Cổng trường Đại học Kinh tế quốc gia, giờ tan lớp
Đình Hương đang loay hoay ngó nghiêng tìm chiếc xe quen thuộc của gia đình thì bất ngờ một chiếc Maybach từ từ chạy tới rồi đỗ lại trước mặt nàng.
Từ trên xe một người thanh niên đeo kính râm mặc trang phục khá thời thượng bước xuống tươi cười nhìn Đình Hương lên tiếng:
- Đình Hương, chào em!
Nghe là có người gọi mình, Đình Hương chăm chú nhìn người vừa xuất hiện, sau giây lát nàng nhận ra cũng không phải ai xa lạ mà chính là người mới có buổi ra mắt cùng nàng hôm trước, Thành 4GGyoOU Tú. Đặc biệt là trên tay người này còn đang ôm một bó hoa lớn thu hút sự chú ý của không ít người nhìn về phía này.
Khá ngạc nhiên với sự có mặt của hắn ở đây, Đình Hương lên tiếng hỏi:
- Anh Thành Tú, chào anh. Sao anh lại tới đây?
Thành Tú mỉm cười:
- Lúc nãy mẹ anh và mẹ em vừa có việc đi cùng nhau, theo đó cô Tố Lan phải sử dụng xe nhà nên nhờ anh qua đón em về. Còn về bó hoa này, trên đường tới đây anh thấy cửa hàng đang bán đẹp quá, anh chợt nghĩ chỉ có cô gái như em mới xứng đáng nhận nó nên mua và mang đến để tặng em.
Nói xong Thành Tú đầy thành ý dùng cả hai tay nâng bó hoa đưa tới trước mặt Đình Hương với ánh mắt chờ đợi.
Tuy vậy, trái ngược với mong muốn của Thành Tú, Đình Hương lại không quá chú ý vào bó hoa, cũng không đưa tay lên nhận nó mà lên tiếng hỏi lại:
- Nói vậy, sao mẹ em không nhắn tin hay thông báo gì cho em nhỉ?
Thành Tú kiên nhẫn trả lời:
- Chắc cô quên thôi, em có thể gọi lại để xác nhận. Yên tâm, anh đảm bảo đưa em đi đến nơi, về đến chốn. Uhm… Đình Hương, em nhận hoa đi!
Thành Tú bước gần thêm một bước, nâng bó hoa lên cao hơn.
Quan sát xung quanh nhận thấy đang có không ít ánh mắt tò mò kèm những âm thanh trầm trồ ngưỡng mộ, Đình Hương cảm thấy thật khó xử. Nhận thì sợ mọi người lời ra tiếng vào đồn thổi này nọ, không nhận thì sợ làm bẽ mặt Thành Tú, phải hiểu người ta cũng là một mảnh thành ý mà tới đây, lại là con trai của bạn thân mẹ mình không thể làm quá được.
Đắn đo giây lát khi Đình Hương định tặc lưỡi đưa tay lên nhận cho qua chuyện thì từ phía bãi gửi xe gần đó nàng nhác thấy một dáng người quen thuộc đang dắt xe đi ra, trùng hợp là người này cũng đang đưa mắt nhìn về phía nàng.
Theo đó, cánh tay vừa mới nâng lên được một nửa của Đình Hương bất giác rụt lại.
Ở phía đối diện, Lý Đông dĩ nhiên đang định lấy xe về nhà thì tình cờ bắt gặp tình huống trước mắt, có chút gì đó ngạc nhiên nhưng ngẫm lại việc này hình như là không liên quan đến mình cho lắm, Lý Đông liền nhếch miệng cười, khẽ gật đầu chào Đình Hương rồi chuẩn bị lên xe.
Phản ứng của Lý Đông lúc này nhìn như bình thường nhưng lại vô tình khiến Đình Hương có cảm giác lo được, lo mất nào đó. Nàng cảm thấy nếu không giải thích rõ việc này cho Lý Đông nàng sợ rằng mình sẽ không có cơ hội ở gần hắn hơn nữa vậy.
Nghĩ tới đây, cũng không lo lắng thêm vấn đề mặt mũi của Thành Tú được nhiều, trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn, Đình Hương gạt bó hoa sang một bên rồi hấp tấp chạy tới trước mặt Lý Đông giữ tay lái của hắn lại vội vã lên tiếng: - Lý Đông, Lý Đông… chuyện này là hiểu lầm, không phải như cậu nghĩ đâu.
Lý Đông bất ngờ thấy hành động kỳ lạ này của Đình Hương nên ngạc nhiên hỏi lại:
- Đình Hương, sao vậy? Có chuyện gì mà hiểu lầm với không?
Đình Hương rối rít giải thích:
- Việc tặng hoa vừa rồi, thực ra… thực ra người kia chỉ là được mẹ mình nhờ tới đón mình thôi. Giữa bọn mình không có chuyện gì hết.
Lý Đông gật gù:
- Uhm… nhưng mà chuyện như vậy thì cũng bình thường mà. Có vấn đề gì đâu mà cậu rối lên giải thích vậy?
Nghe tới đây, thấy Lý Đông vẫn tỏ ra thân thiết như mọi ngày, Đình Hương mới ý thức được là mình phản ứng có chút hơi quá. Có lẽ do vừa rồi nàng thực sự cho rằng Lý Đông sẽ nghĩ nàng đang hẹn hò với Thành Tú rồi xa lánh nàng nên mới làm ra hành động như vậy.
Có chút đỏ mặt xấu hổ, Đình Hương mới nhoẻn miệng cười nói:
- À… Không, là mình chỉ muốn nói vậy cho cậu nghe thôi! Có lời đồn thổi gì không đúng cậu còn đứng ra giải thích cho mình chứ, phải không?
Lý Đông mỉm cười:
- Ha ha… ra là vậy! À mà xe nhà chưa tới à? Sao giờ này cậu còn đứng đây?
Đình Hương nghe hỏi thì như nghĩ ra cái gì vội vàng túm lấy tay Lý Đông lắc lư:
- Lý Đông, hôm nay mẹ mình có việc dùng tới xe, cậu cho mình ké về cùng nha!
Lý Đông gật gù:
- Ồ, vậy à? Được, không vấn đề gì! Lên xe đi!
Thấy Lý Đông đã đáp ứng, Đình Hương vô cùng vui vẻ. Phải biết kể từ tối hôm đó đến giờ, nàng vẫn xấu hổ còn không dám nhìn mặt hay thân cận gì hắn đây. Nhân việc hôm nay, bình thường hóa quan hệ lại cái đã, có như vậy muốn phát triển cái gì về sau cũng sẽ dễ dàng hơn.Theo đó, Đình Hương vẫy vẫy tay về phía Thành Tú nói: - Anh Thành Tú, anh có việc gì cứ đi đi, em ké bạn về nhà được rồi. Việc hôm nay, cảm ơn anh nha!
Sau đó, bỏ mặc vẻ mặt còn đang chưng hửng của Thành Tú, Đình Hương mau chóng ngồi lên phía sau yên xe Lý Đông, một tay vịn nhẹ eo hắn rồi nói:
- Lý Đông, mình đi thôi!
- Uhm… ngồi vững nhé!
Lý Đông vít nhẹ tay ga, chiếc xe Future Neo chầm chậm tiến ra đường lớn.
Tại cổng trường, còn lại một mình, Thành Tú ngơ ngác nhìn theo bóng dáng chiếc xe cho tới khi nó dần mất hút trong dòng người qua lại. Lúc này, trong lòng hắn bỗng dâng lên một sự tức giận không hề nhẹ, theo đó Thành Tú vung tay vứt bó hoa vào bên vệ đường rồi lên xe rồ ga nhanh chóng đi mất. ** Mười lăm phút sau, cổng Khu biệt thự Pháp cổ,
Đình Hương xuống xe sau đó lưu luyến đưa tay vẫy vẫy chào tạm biệt Lý Đông. Chờ cho Lý Đông đã lái xe đi, nàng mới bấm chuông cho người giúp việc ra vào cửa vào nhà.
Bước vào bên trong, Đình Hương khá ngạc nhiên khi thấy xe riêng của gia đình vẫn đỗ trong gara, ngạc nhiên hơn nữa là cả cha và mẹ đều đang ngồi ở phòng khách có điều không khí dường như có chút gì đó không đúng.
Nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt của cha, nàng nhỏ nhẹ lên tiếng chào hỏi:
- Cha mới đi công tác về ạ?
Đình Tùng ngẩng mặt lên nhìn con gái sau đó gật nhẹ:
- Ừ, cha vừa về khi sáng. Con vào trong thay quần áo rồi gọi thằng Nam ra ăn cơm!
Biết là đang có chuyện gì đó phức tạp, Đình Hương không dám hỏi thêm Tố Lan việc Thành Tú bỗng nhiên đi đón nàng. Theo đó, nàng vội vàng đáp lời, lên phòng thay đồ rồi gọi cậu em xuống nhà dùng bữa.
Buổi cơm trưa diễn ra trong không khí trầm lắng, thậm chí là có chút ngột ngạt. Mặt cha và mẹ dù đã cố tỏ ra bình thường nhưng không khó để nhận ra tâm sự nặng nề, ăn mãi mà đồ ăn không vơi đi được một nửa.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, bữa ăn mới kết thúc. Người giúp việc dọn dẹp bàn ăn còn mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Đình Hương định lên tiếng hỏi han cha mẹ nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng lại thôi. Theo nàng, nếu việc này là cần thiết phải nói với nàng thì cha mẹ sẽ nói, không nên làm cha mẹ thêm khó xử.
Chậm chạp về được tới cửa phòng mình thì cậu em trai Đình Nam bỗng dưng rón rén đi tới kéo áo Đình Hương nói nhỏ:
- Này chị, công ty của cha có việc xảy ra rồi.
Đình Hương giật mình hỏi lại:
- Sao em biết!
Đình Nam không trả lời mà ngó quanh rồi ra dấu tay chỉ chỉ vào phòng Đình Hương gợi ý vào bên trong rồi nói.
Cánh cửa vừa khép lại, Đình Nam vội vàng lên tiếng:
- Lúc nãy em nghe trộm được cha mẹ ở dưới lầu nói chuyện là công ty của cha mới bị đối tác lừa một hợp đồng rồi trốn mất, tiền hàng không lấy lại được. Hợp đồng này giá trị rất lớn, cha nói là nếu không thu hồi hoặc đền bù lại được, rất có thể công ty bị phá sản và cha có thể bị đi tù vì gây ra hậu quả nghiêm trọng làm thất thoát vốn nhà nước.
Đình Hương bịt miệng thốt lên:
- Nghiêm trọng như vậy?
- Uhm… thì em nghe chính miệng cha nói với mẹ mà.
- Nói thế… cha lần này gặp khó rồi!
- Chị, nếu cha thật có bị làm sao, nhà mình làm thế nào bây giờ?
Nhìn nét mặt lo lắng của cậu em trai tuổi chơi chưa qua, tuổi lo chưa tới, Đình Hương cố gắng trấn tĩnh, đưa tay vỗ vỗ cánh tay hắn an ủi:
- Đình Nam, việc này em không phải quản. Cha mẹ hẳn là có cách giải quyết riêng của mình, việc của em là tiếp tục tập trung vào học tập cho tốt, đừng sao nhãng khiến cha mẹ phải bận tâm lo lắng gì thêm! Em hiểu chứ!
Đình Nam lệch đầu suy nghĩ một chút rồi gật gật:
- Uhm, em biết rồi. Em sẽ không gây rối gì đâu. Thôi chị nghỉ đi! Em về phòng đây!
- Ừ! Mà đừng nói với ai bên ngoài chuyện này nữa nhé!
- Vâng!
Đợi Đình Nam đi khuất, còn lại một mình, Đình Hương tiến lại phía giường ngồi xuống suy nghĩ vấn đề nan giải của gia đình. Từ trước nàng đã biết, công ty nơi cha nàng là Giám đốc là một công ty nông sản quốc doanh, chuyên xuất khẩu hàng sang thị trường Trung Quốc. Tuy thị trường này tiềm ẩn nhiều rủi ro nhưng mức độ yêu cầu về quy cách chất lượng sản phẩm không cao như các thị trường Nhật , Châu Âu, Mỹ… nên phù hợp với năng lực sản xuất nông sản trong nước. Đình Tùng cha nàng cũng từng nhiều lần có ý định tìm kiếm thị trường mới nhưng sản phẩm gửi qua kiểm nghiệm lại không đáp ứng được quy chuẩn của họ. Cha nàng cũng biết muốn thay đổi thì trong nước phải hình thành những vùng sản xuất tập trung quy mô lớn tuân theo những chuẩn mực sản xuất lương thực của quốc tế có điều việc này hiển nhiên là nằm ngoài khả năng can thiệp của công ty. Do vậy, những năm qua Trung Quốc luôn là thị trường xuất khẩu chính. Những tưởng quan hệ lâu năm và hiểu về thị trường này là thế thì sẽ bớt đi rủi ro nhưng cuối cùng thì cha nàng vẫn không vượt qua được tính khắc nghiệt của nó.
Trong chuyện này, Đình Hương thật muốn giúp cha nhưng nàng hiểu với năng lực của mình thì thật là không đủ. Theo Đình Hương thấy, có lẽ cha mẹ nàng sẽ phải nhờ tới những người trong gia đình tới hỗ trợ một tay rồi.