Chương 121: Nụ Hôn

Cách hiện trường vụ xung đột khoảng ba mươi mét, trên chiếc xe Mercedes, Trần Khanh có chút vô lực đổ người tựa vào lưng ghế. Thật sự dù có trí tưởng tượng phong phú đến như thế nào hắn cũng không nghĩ ra vở kịch lại có màn kết thúc chóng vánh như vậy, đặc biệt là nó còn quá sai khác so với dự kiến.

Sự việc đi tới mức này, Trần Khanh dù có ngu ngốc cũng đã nhận ra có điều không bình thường. Theo đó, hắn bắt đầu nghi hoặc về thân thế của Lý Đông.

“ Kiến thức thông tuệ, kỹ năng điêu luyện, thân thủ trác tuyệt, hành xử quyết đoán đầy tính sát phạt. Kẻ này rốt cục có đúng là từ một xó xỉnh nào đó ở nông thôn chui ra không vậy? Hắn rốt cục là từ đâu mà đến?” Trần Khanh khẽ lẩm bẩm tự vấn.

Sau một hồi suy nghĩ, biết không thể có được đáp án, Trần Khanh quyết định tạm gác chuyện này lại. Hắn sẽ phải điều tra thêm về Lý Đông trước khi có những hành động cụ thể tiếp theo. Theo đó, Trần Khanh quay đầu sang nói với tên tài xế: - Rút thôi!

- Vâng! Nhưng còn bọn thằng Kiên thì sao anh? Em sợ chúng nó gặp rắc rối gì khai ra anh thì hỏng!

- Hừ… Chúng đủ thông minh để hiểu nên làm thế nào. Việc này không cần lo! Đi thôi!

- Dạ!

Tên tài xế khởi động xe,bật xi nhan đang định nhập làn lưu thông thì Trần Khanh lại lên tiếng:

- Quay đầu lại đi theo hướng Tràng Thi. Tao không muốn Thủy Tiên nhìn thấy biển số xe!

- Dạ, Em biết rồi anh!

** Năm phút sau khi xe của Trần Khanh biến mất, công an phường đã có mặt. Theo đó, bốn tên côn đồ đều bị áp tải vào viện sơ cứu. Nhóm của Lý Đông, chủ quán phở là những người có liên quan cũng được mời về trụ sở gần đó để lấy lời khai. Thủ tục rườm rà kéo dài cho tới tận gần hai giờ sáng, cả nhóm mới được cho về. Theo đó, chuyện rắc rối này tới đây mới có thể tạm thời chấm dứt.

Ra tới xe, Thủy Tiên quay sang Lý Đông hỏi:

- Lý Đông, nhà em ở khu nào?

Lý Đông mỉm cười trả lời:

- Chị biết đường Đông Thăng, trục ven Tây Hồ chứ?

- Ồ… tưởng ở đâu xa chứ đường đó thì chị biết! Chị ở ngay khu Bán đảo mà!

- Ha ha, hóa ra là cùng đường về rồi!

- Ừ, em lên xe chị đưa về luôn!

- Được, thật là tiện quá! Tiết kiệm được một khoản tiền taxi kha khá đấy!

Thủy Tiên che miệng cười:

- Hi hi… dù không cùng đường thì ai lại để muộn thế này bạn trai của em gái chị phải đón xe về nhà chứ. Nào đi thôi!

Đình Hương đứng một bên nghe Thủy Tiên nhắc tới cụm từ “bạn trai” thì không tự chủ được liếc nhìn Lý Đông rồi đỏ mặt cúi thấp đầu nhìn xuống đất.

Lý Đông khi này lại không quá để ý đến biểu hiện của nàng, sau khi gật đầu với Thủy Tiên, hắn chủ động tiến lại ngồi vào ghế lái phụ đã được tài xế mở sẵn cửa. Về phần hai cô gái tất nhiên cũng mau chóng đi vào trong xe.

Sau đó ít giây chiếc BMV khởi động tiến về Tây Hồ.

Đường khuya khá vắng vẻ do vậy chỉ khoảng gần mười phút sau xe đã đi tới đầu đường Đông Thăng. Theo đó, tiếp tục di chuyển thêm một đoạn, Lý Đông quay sang chào hai người Thủy Tiên rồi ngỏ ý muốn xuống xe tại một con hẻm của khu dân cư gần Đông gia Biệt thự.

Bác tài xế cho xe dừng lại theo yêu cầu của Lý Đông. Khi thấy hắn mở cửa bước xuống, Đình Hương vội quay sang nói với Thủy Tiên:

- Chị đợi em một lát nha!

Thủy Tiên cười cười nhìn Đình Hương trêu trọc:

- Sao hả? Không nỡ rời người ta à? Hay theo Lý Đông về nhà luôn đi!

- Chị này… cứ trêu em!

Đình Hương xấu hổ đẩy nhẹ vai Thủy Tiên một chút rồi không nói gì thêm với nàng mở cửa bước ra xe. Lý Đông thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi:

- Đình Hương, có chuyện gì mà xuống xe thế?

Đình Hương không trả lời Thủy Tiên mà tiến lại kéo Lý Đông đứng ra xa chiếc BMV sau đó nhìn hắn áy náy nói:

- Lý Đông, xin lỗi cậu nha! Vì giúp mình hôm nay mà cậu gặp phải nhiều rắc rối!

Lý Đông mỉm cười lắc đầu:

- Uhm… tưởng chuyện gì. Cậu không cần phải băn khoăn. Hôm nay được tham gia tiệc sinh nhật mình cũng thấy rất vui mà. Với lại cho những kẻ như mấy tên du côn này vào trại cũng là giúp ích giảm bớt nguy hại cho xã hội, cậu nói có phải không?

Đình Hương nhoẻn miệng cười:

- Hi hi… tinh thần hiệp nghĩa, ý thức cộng đồng cao quá! Cậu nói cứ như hiệp sĩ đường phố vậy! Thế nào? Cảm giác ra tay trấn áp lưu manh cũng thật oai phong chứ hả?

Lý Đông gật gù đưa tay nâng cằm:

- Uhm… mình vẫn thấy là hơi thiếu tính kích thích, tiếc là bọn chúng quá ít người. Nếu bọn chúng kéo tới đông cỡ khoảng chục tên thì mới thật là oai phong nha!

Đình Hương nghe xong vội vã xua tay:

- Thôi đi, lại còn đòi lấy một địch mười! Có mấy tên mà mình đã sợ gần chết rồi đây. Gan cậu lớn nhưng gan mình bé tẹo à nha.

- Ha ha… thì mình đang tưởng tượng đến mấy cảnh trong phim võ hiệp mà. Được rồi, cũng muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, mai chúng ta còn có tiết đó!

Đình Hương nhìn Lý Đông có chút lưu luyến không rời nhưng lại không tìm ra lý do để nán lại lâu hơn, theo đó nàng đành đưa tay ngang ngực vẫy vẫy rồi lên tiếng: - Uhm… vậy tạm biệt cậu nha! Nhớ nghỉ ngơi sớm đó!

Lý Đông gật đầu ra hiệu đã biết.

Đình Hương thấy vậy cũng không nói gì thêm quay đầu đi trở lại xe. Ngay khi Lý Đông cho rằng nàng đã yên tâm trở về nhà, bản thân hắn định quay gót hướng Đông gia biệt thự thì bất chợt một luồng gió thơm ập thẳng vào người, một thân hình mềm mại quấn lên trên thân Lý Đông mang theo một cặp môi hồng như chuồn chuồn lướt nước nhanh chóng chạm nhẹ lên mặt hắn.

Tiếp đó cũng bất ngờ như khi tập kích, bóng hình kia buông Lý Đông ra sau đó cắm đầu chạy nhanh về phía trước rồi mở cửa chui thẳng vào trong chiếc BMV.

Hành động của người này nhanh tới mức khiến Lý Đông không kịp né tránh … à mà phải nói là không dám né tránh thì đúng hơn. Theo hắn thấy nếu mình tránh ra nhỡ đâu người ta ôm nhầm cột điện phía sau thì sao? Nếu vậy quả thật là quá có lợi cho cái cột điện rồi. Chính vì vậy Lý Đông mới không làm ra bất kỳ cái gì phản ứng, đành nhẫn nại đứng lại chịu trận vậy!

Khẽ đưa tay vuốt vuốt gò má còn đọng lại vệt son thơm mát trên má, Lý Đông dùng ánh mắt ngây dại nhìn theo chiếc BMV đang dần khuất bóng phía xa rồi nghệt mặt ra lẩm bẩm “Thôi xong! Án mạng tới nơi rồi! Không phải nàng ta xem mình như bạn trai thật rồi chứ? Trời đất quỷ thần ơi, không thể nào đâu, Trương Ngọc mà biết chuyện này thì đời mình ô hô ai tai là cái chắc… Sao bỗng chốc cuộc sống lại trở nên khó khăn thế này chứ hả? ” Gục đầu đi xuống như một kẻ vừa chiến trận thất bại, Lý Đông giống một kẻ vô hồn dò dẫm tìm đường trở lại Đông gia Biệt thự.

Cùng lúc này trên xe,

Mặc dù đã đi khá xa vị trí Lý Đông mới đứng, Đình Hương tim vẫn còn đang đập như trống trận, sắc mặt hồng lên như sắp nhỏ ra máu.

Nàng thật không hiểu làm sao từ ngày quen biết Lý Đông thì như có một ma lực vô hình nào đó xui khiến nàng vô thức mà góp nhặt lại từng chút thiện cảm với người con trai này rồi cứ thế lưu giữ mãi chúng trong lòng. Cho tới ngày hôm nay sau hàng loạt những sự việc diễn ra đã khiến những thiện cảm đó đạt tới một số lượng đủ để dẫn phát một sự thay đổi tâm tư về chất. Nàng biết tình cảm của mình dành cho Lý Đông đã không còn là “thích thú” đơn thuần nữa, và chính sự bộc phát này mới khiến nàng không tự chủ được mà làm ra hành động to gan lớn mật như vậy.

Thủy Tiên ngồi một bên liếc mắt thấy Đình Hương đang dùng hai tay xoắn xuýt mà đan vào nhau, đầu cúi thấp xuống gần ngực thì mở lời trêu trọc:

- Đình Hương, việc lúc nãy chị thấy hết rồi nha! Sao hả? Bộ hai người lần đầu thân mật hay sao mà ngại ngùng thành cái bộ dạng này?

Nghe xong những lời này, Đình Hương chỉ muốn học theo đà điểu chôn đầu xuống đất bỏ quên sự đời cho bớt xấu hổ. Sở dĩ lúc này nàng không làm được ngay cũng đơn giản chỉ vì Đình Hương vẫn còn đang ngồi ở trên xe, không tiếp xúc được với mặt đất mà thôi.

Nói là vậy nhưng Đình Hương lập tức tìm ra được tấm khiên hữu hiệu, theo đó nàng vội vàng cầm lên chiếc gối dựa lưng úp kín mặt vào đó.

Thủy Tiên thấy thế thì lăn ra cười rũ rượi.

Không chịu được sự chế nhạo này, Đình Hương dùng giọng như muỗi kêu lý nhí nói:

- Chị Thủy Tiên, đừng trêu em nữa!

Thủy Tiên vẫn tiếp tục cười lớn:

- Ha ha… Thật không giống hình ảnh năng động của em gái chị nha!

Đình Hương càng úp mặt chặt hơn vào gối, không dám lên tiếng một lời.

Thủy Tiên thú vị nhìn cô em gái, biết cũng không nên làm nàng lúng túng thêm nữa, nàng đổi chủ đề:

- Này Đình Hương, chị tò mò một chút, hai đứa bắt đầu lâu chưa?

Thấy Thủy Tiên đã ngưng trêu trọc mình, Đình Hương hơi hé ánh mắt ra nhìn Thủy Tiên nhỏ giọng:

- Cũng… mới thôi ạ!

- Uhm… vậy em hiểu về Lý Đông được bao nhiêu?

Đình Hương nghi hoặc hỏi lại:

- Sao chị lại hỏi như vậy?

- Uhm… em không thấy Lý Đông biểu hiện ra thực sự rất ưu tú sao? Em có nghĩ tới một chàng trai xuất thân gia cảnh tầm thường thì vì sao lại hội tụ được những tố chất như vậy chưa?

Đình Hương ấp úng:

- Cái này… em… em cũng không để ý!

Câu trả lời này của Đình Hương cũng không phải là để đối phó. Quả thật là nàng cũng chưa từng suy nghĩ nhiều như vậy, trong chuyện này nàng chỉ đơn giản giống như con ong theo bản năng tìm mật bị bông hoa thơm là Lý Đông hấp dẫn tới mà thôi.

Nhìn cô em gái đang thộn mặt ra, Thủy Tiên lắc đầu:

- Quả nhiên là một cô gái dù thông minh thế nào thì khi yêu đôi mắt cũng trở nên mù quáng. Em không biết gì về người ta mà lại cứ đâm đầu vào thế à?

- Em!!!!

- Em cái gì mà em! Dù có say mê thế nào thì cũng nên giữ lại một chút tỉnh táo cho tôi đi cô gái! Chị nghĩ người bạn trai này của em không phải đơn giản như bề ngoài cậu ta thể hiện đâu. Không nói những mặt khác, chỉ cần nhìn biểu hiện bình tĩnh, quyết đoán của cậu ta khi đối mặt với những người lăn lộn nhiều năm như anh Trần Khanh và bọn côn đồ cũng đã thấy rất không giống với một sinh viên bình thường rồi.

Dừng lại một chút, Thủy Tiên tiếp tục nói:

- Theo kinh nghiệm của chị, nếu bản thân Lý Đông không có môi trường sinh trưởng và rèn rũa thì chắc chắn không thể làm được như vậy. Em có nhìn thấy chiếc đũa cắm vào tay tên du côn thế nào không? Có biết Lý Đông nói gì mà khiến một tên cặn bã không sợ trời không sợ đất như hắn im bặt không? Hãy suy nghĩ nhiều thêm một chút em sẽ có thêm nhiều đánh giá thú vị đấy! - A… sao chị lại biết nhiều như vậy?

Đình Hương nghe xong thì thốt lên khâm phục.

Thủy Tiên dùng ngón trỏ F6XVKX2W dí vào mũi của Thủy Tiên cười nói:

- Hi hi… không phải chị biết nhiều! Điều này nếu ai dụng tâm một chút là có thể nhận ra được, ở đây chỉ có mỗi cô em gái ngốc nghếch này là không nhận ra thôi!

Đình Hương vừa có chút xấu hổ vừa có chút tự ái kháng nghị:

- Em không có ngốc à nha!

Thủy Tiên gật gù:

- Ừ đúng! Là chị nói nhầm! Sao em gái chị lại ngốc được chứ. Ngốc mà đãi cát tìm vàng ra được bạn trai tốt như vậy. Chị còn có chút phải hâm mộ em đây!

- Ha ha… chị lại còn nói nữa à! Không phải anh Hoàng Khải cũng rất ưu tú sao?

Nghe nhắc tới Hoàng Khải, Thủy Tiên vốn đang vui vẻ bỗng có chút trầm mặc. Sau giây lát nàng nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Uhm… kể ra anh Hoàng Khải cũng rất được, có điều không hiểu sao khi tiếp xúc cùng anh ấy chị vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó để có thể khiến mối quan hệ này đi được xa hơn.

Đình Hương ngước nhìn khuôn mặt mang đôi nét tư lự của Thủy Tiên sau đó cấtlời:

- Em hiểu suy nghĩ của chị. Thực ra tình cảm là thứ rất khó nói trước và đoán biết. Nó đến bất ngờ, chúng ta không kịp phòng bị thị đã bị quấn vào bên trong rồi. Em nghĩ nếu là tình cảm thật sự thì có lẽ nó không cần bất cứ một lý do nào cho sự bắt đầu và không cần một cái gì để làm chất xúc tác. Nó sẽ tự nhiên đến mà thôi! Do đó nếu chị cảm thấy anh Hoàng Khải không phù hợp thì có nghĩa là anh ấy chưa phải là nửa kia định mệnh của chị. Biết đâu sau này chị sẽ gặp được ai đó phù hợp hơn thì sao.

Thủy Tiên híp cặp mắt xinh đẹp mà nghe Đình Hương nhận xét. Sau giây lát nàng bật cười:

- Chà, cô em tôi đúng là ngoài những lúc ngốc ngếch như khi nãy ra thì vốn luôn rất sâu sắc và thông minh nha.

- Chị… lại nói nữa rồi! Lát nữa đi ngủ, em sẽ không cho chị gác chân lên người nữa đâu nha!

- Suỵt… em nhỏ giọng chứ! Lộ hết tính xấu của chị bây giờ!

- Hi hi, ở đây có ai đâu?

- Không có ai cũng không được nói!

- Uhm… vậy chị còn dám trêu em nữa không?

- Được, được, chị sẽ không nhắc tới nữa là được chứ gì!

- …

Hai cô gái vui vẻ cười đùa, không khí trong xe cũng vì thế mà tràn đầy sức sống!