độ của Trương Ngọc nhàn nhạt thì cũng không lấy gì làm phật ý. Dù sao theo kinh nghiệm của hắn, các cô gái đẹp ban đầu tiếp xúc đa phần đều là kiêu kỳ như vậy, đó là quyền của bọn họ.

Luân ở bên khi này xen vào hỏi:

- Em học năm mấy rồi?

- Vâng, là năm hai!

Toàn nghe được thì tiếp lời:

- Ồ, vậy là được nửa chặng đường rồi. Em học ngành gì?

Trương Ngọc có chút hơi phiền khi bị người này để ý nhưng người ta lại đang ngồi cùng bàn tiệc với mình nên để tránh mất tự nhiên nàng vẫn nhẫn nại lịch sử trả lời: - Là Thương mại quốc tế!

- Ồ, học ngành này sau ra làm cho các công ty đa quốc gia hoặc các tập đoàn lớn là phù hợp nhất đấy. Mà nói vậy thì sau này anh với em có khi lại có cơ hội làm cùng lĩnh vực rồi. Anh hiện công tác ở bộ phận phát triển khách hàng Đông Bắc Á của Ô tô Việt Nhật mà. Uhm… Gặp nhau hôm nay cũng coi như là có duyên, sau này nếu em muốn đi thực tập ở đây cứ nói với anh, anh cũng có thể giới thiệu cho.

Trương Ngọc buồn cười trước màn PR lộ liễu của Toàn có điều nàng vẫn gật đầu:

- Vâng!

Đang khi Toàn vui vẻ vì đã bắt đầu nhận được sự chú ý người đẹp thì một người bỗng đi tới bên cạnh hắn vỗ vai nói:

- Toàn! Sao cậu lại ngồi đây?

Toàn ngẩng đầu lên thì nhận ra là vị trưởng bộ phận của mình nên vội vàng đứng dậy xum xoe trả lời:

- Dạ, anh Hoài Nam, em thấy bàn này trống nên rủ Luân ngồi luôn đây ạ.

Vị trưởng bộ phận nhìn về ba người nhà Trương Ngọc một chút, đặc biệt khi vừa thấy Trương Ngọc thì ánh mắt ông ta dừng lại mất mấy giây như để xác định lại thông tin gì đó sau đó mới quay sang Toàn thì thầm hỏi nhỏ: - Cậu quen mấy vị này à?

Toàn lắc đầu:

- Dạ, không! Em cũng vừa mới gặp thôi ạ!

- Ừ, nếu không thì qua bàn bên kia ngồi cùng với anh em đi. Ngồi đây không có lợi cho cậu đâu!

Toàn khó hiểu hỏi lại:

- Dạ, sao vậy anh!

- Cứ sang kia đã rồi tôi nói!

Mặc dù có chút không muốn nhưng nghe sếp mình đã nói vậy nên Toàn đành quay sang nhìn ba người gia đình nhà Trương Tài rồi nói:

- Dạ, chắc có lẽ cháu sang kia ngồi cùng cơ quan cho có đoàn thể. Xin phép cô chú và em nhé!

Trương Tài và Trần Dung cũng không lấy gì làm phật ý theo đó Trương Tài vẫy tay:

- Ừ, cháu qua ngồi cùng đồng nghiệp cho vui!

Toàn vâng dạ rồi kéo Luân đứng lên trở về vị trí cũ. Về phần vị trưởng bộ phận Hoài Nam cũng khẽ gật đầu chào gia đình Trương Ngọc rồi nối gót theo sau.

Sau khi ba người tới được chỗ ngồi của đơn vị thì Toàn không nén được tò mò quay sang hỏi Hoài Nam:

- Sếp, chuyện là sao vậy?

Hoài Nam hơi liếc mắt nhìn về vị trí ngồi của Trương Ngọc rồi nhỏ giọng nói:

- Các cậu có biết cô gái kia là ai không mà nãy giờ ngồi đó tán tỉnh thế hả?

Toàn nghi hoặc:

- Dạ không! Nhưng mà sao hả sếp?

- Hừ… tốt nhất đừng có thấy cô nào xinh đẹp cũng lân la làm quen. Người này không phải là dạng để các cậu có thể quen biết đâu.

Toàn tròn mắt:

- Sao ghê vậy? Sếp có nói quá không?

Hoài Nam nhếch mép:

- Tôi nói cho các cậu biết, cô gái này là ở cùng khu chung cư với tôi. Có lần tôi tình cờ gặp được cô ấy đi cùng với một người. Các cậu thử đoán xem là cô ấy đang đi với ai ? - Ai vậy ạ? Sếp thần bí quá! - Cả Toàn và Luân đều trố mắt lên tò mò.

Hoài Nam lại nhìn xung quanh một lượt rồi nhỏ giọng:

- Là chủ tịch tập đoàn!

- Chủ tịch!

- Suỵt! Nhỏ cái mồm thôi!

- À… vâng… vâng!

- Đúng là chủ tịch, theo quan sát của tôi lúc đó thì bộ dạng của hai người đúng là một cặp đôi, do vậy rất có thể đây là bạn gái của chủ tịch cũng có nghĩa là bà chủ tương lai của các cậu. Theo đó, nên giữ khoảng cách xa ra một chút tránh để cho người khác thấy được cái gì rồi sinh ra hiểu lầm, vị trí các cậu đang làm cũng không giữ vững được đâu.

Nghe tới đây, ánh mắt Toàn có chút thất thần, hắn khẽ liếc nhanh về phía Trương Ngọc sau đó rất mau thì cụp xuống.