Hơn 9h tối, tiễn Lý Đông lên chiếc Cadillac và nhìn theo bóng chiếc xe đã khuất phía xa, Đình Tùng mới thở ra một hơi lẩm bẩm:
- Chậc, chậc… Không thể ngờ mình lại có thể gặp gỡ người đó trong hoàn cảnh này. Haizzz… đúng là thử thách thần kinh của mình mà.
Tố Lan đứng phía sau nghe được những lời này thì nhăn mày hỏi:
- Này, rốt cục Lý Đông là làm cái gì mà sao càng về sau ông nói chuyện càng khách khí khiến thằng bé ngại quá mà chạy về mất vậy?
Đình Tùng thấy Tố Lan nói như vậy thì quay người sang trừng mắt nhìn nàng mắng:
- Hừ, thằng bé… khách khí… chạy mất… Bà suốt ngày chỉ lo áo váy với mỹ phẩm thì biết cái gì hả? Có biết Lý Đông là ai, Kỷ nguyên mới là cái gì không?
Bỗng dưng thấy Đình Tùng sừng sộ mắng mình, Tố Lan có chút ủy khuất nước mắt đã sắp rưng rưng giận dỗi nói:
- Sao tôi lại phải biết nó là cái gì chứ. Mà tôi váy váy áo áo là vì ai hả? Có phải ông trách tôi chỉ biết ở nhà ăn bám, không có hiểu biết gì đúng không?
Thấy Tố Lan lại chuẩn bị giở bài võ sướt mướt, Đình Tùng có chút đau đầu. Ông ta cũng biết mình vừa rồi có lỡ lời nên lập tức an ủi:
- Thôi nào, tôi đâu có phải ý đó, bà cứ suy diễn quá lên vậy. Chẳng qua là… quả thực Lý Đông này đúng là không phải thường nhân đâu.
Tố Lan thấy Đình Tùng nhượng bộ được thể trợn mắt chất vấn:
- Hừ… vậy rốt cục nó là cái gì mà khiến ông trở nên mất bình tĩnh như vậy?
Đình Tùng nghe hỏi xong thì cũng không biết nên trả lời như thế nào cho Tố Lan hiểu được hết sự hùng mạnh của Kỷ nguyên mới. Theo đó ông ta nhắn mày một lúc rồi mới nói: - Thôi, nói như thế này cho bà dễ hiểu. Quy về mặt tài sản đi, nếu bây giờ mà đánh giá tài sản của Lý Đông thì chưa chắc người giàu nhất thế giới bây giờ đã hơn được cậu ta bao nhiêu đâu. Có thể nói Lý Đông chính là một kỳ tài thương mại, một trùm công nghiệp có sức ảnh hưởng cực kỳ to lớn trên thế giới hiện nay. Từ trước tới nay trên thế giới gần như chưa có ai làm được như vậy.
Tố Lan nghe xong thì che miệng thảng thốt:
- A… Lợi hại như vậy?
Đình Tùng gật đầu:
- Ừ, danh tiếng người này rất lớn có điều lại rất ít khi lộ diện trước mặt thiên hạ nên không mấy ai biết mặt. Không ngờ hôm nay nhà chúng ta lại có thể đón tới một cái quý nhân như vậy! Bà nói như vậy có khó tin không?
Tố Lan nghe tới đây thì bất chợt liếc mắt nhìn về phía Đình Hương lúc này vẫn đang trầm ngâm đầy nét tâm sự, trong mắt Tố Lan như lấp lóe một niềm hi vọng nào đó. * Lý Đông trở về đến Đông gia Biệt thự , tắm rửa xong thì cũng đã hơn 10h tối. Hôm nay không có công vụ gì cần xử lý nên sau khi điện đàm một chút với Trương Ngọc, hắn cúp máy đi ngủ sớm.
Do tâm trạng khá thoải mái nên Lý Đông cũng dễ dàng thiếp đi. Có điều hắn lại không biết được rằng khi bản than đã tiến vào mộng đẹp thì một mối nguy hiểm to lớn nhắm vào ô tô Việt Nhật đang được diễn ra. ** 10h40’,
Trên trục đường nhánh dẫn vào cổng phụ của nhà máy ô tô Việt Nhật, chiếc xe chở rác thải hỗn hợp chầm chậm lăn bánh trở về.
Từ phía trạm gác, một người cầm đèn pin bịt mũi chậm chạp tiến lãi rọi đèn để kiểm tra trước và sau xe.
Người lái xe khi này bỗng đưa đầu qua cửa kính buồng lái niềm nở chào hỏi:
- Anh Lực, hôm nay là phiên anh trực à?
Người nhân viên an ninh tên Lực cũng định lên tiếng chào hỏi lại người lái xe có điều vừa mở mồm thì mùi hôi thối xộc thẳng vào nên hắn ta không dám mở miệng mà chỉ gật đầu ra hiệu. Đang khi Lực vẫy tay để báo cho người lái xe mở cửa buồng lái kiểm tra thì mặt đất dưới chân rung chuyển kèm theo một âm thanh đinh tai nhức óc vang dội cả không gian đêm khuya vắng lặng: - Bùmmmmmm! Uuuuuuuung…
Lực tất nhiên cũng bị âm thanh này làm cho giật mình theo đó hắn vội vàng quay đầu nhìn lại. Trước mắt hắn, không hiểu vì lý do gì mà tại một cạnh của bức tường vây bảo vệ bên ngoài đang có một cột lửa khổng lồ bùng lên sáng rực cả một góc trời.
Những người bảo vệ trong trạm gác bị đánh động khi này cũng đã đổ hết cả ra đường để nhìn về phía cột lửa.
Người lái xe rác khi này lại thò đầu ra vẻ lo lắng hỏi Lực:
- Anh Lực, có chuyện gì xảy ra thế?
Có lẽ sự việc quá chấn động nên Lực quên cả mùi hôi thối mở miệng trả lời:
- Tôi không biết, có thể là nổ trạm biến áp bên đó. Nhưng quái lạ là nhà máy cũng đã qua giờ tăng ca, công nhân đã nghỉ rồi sao vẫn quá tải được nhỉ, có chuyện gì đây?
Đang khi Lực đứng ngây người ra tự vấn thì có tiếng gọi của vị đội trưởng:
- Lực, cậu mau theo tôi sang phía bên kia xem có chuyện gì xảy ra. Phòng an ninh vừa gọi từ trong ra yêu cầu chúng ta ra xử lý tăng cường.
Lực nghe vậy thì đáp lớn:
- Vâng, anh đợi một lát ạ!
Nói đoạn, Lực quay sang ra hiệu cho người lái xe:
- Anh Công, anh đi vào đi!
- À, vâng!
Lực đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho người người trực bốt, người này hiểu ý liền iền quay trở lại vị trí. Barie và chiếc cổng sắt theo đó chầm chậm được mở ra.
Người lái xe tên Công theo đó lập tức nhấn ga cho xe chạy vào trong.
Xe tà tà chạy vào bãi đỗ nằm cạnh nhà ăn tập trung của công nhân thì dừng lại. Trong buồng lái một bóng người lồm cồm bò dậy từ dưới sàn tay vẫn lăm lăm khẩu súng chĩa về người lái xe rồi dùng thứ tiếng Việt không mấy sõi của mình nói câu gì đó.
Người lái xe Công tuy không nghe rõ được từng lời hắn nói nhưng vẫn biết đại ý của câu này là “Mày làm tốt lắm”. Và đây cũng là những từ cuối cùng Công nghe được trước khi bị người kia dùng báng súng đánh một phát rất mạnh vào huyệt chẩm cốt khiến anh ta lăn ra bất tỉnh.
Kiểm tra lại thấy Công đã không còn biết gì nữa, lại quan sát xung quanh thấy không có ai, kẻ vừa ra tay mới dùng súng gõ nhẹ vào thành cabin phía sau theo một nhịp điệu nào đó.
Sau giây lát từ phía sau lập tức vang lên những tiếng bước chân của người di chuyển.
Kẻ vừa đánh ngất Công theo đó cũng mở cửa nhảy xuống chờ đợi đồng bọn. Và không để hắn phải đợi lâu, chỉ vài giây sau đã có hai bóng người theo nhau chạy về phía hắn.
Ba người tụm lại một chỗ, quần áo thùng thình đơn giản. Khi này nếu có ai đi qua đây thì dưới sánh sáng nhập nhoạng cũng rất dễ nhầm bọn họ với lao công dọn đêm bởi trang phục bề ngoài của mấy tên này bây giờ thì chính là như vậy.
Một kẻ trong ba người khi này vừa bịt mũi vừa rít lên văng tục:
- Mẹ kiếp, cái xe chết tiệt, nhiệm vụ chết tiệt! Thối không thể tả, Đông Lộ mày mà gõ chậm mấy nhịp nữa chắc tao chết vì ngạt rồi. Không hiểu sao đội trưởng lại có thể nghĩ ra cái kế sách ngu ngốc này.
Tên đứng bên cạnh gằng giọng:
- Mẹ kiếp, Thonglao, mày kêu ít thôi. Mày tưởng có mỗi mày chịu khổ à?
- Hừ Virak, thế thằng nào trong đó suýt ói cả ra giờ còn làm ra vẻ.
- Mẹ nó, đó là phản ứng chống độc tự nhiên của cơ thể. Nhưng tao không có kêu ca như mày.
Đông Lộ thấy hai tên này lại gây sự với nhau thì khẽ cau mày. Hắn không hiểu sao hai cái tên này lại có thể ở chung một đội với nhau được.
Đông Lộ biết tình huống cấp bách nên vội can ngăn:
- Được rồi, bây giờ không phải lúc cãi nhau. Chúng ta làm thôi, không có nhiều thời gian đâu. Tranh thủ lúc bọn an ninh còn đang đổ xô tập trung sự chú ý về phía vụ nổ kia để điều tra không chú ý tới bên này mà hành động đi thôi!
Hai tên Thonglao và Virak lườm nhau rồi cấp tốc quay về phía sau xe kéo ra hai cái túi lớn. Bọn chúng đặt hai cái túi này xuống đất rồi mở ra. Bên trong xuất hiện sáu chiếc bình chứa một hợp chất màu trắng được ngâm trong chất lỏng.
Đông Lộ lập tức cúi xuống cầm lấy hai bình rồi phân phó:
- Được rồi, y theo kế hoạch. Bọn mày căn cứ vào các vị trí và lộ tuyến di chuyển đã nghiên cứu trước đó chia nhau đi đặt mìn đi.
- Được!
Thonglao và Virak đồng thời gật nhẹ đầu. Theo đó bọn chúng cũng làm theo Đông Lộ, mỗi người xách theo hai bình chia làm hai hướng luồn lách qua các vị trí ruGWf khuất rồi biến mất.
Thực ra các vị trí mà bọn chúng được giao cũng không phải quá khó đột nhập bởi nó không phải là các vị trí bên trong mà toàn bộ đều nằm bên ngoài các phân xưởng, thậm chí nó còn ở một khoảng cách khá xa để tránh bị lọt vào tầm ngắm của camera. Kế hoạch của bọn chúng chính là lợi dụng sức nổ cực lớn của TATP thổi bay toàn bộ tường bao xung quanh đồng thời phá hủy máy móc thiết bị bên trong, với sự hỗ trợ của sa bàn 3D trước đó, không khó để mấy tên khủng bố này có thể thực hiện được nhiệm vụ.
Thonglao bình thường thì tỏ ra khá bộp chộp nhưng khi hành động thì lại lanh lẹ không ngờ. Lợi dụng đêm tối và sự thiếu tập trung của lực lượng canh gác, trong vai lao công chỉ chưa đầy năm phút hắn đã đặt xong mìn vào vị trí đã định.
Nhìn hai bình thuốc nổ đã mở nắp, Thonglao hài lòng nhếch miệng:
- Mẹ kiếp, lúc nãy tao phải chịu mùi xú uế, vậy thì cho vụ nổ này mang đậm đặc phong cách xú uế luôn đi!
Nói xong nhìn ngó xung quanh thấy không có ai, Thonglao kéo khóa tè một bãi vào hai bình chứa thuốc nổ .
Xong xuôi mọi việc, Thonglao ung dung theo lối cũ trở về khu nhà ăn. Có điều hắn lại không ngờ được rằng hai khối thuốc nổ mình vừa cài đặt kia lại có dấu hiệu lạ khi bắt đầu sủi bọt.
Khi Thonglao trở về điểm tập kết được vài giây thì Đông Lộ cũng trở về. Đông Lộ tuy phụ trách vị trí gần nhất nhưng cũng có nhiều việc phức tạp nhất phải hoàn thành bao gồm cả việc cài cắm kíp nổ điều khiển từ xa.
Mặc dù nhà máy ô tô có thiết bị phá sóng để ngăn việc truyền tin và hình ảnh ra bên ngoài nhưng bọn hắn vẫn có thiết bị đủ mạnh để kích nổ mìn trong khoảng cách gần. Tất nhiên khoảng cách cũng chỉ có giới hạn do vậy nếu việc kích nổ ở vị trí của Đông Lộ thất bại thì coi như toàn bộ kế hoạch cũng sụp đổ. Tát nhiên điều này theo tính toán của nhóm khủng bố thì xác suất xảy ra rất thấp. Chỉ cần khối thuốc của Đông Lộ nổ được thì các khối thuốc nổ tiếp theo của Thonglao và Virak đương nhiên sẽ dựa vào chấn động do vụ nổ đầu tiên để kích nổ dây chuyền từ đó phá hủy hoàn toàn chuỗi nhà máy.
Chờ đợi thêm gần một phút thời gian, Virak cũng đã quay trở lại an toàn. Hắn là đặt thuốc nổ ở vị trí xa nhất nên dĩ nhiên cũng là nguy hiểm nhất. Theo đó tên đội trưởng nhóm Rồng đen Irsan Rimawal không dám tin tưởng giao cho Thonglao. Vị trí đầu và cuối đều quan trọng nên đương nhiên Thonglao sẽ phải nhận vị trí ở giữa.
Cảm thấy kế hoạch đã được thực hiện hoàn mỹ, ba tên khẽ gật đầu với nhau sau đó lựa chọn một vị trí an toàn trốn kỹ, Đông Lộ mới rút từ trong ngực ra một thiết bị nhỏ rồi ra hiệu cho hai tên đồng bọn bịt tai, sau đó y bấm nút. - Bùmmmmmm, uuuunnnnnnnnng!
Cũng như lúc trước một âm thanh đinh tai nhức óc, chấn động không gian khiến trời đất run rẩy vang lên. Một cột lửa chùm trời bốc lên như ma vương đòi mạng. Sức nóng lan rộng tới mức trốn ở vị trí rất kín này nhiệt độ xung quanh ba người Đông Lộ cũng như đang đứng gần gò lửa vậy.
Vụ nổ đã chứng tỏ Đông Lộ đã kích nổ thành công khối thuốc đầu tiên có điều lúc này cả ba tên lại dường như không có một chút nào vui mừng vì điều đó thậm chí có thể nói là đang hoang mang cực độ. Qua giây lát trấn tĩnh, Đông Lộ trừng mắt nhìn Thonglao gằng giọng: - Mẹ nó, Thonglao, sao khối thuốc của mày lại không phát nổ?