Chương 26: Khu Hổ Thôn Lang, Mượn Đao Giết Người

An Viên Biệt Thự,

Lý Đông nhẹ nhàng đi quanh phòng tìm vài xếp giấy trắng sau đó cẩn thận cho vào bọc gói ghém lại, thấy cơ bản đã không khác so với lúc trước, Lý BdeEY3ug Đông mới cẩn thật đặt lại bọc giấy và hộp ngọc vào két sắt. Hắn cũng không hi vọng rằng cái này có thể lừa được Lê Trùng nhưng chí ít có thể trì hoãn được một chút thời gian. Lý Đông cũng không sợ người này phát hiện ra sớm, chẳng nhẽ hắn dám đi nói với vị kia về những thứ này? Nếu vậy hắn chết còn nhanh hơn đi! Tay cầm toàn bộ tài liệu gốc, Lý Đông di chuyển về phía cửa sổ, mau chóng theo lối cũ trở về.

Nửa giờ sau, khi đã an toàn ngồi trong một khách sạn cách xa khu biệt thự, Lý Đông lật xem lại tài liệu thu được, gọi là tài liệu nhưng thực chất chỉ là một cuốn nhật ký. Khi đọc được quyển sách này, Lý Đông thật không ngờ vị vụ trưởng Lê Trùng này lại có thói quen chết người là ghi chép lại những phi vụ hối lộ cấp trên kể từ ngày hắn còn là một vị trưởng phòng cấp sở, Lý Đông cau mày nhìn danh mục quà tặng, không thiếu một chủng loại nào từ nhà, cửa, đất đai, vàng bạc, ngoại tệ, cho tới người mẫu, ca sĩ nổi tiếng đều có thể trở thành vật phẩm…, mỗi một trang Lê Trùng ghi chép rất tỷ mỷ thông tin người nhận bao gồm tên tuổi, quê quán, chức vụ thậm chí còn ghi chú cả những phi vụ đen của những người này mà hắn biết hoặc cùng tham gia. Trong số đó, điều làm Lý Đông kinh hỉ nhất là những dòng thông tin dày đặc về vị Tần Bộ trưởng, chính là người đứng sau chống lưng cho Công ty Đầu tư Tân Đại Lợi. Hắn thấy trong đó cả những vụ rửa tiền, o ép doanh nghiệp trong nước, các tài sản ngầm ở nước ngoài, bồ nhí, các phi vụ cấu kết với thương nhân ngoại quốc… xem ra Lê Trùng đóng một vai trò rất then chốt trong đường dây của vị Tần Bộ trưởng này.

Lý Đông cẩn thận tính toán nên làm thế nào để khai thác quyển sách này một cách hiệu quả nhất. Hắn hiện có trên tay chỉ là một quyển nhật ký, trên đó chỉ là các thông tin chỉ điểm, không hoàn toàn là một bằng chứng tội phạm do đó không đủ sức mạnh để tố cáo đối phương, hơn nữa Lý Đông người đơn lực bạc, đối phương lại ở thế lớn, nếu hắn dám trực tiếp cầm hồ sơ này lên cơ quan điều tra hoặc truyền thông, không biết liệu có đơn vị nào sẽ đơn giản dám tiếp nhận các tài liệu này của hắn, xử lý không khéo còn bị áp vào tội danh bôi nhọ lãnh đạo, bắt tống vào tù cũng nên. Lý Đông cũng không có ngu xuẩn tung tài liệu này lên mạng, một khi thông tin này bị rò rỉ ,chờ đợi hắn sẽ là những chiêu phản đòn ồ ạt hòng bịt miệng và tiêu hủy chứng cứ, phải biết năng lực của những người đạt đến cấp độ này không phải là người thường có thể ước lượng được.

Cuốn sổ này trong tay Lý Đông thật không phát huy ra được mấy phần tác dụng, nhưng Lý Đông biết mình vẫn còn có những đồng minh rất lợi hại. Đơn giản là trên đời này, người muốn đánh đổ vị Tần Bộ trưởng nhất, có lợi ích sát sườn với việc này nhất không phải là Lý Đông mà đó chính là những đối thủ chính trị một mất một còn của hắn. Đưa những tài liệu này vào tay những người đó, bọn họ sẽ có năng lực biến nó thành một quả bom giết người thực sự, chỉ cần họ dùng những mối quan hệ và lực lượng của mình lần theo manh mối ghi trong quyển nhật ký này, đào ra nguyên tội và bằng chứng của vị Tần Bộ trưởng, dù chỉ là một phần nhỏ trong số đó thì cũng đủ kết liễu số phận và sự nghiệp chính trị của ông ta rồi.

Nghĩ đến đây, Lý Đông cười gằn dữ tợn: “Đúng, việc của mình cần làm bây giờ là xua hổ nuốt sói, tá đao sát nhân hừ hừ... Tân Đại Lợi để xem sau vụ này các ngươi còn dựa vào cái gì để hiếp đáp người khác được nữa” Đứng dậy lần tìm điện thoại, sau đó Lý Đông bấm số gọi cho Mạnh Thành. Bây giờ đã là nửa đêm nhưng khi tiếng chuông vừa reo lên một nhịp đã thấy Mạnh Thành bắt máy, nghe giọng không hề có một chút nào buồn ngủ, có vẻ mấy ngày nay hắn cũng suy nghĩ nhiều. - Đông, chú nghe!

- Chú Thành, chưa nghỉ ngơi à?

- Ừ, chú còn một số việc phải xử lý. Nửa đêm cháu gọi chú có chuyện gì?

- Cháu cần chú điều tra một thông tin, nghe nói vị Tần Bộ Trưởng này đang có cơ hội đi lên một bước nữa, chú nhờ người tìm hiểu xem việc này là như thế nào? Đối thủ chính trị của ông ta là những ai?

Đầu dây bên kia Mạnh Thành giật mình hỏi lại:

- Đông, cháu định làm gì? Chúng ta không thể đụng tới những người này được đâu.

- Hừ, chúng ta không đụng bọn chúng thì bọn chúng để chúng ta yên sao? Chú không cần sợ, ván cờ này chơi thế nào cũng không phải một mình chúng quyết định, kết quả thế nào không thể kết luận ngay được đâu. - Nhưng cháu định làm thế nào?

- Điều này cần giữ bí mật, cháu chưa thể nói cho chú biết được.

- Đông, chú hi vọng cháu không vì tức giận mà làm điều nóng vội, nếu thật sự cần thiết tạm thời chúng ta sẽ nhượng bộ theo yêu cầu của bọn chúng, cũng chỉ là vấn đề tiền bạc mà thôi, coi như bị chó cắn rơi một miếng thịt, với năng lực của chúng ta còn có thể kiếm lại mà. - Chú Thành, mọi chuyện không đơn giản như thế! Những kẻ này đều là lòng tham không đáy, nếu được một chúng sẽ lấn tới mười, con sói luôn tìm cách thò thêm một chân nữa vào ngôi nhà của bầy dê. Nếu chú nhân nhượng, chúng ta sẽ chẳng còn gì cả, tiền bạc không phải cái mất lớn nhất mà chính là niềm tin và ý chí của chúng ta, đó sẽ là sự khuất phục và ủy khuất, nếu là như vậy thì đừng nói làm lớn, làm mạnh cái gì nữa cả, đến nơi nào cũng gặp cảnh này, tốt nhất đóng cửa về nhà thả gà cho khỏe. Cháu sẽ không để việc này xảy ra đâu!

Mạnh Thành suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:

- Ừ, cháu nói cũng phải, nếu cháu đã có cách, vậy để chú tìm hiểu lại thông tin cháu yêu cầu?

- Việc này khẩn cấp, chú phải có thông tin sớm!

- Được, chú sẽ cố gắng. Bọn chúng cũng có vẻ cũng sắp hết kiên nhẫn rồi, mấy hôm nay cũng bắt đầu gây khó dễ cho chúng ta, liên tục cử đội quản lý thị trường và an toàn cháy nổ quấy nhiễu hoạt động kinh doanh, ảnh hưởng rất lớn tới khách hàng tham quan mua sắm. - Chú cứ mặc kệ bọn họ nhảy nhót làm xiếc vài hôm đi, cũng không gây nên được sóng to gió lớn gì, cùng lắm chúng ta tạm đóng cửa một thời gian ngắn cũng không sao cả. Chẳng phải có câu “Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” sao? Nghĩ vậy cho đơn giản! Mà thôi cũng muộn rồi, chú nghỉ ngơi đi, cháu tắt máy trước, chào chú! - Ừ, chào cháu!

Mạnh Thành tắt máy, cả người dựa vào thành ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bầu trời đen thẳm ngoài khung cửa sổ, sau một lúc hắn khẽ thở dài:

- Nếu không thể tránh được, vậy thì chiến đi. Cùng lắm ta lại trở về làm anh thợ cơ khí là được, làm người cũng phải có chút chí khí chứ, hừ hừ…

Ngày 31 tháng 12 năm 2003, một ngày trước Tết Dương lịch, văn phòng Bí thư thành phố Hà Đô.

Vừa yên vị xuống chỗ ngồi, Trịnh Hoành đã thấy viên trợ lý thân cận sắc mặt nghiêm nghị gõ cửa đi vào.

- Trình Huy, có chuyện gì vậy?

- Anh Trịnh Hoành, tôi nghĩ anh nên xem cái này!

Nói xong, Trình Huy để một tập tài liệu ra trước mặt Trịnh Hoành. Trịnh Hoành nghe ra là vấn đề quan trọng, cũng không hỏi gì thêm cầm hồ sơ lật mở. Thời gian chậm chạp trôi qua, hai hàng lông mày của Trịnh Hoành cũng dần dần chụm lại, ánh mắt có chút chập chùng suy nghĩ. Xem những tài liệu này, Trịnh Hoành đã biết tại sao người trợ lý lại có thái độ như vậy, bởi vì trong tay hắn đang cầm là tập tài liệu mà nếu khai thác hợp lý có thể đủ để gây nên một trận oanh động, đánh sập sự nghiệp chính trị của hàng loạt chính khách, trong đó có một chính khách lớn mà sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, Tần Trung- Bộ trưởng Bộ Thương mại.

Hít một hơi cho tỉnh táo lại, Trịnh Hoành quay qua vị trợ lý hỏi:

- Trình Huy, cái này anh lấy ở đâu?

- Một người đưa cho tôi. Bằng cách nào đó hắn vào được thư phòng của tôi tối qua.

- Hắn có nói vì sao không?

- Hắn nói chúng ta cùng chung một đối thủ nhưng chỉ anh mới đủ khả năng để lật lá bài này.

- Anh tin được điều này không?

- Tôi cũng đã hỏi hắn như vậy. Hắn nói đây là nhật ký của vụ trưởng Lê Trùng, nếu chúng ta muốn kiểm chứng có thể tìm bút tích của Lê Trùng để đối chiếu. Tôi thấy quyển nhật ký này nét chữ cũ và mới rất khác biệt, nhiều trang đã ố vàng, nhìn là có thể nhận ra là được bắt đầu ghi chép từ rất lâu không có dấu hiệu bị giả mạo. - Uhm, Vì lý do gì hắn lựa chọn chúng ta? Tại sao hắn nghĩ rằng chúng ta sẽ dùng quyển nhật ký này để chống lại đối thủ theo ý muốn của hắn?

- Hắn nói…

Trình Huy hơi dừng lại một nhịp. Trịnh Hoàng ngẩng đầu trầm giọng nói:

- Anh cứ nói, tôi vẫn đang nghe đây!

Trình Huy cân nhắc từ ngữ một chút rồi nói:

- Hắn nói không phải chỉ muốn chống lại Lê Trùng, mà là Tần Bộ Trưởng, và anh chắc chắn sẽ làm điều này.

- A?

- Vâng, hắn nói mặc dù anh đã là Ủy viên Bộ Chính trị, quá trình điều hành thành phố cũng ra nhiều thành tích nhưng vì quá cấp tiến, hành động đi trước chính sách nên xảy ra nhiều chỗ sai lầm. Anh vì khuyết điểm của mình mà từng bị một số thành viên Bộ Chính trị yêu cầu tiến hành thanh tra toàn diện, cũng may được Tổng Bí thư ép đè xuống. Tần Bộ trưởng thì khác, người này khi lãnh đạo bộ tập trung vào hai chữ “Ổn định”, làm việc kín kẽ, có được một số thành tích lại không tạo ra sai lầm gì đáng kể nên lần họp Ban chấp hành TƯ giữa nhiệm kỳ sắp tới, rất có thể Tần Bộ Trưởng sẽ được bầu bổ sung vào vị trí do Anh Hùng bên tuyên giáo TƯ xin nghỉ vì lý do sức khỏe. Nếu đi tiếp được một bước này, phe đối thủ của anh trong Bộ Chính trị lại mạnh thêm một lá phiếu, chức chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra TƯ có thể về tay vị kia trong nhiệm kỳ sau, phải biết ông ta là người đỡ đầu cho Tần Bộ Trưởng, chuyện này mà xảy ra thì con đường đi phía sau của anh sẽ trở nên gập ghềnh, rất khó tiến thêm một bước nữa. Do vậy, chỉ có hợp tác với hắn, anh mới kịp thời ngăn chặn được việc này.

Nghe xong những lời này, Trịnh Hoành cau mày, những thông tin trên không phải là cái gì quá bí mật, trong tầng lớp tinh hoa cũng đều rỉ tai nhau biết cả, có điều hắn thắc mắc người bí ẩn này là ai? Mục đích chân thực của hắn là cái gì? Có phải chỉ là muốn loại bỏ Tần Trung không hay là còn lý do nào khác, liệu mình có thể trở thành vai hề nào đó trong một vở kịch chính trị cỡ bự? Tuy nghĩ là như vậy nhưng nhưng Trịnh Hoành cũng biết tin tức trong cuốn sổ có nhiều khả năng là thật bởi thông tin trong đó trùng khớp với một số nguồn tình báo hắn thu thập được từ trước, chỉ là không có những chỉ dẫn chi tiết và cụ thể như vậy mà thôi. Được rồi, không cần biết hắn là thần thánh phương nào, mục đích là gì, ít nhất mình cũng chưa thấy gây hại trên phương diện nào, trước hết ta phải lợi dụng cuốn sách này ngăn chặn vị Tần Bộ Trưởng kia lại đã. Nghĩ tới đây, Trịnh Hoành đứng lên, cầm lấy cuốn sổ nói: - Trình Huy, anh theo tôi đi gặp một người!

- Vâng, thưa anh!