Moyock, Bắc Carolina, nước Mỹ.
Trong một căn phòng nằm giữa trại huấn luyện tập trung của tập đoàn đánh thuê Blackwater có hai người đàn ông đang ngồi trò chuyện. Nét mặt của cả hai khi này đều lộ ra vẻ căng thẳng như đang bàn luận về một chủ đề khó khăn khó giải quyết nào đó.
Bọn họ không ai khác chính là Rick Wagoner, chủ tịch của GM và Bernard Ebbers đoàn trưởng Blackwater và cũng là chủ nhân của nơi này.
Những ngày này Rick Wagoner đang đứng ngồi không yên khi biết tin Blackwater đã thất bại gần như toàn diện trong việc thực hiện đơn hàng từ mình. Tệ hại hơn là người của bọn họ lại lọt vào tay an ninh nước sở tại do đó rất có thể GM sẽ là cái tên bị lôi ra trong vụ việc này.
GM thời gian gần đây đang đối mặt với áp lực doanh số tụt giảm cũng như khủng hoảng truyền thông khi lâm vào vụ kiện tụng với Ô tô Việt Nhật, nếu bây giờ VZW1U tin tức GM lại là kẻ chủ mưu đứng sau vụ khủng bố thì không hiểu tập đoàn còn trụ nổi trước áp lực dư luận được hay không nữa.
Chuyện này khiến Rick Wagoner lo lắng tới mất ăn mất ngủ do vậy thời gian ông ta có mặt tại Moyock có lẽ còn nhiều hơn là tại văn phòng của mình, mục đích chủ yếu chính là để thúc giục Blackwater có biện pháp để tháo gỡ và ngăn ngừa tình huống bất lợi trước mắt có thể xảy ra.
Gõ nhẹ tay lên mặt bàn, Rick Wagoner nhìn Bernard lên tiếng chất vấn:
- Ngài Bernard Ebbers, rốt cuộc các ngài định xử lý vấn đề này như thế nào? Nếu phía an ninh bên kia khai thác được thông tin gì từ những thành viên của nhóm Rồng đen thì không hay rồi.
Bernard khẽ nhíu mày rồi nâng tay nốc đến non nửa ly cà phê Death Wish đậm đặc trước mặt rồi mới trầm trầm lên tiếng trả lời:
- Ngài Rick Wagoner, ngài không cần phải cuống lên như vậy. Nguyên tắc hoạt động của Blackwater chắc ngài cũng biết, chỉ có lãnh đạo cấp cao mới có thông tin khách hàng, nhân viên ở dưới chỉ chấp hành mệnh lệnh theo kế hoạch. Do vậy chính chúng tôi mới là người phải lo lắng việc này hơn ngài. Tôi có thể cam kết, trong mọi trường hợp, danh tính của GM sẽ không bị tiết lộ.
Nghe được lời khẳng định của Bernard nhưng Rick Wagoner vẫn không cảm thấy yên tâm, chẳng phải trước đó người này cũng từng cam kết nào là biệt đội Rồng đen gì đó rất thiện chiến, nào là GM chỉ cần ngồi chờ kết quả thôi sao? Vậy mà kết quả cuối cùng thì nhóm này đã không phá hủy được căn cơ nhà máy thì thôi lại còn toàn quân bị diệt và vây bắt. Vậy thì Rick Wagoner có thể yên tâm cái nỗi gì được chứ.
Nghĩ là vậy nên Rick Wagoner vẫn muốn làm cho rõ tình huống:
- Anh Bernard, anh nói vậy tôi thấy vẫn chưa ổn thỏa. GM chỉ là khách hàng nên chúng tôi đương nhiên không biết thông tin truyền đạt nội bộ thực tế của các anh là đến cấp độ như thế nào. Tôi không có cơ sở để tin tưởng những thành viên của nhóm Rồng đen không biết gì về GM. Bây giờ người của các anh rõ ràng đã bị an ninh của Việt Nam bắt thì khả năng chúng tôi bị lộ cũng là rất có thể. GM hiện nay đang phải đối mặt với những thách thức lớn trên nhiều mặt tới từ Ô tô Việt Nhật do đó chúng tôi không muốn có thêm bất cứ rắc rối nào nữa. Tôi nghĩ chúng ta nếu cứ thụ động ngồi đây chờ đợi rõ ràng không phải là biện pháp để giải quyết chuyện này? Các anh là đơn vị chuyên nghiệp thì phải có giải pháp trong những trường hợp tương tự chứ, sao lại cứ không hành động gì vậy?
Bernard thấy hơi phiền hà khi bị Rick Wagoner tra vấn mãi không tha. Có điều đúng là phần sai lầm đúng là thuộc về phía mình nên hắn đành nhẫn nại trả lời:
- Ngài Rick Wagoner, đương nhiên chúng tôi sẽ tự có biện pháp của mình và đang cho triển khai rồi. Ngay khi nhận được kết quả tôi sẽ báo lại cho ngài nắm được.
Nghe tới đây Rick Wagoner lên tiếng hỏi:
- Tôi có thể được biết các anh định làm như thế nào không?
Bernard lắc đầu:
- Xin lỗi, đây là nguyên tắc của chúng tôi. Ngài mặc dù là khách hàng nhưng quá trình triển khai nhiệm vụ như thế nào thì chỉ là thông tin nội bộ, ngài biết kết quả là được rồi. - Uhm… vây…
- Reeeeeeeng!!!!!!!
Rick Wagoner đang định nói gì đó thì bất ngờ chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Bernard reo vang.
Bernard khẽ liếc nhìn đầu số, nhận ra mã vùng hắn lập tức liền đứng lên cầm theo điện thoại đi ra phía ngoài nhận điện.
Còn lại một mình trong phòng, sau một lúc chờ đợi, cảm thấy hơi phiền chán lại bực bội vì những rắc rối liên tục quấn lấy thân, Rick Wagoner vô thức nâng lên cốc nước trước mặt làm một ngụm lớn. - Sặc… phụt… khụ khụ…
Phun vội thứ nước đặc quánh đắng ngắt xuống nền nhà, Rick Wagoner vừa ho khù khụ vừa văng tục:
- Chết tiệt, đúng là ở cái nơi quỷ quái này chẳng có thứ gì có giá trị! Thật vô dụng!
- Không có thứ gì có giá trị? Vô dụng? Ý ngài là gì vậy ngài Rick Wagoner?
Là tiếng của Bernard.
Rick Wagoner ngẩng đầu lên thì thấy Bernard đã vào tới cửa thì cười trừ trả lời:
- À, không có gì, tôi đang nghĩ tới vấn đề của một đại lý.
Bernard liếc mắt nhìn vết nước dưới sàn nhà khẽ nhếch nhếch mép nhưng lại không nói thêm cái gì. Hắn lững thững đi lại ngồi đối diện với Rick Wagoner rồi trầm trầm lên tiếng: - Ngài Rick Wagoner, tôi vừa nhận được một tin tức quan trọng nên cần phải đi giải quyết những việc có liên quan. Về phần sự việc của nhóm Rồng đen tôi nghĩ ngài cứ an tâm trở về quản lý các sự vụ của tập đoàn. Bằng uy tín của cá nhân tôi, tôi xin khẳng định dù có thế nào chúng tôi cũng tuyệt đối không để GM bị dính một chút bùn nào từ vũng lầy này.
Nói xong thì Bernard đứng lên đưa tay trước mặt Rick Wagoner có ý bắt tay để tiễn khách.
Mặc dù có chút không quá yên tâm nhưng Rick Wagoner thấy có ngồi thêm ở đây thì cũng không biết hoặc giải quyết được chuyện gì nên đành đứng dậy.
Giơ tay hời hợt bắt lại Bernard, Rick Wagoner lên tiếng:
- Được rồi, tôi hi vọng rằng lần này các anh sẽ làm được điều mình hứa. Đừng để tôi thất vọng như vụ ô tô Việt Nhật nữa. Chào anh!
Thả tay Bernard ra, Rick Wagoner cài lại cúc dưới áo vest rồi đi thẳng ra cửa.
Còn lại một mình, Bernard cũng không đi ra ngoài giải quyết công chuyện như vừa mới nói với Rick Wagoner mà đặt mông ngồi lại ghế suy tính.
Theo tin hắn vừa được thuộc cấp báo cáo thì “Eric Don” , sát thủ hắn cử đi giết nhóm Rồng Đen mới chỉ hoàn thành được hai phần ba nhiệm vụ, vẫn để thoát mất một người. Khi giao việc này cho Eric Don, Bernard cũng đã chỉ thị nhiệm vụ này một khi đã làm thì bằng mọi cách phải làm cho triệt để, không làm được triệt để thì hậu hoạn lại tăng lên vô cùng. Ấy thế mà khả năng xấu nhất lại tiếp tục diễn ra thêm một lần nữa. Bernard có thể đoán được sau hôm nay phía an ninh sẽ nhận được sự hợp tác rất lớn từ kẻ sống sót Muang Lwin và lẽ dĩ nhiên tung tích của Blackwater chắc chắn là bị lôi ra ánh sáng.
Tất nhiên, điều Bernard lo lắng không phải là sẽ bị bắt giữ truy tố mà chính là uy tín trong mắt khách hàng sẽ bị giảm mạnh. Thực tế do khoảng cách địa lý xa xôi và sự bảo trợ chính trị tới từ chính quyền Mỹ, phía chính quyền bên kia sẽ không tạo ra được áp lực gì có ý nghĩa thực chất về mặt trừng phạt hình sự nhưng nếu vụ này mà công khai làm lớn ra thì chắc chắn đánh giá và niềm tin của khách hàng với Blackwater sẽ thay đổi. Đơn giản là ai có thể yên tâm giao những nhiệm vụ bí mật cho một tổ chức mà thường xuyên để xảy ra những sai sót gây ồn ào lớn như vậy được chứ.
Trầm ngâm khoảng nửa tiếng đồng hồ, biết bây giờ có làm cách nào để bưng bít thông tin cũng đã muộn do đó thay vì tiếp tục nghĩ cách che dấu thì tốt nhất là nên tìm biện pháp thương lượng để giải quyết với phía chính quyền bên kia.
Nghĩ tới đây, cân nhắc thêm giây lát, Bernard nhấc lên điện thoại quay một đầu số. Sau chừng vài nhịp chuông reo, bên kia đã có người nhận máy:
- Bernard, tôi nghe đây!
Điều chỉnh một chút tâm tình, Bernard lên tiếng:
- Thượng nghị sĩ Mc Coney, tôi có việc muốn xin gặp ngài!
** Tối hôm đó, trụ sở Cục An ninh Điều tra A92
Cầm trên tay bản báo cáo tổng hợp, Đại tá Nguyễn Trường nhíu mày thật chặt.
Mặc dù đã phán đoán và có sự chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi tận mắt đọc được lời khai của Muang Lwin ông ta vẫn có cảm giác thật khó xử lý bởi tổ chức Blackwater danh tiếng lẫy lừng và nổi như cồn thời gian gần đây chính là kẻ đứng sau vụ khủng bố vào ô tô Việt Nhật.
Biết được danh tính của hung thủ có nghĩa là kết quả điều tra bước đầu đã có nhưng công tác tiếp theo thì nên được triển khai như thế nào mới là điều khiến Đại tá Trường khó xử.
Là người có địa vị cao trong hệ thống chính trị nên Đại tá Trường có cái nhìn thực tiễn và toàn diện bối cảnh quan hệ chính trị tương quan trong chuyện này. Vụ việc cho đến hiện tại không còn đơn thuần là mối quan hệ giữa công an và tội phạm mà đã gia tăng mức độ phức tạp khi có những yếu tố quan hệ quốc tế xen vào trong đó.
Bây giờ cứ cho rằng phía an ninh Việt Nam đã có đầy đủ bằng chứng để tố cáo Blackwater nhưng an ninh không thể sang bên Mỹ để dẫn độ bất cứ ai về nước để xét xử cả. Chính quyền bên đó hiển nhiên sẽ không cho phép quốc gia nào khác có quyền bắt người trên lãnh thổ của họ nhất là với một quốc gia có địa vị nhỏ yếu nhiều mặt như Việt Nam thì càng không thể.
Theo thông lệ, việc mà phía Việt Nam có thể làm bây giờ chỉ có thể là gửi hồ sơ vụ án đề nghị chính quyền bên kia thụ lý còn xử lý thế nào hoàn toàn chiểu theo luật pháp của cũng như ý chí chủ quan của cơ quan chức năng bên đó. Nói như vậy để hiểu phía Mỹ có giải quyết hay không cũng còn phải phụ thuộc vào thiện chí của họ.
Với tình hình hiện tại, Đại tá Trường biết bản thân không thể tự thân đưa ra quyết định cho những hành động tiếp theo, việc này cần phải báo cáo và xin ý kiến chỉ đạo của lãnh đạo cấp trên thì mới có thể làm ra quyết định được.
Tính toán là như vậy Đại tá Trường đưa tay nhấc điện thoại bàn gọi người phụ tá:
- Uhm, cậu Luận, cậu vào trong này tôi có việc gấp.
Phía đầu dây liền vang lên tiếng chấp hành:
- Vâng, em vào ngay ạ!
Đại tá Trường đặt máy xuống chờ đợi!
Sau đó ít giây,
- Cộc, cộc, cộc!
- Vào đi!
Người phụ tá tên Luận theo lệnh mở cửa tiến vào rồi tiến tới trước mặt Đại tá Trường lên tiếng:
- Dạ, có việc gì vậy anh?
Đại tá Trường cầm lên tập hồ sơ rồi đưa cho Luận dặn dò:
- Đây là hồ sơ điều tra vụ khủng bố nhà máy ô tô Việt Nhật. Trong này đã có kết quả sơ bộ, cậu đọc và soạn thảo cho tôi một công văn tóm tắt để báo cáo lên cấp trên. Việc này cần làm ngay, tôi sẽ đợi ở đây để ký duyệt luôn trong đêm. Sáng mai tôi muốn lãnh đạo có thể đọc được văn bản này. - Vâng, thưa anh!
Luận gật đầu vâng dạ rồi nhận tập hồ sơ lui ra ngoài. Đại tá Trường nhìn cánh cửa phòng đã khép lại mới tựa lưng vào thành ghế bành thở dài lẩm bẩm:
- Haizzzz… Ở vị thế nước nhỏ thật là trăm đường khó đi. Không biết Việt Nam có khi nào gặp được thời vận để hóa rồng hay không nữa.
Nói tới đây, không hiểu sao trong đầu đại tá Trường lại xuất hiện hình ảnh của một người với khuôn mặt còn rất trẻ.