Chương 4: Nạp Lan Yên Nhiên

Vân Lam Tông, một vị trí trên cao với nhiều cây cối cùng hoang vắng. Một cô gái với dáng người không quá cao lớn đang miệt mài luyện kiếm.

Nạp Lan Yên Nhiên với cơ thể có chút gầy nhưng thon gọn đang vung vẩy thanh trường kiếm trên tay, nàng hít sâu một hơi và cơ thể lướt nhanh qua từng tảng đá lớn.

“Phong Chi Cực!”

Ào!

Làn gió thổi mạnh, cơ thể nhỏ bé của Nạp Lan Yên Nhiên ngay lập tức bị chấn động và khuỵu xuống. Nàng thở hổn hển và đôi mắt xuất hiện một tia không cam lòng.

“Vẫn chưa được!”

Tiếp tục đứng dậy và vung kiếm, toàn bộ cảnh tượng khổ luyện của nàng đã hoàn toàn nằm trong tầm mắt của một cái bóng với đôi mắt sáng rực như hai đốm lửa đang cháy bừng.

Chiếc bóng rung chuyển một cách nhẹ nhàng và một hình dáng dần dần xuất hiện thay thế màu đen nhàm chán cũ kĩ.

Nagil mỉm cười nhìn vào người con gái vẫn có chút nhan sắc đang miệt mài cố gắng phía dưới, anh nhanh chóng đưa mắt hướng về một nơi xa xa và ngón trỏ chỉ thẳng về đó.

Chắc chắn nơi đó đang tồn tại Vụ Hộ Pháp cùng Vân Sơn, chỉ cần kiểm soát được hai kẻ này thì Vân Lam Tông sẽ trở thành thế lực của anh. Gia Mã đế quốc coi như đã nắm được một nửa.

Đôi mắt dần dần chuyển hoá thành đen hoàn toàn, hai hốc mắt của Nagil cũng đã đen ngòm lại. Đây chính là trạng thái mỗi khi anh sử dụng sức mạnh bóng tối của mình.

Trên tay anh xuất hiện một quả cầu màu đen đang xoay tròn, đó là một dạng vật chất tối có khả năng phá huỷ và tấn công cực kỳ mạnh mẽ. Tuy rằng cũng chỉ ngang bằng với một đòn công kích của Đấu Tông cường giả mà thôi, nhưng nó lại mang theo một khả năng cực kỳ đặc biệt.

Xuyên thủng phòng ngự và tấn công thẳng vào linh hồn đối thủ.

Với thứ này, Nagil có thể ám sát từ Bán Thánh trở xuống mà không khiến cơ thể đối phương gặp trở ngại gì quá lớn.

Và với mỗi linh hồn thứ này công phá thành công, nó sẽ hấp thụ chúng và tăng cường thêm lực lượng cho bản thân.

Quả cầu đen sẽ càng ngày càng trở nên lớn hơn, và thậm chí có thể tách thành hai quả, ba quả. Nagil cười nhẹ, bóng đen tuôn trào và cơ thể cậu lần nữa biến thành một chiếc bóng.

“Ngươi là ai?”

m thanh khàn khàn như thể người bệnh vang lên, Nagil đứng im tại một vùng trời rộng lớn và nơi đây có vẻ như cũng không cách quá xa Vân Lam Tông. Một người đang bị hai chiếc bóng của anh chế ngự lại và chỉ có thể nằm im trên mặt đất.

Đó là Vân Sơn, hiện tại hắn chỉ vừa đột phá Đấu Tông một cách miễn cưỡng bằng đan dược. Vì thế nên Nagil chẳng cần dùng thêm bất cứ kỹ năng nào ngoại trừ những chiếc bóng cả.

“Hắc động.”

Chậm rãi từ chữ, Nagil giơ ngón tay về một phía không người và đôi mắt hoá đen tức thì.

Xoẹt!

“Khốn khiếp! Ngươi dám tấn công ta!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên, nhưng nó lại ngay lập tức tắt lịm đi và đôi mắt Nagil trở lại như người bình thường.

Một đoàn hắc vụ trôi nổi xuất hiện trước mắt anh, Nagil cười nhẹ và búng tay.

Tách!

Hắc vụ run nhẹ và chui thẳng vào cơ thể Nagil, anh giang rộng hai tay và hít thở một hơi thật sâu không khí vào lồng ngực của mình.

Một chiếc bóng khác chui lên từ mặt đất và hình dạng hoàn toàn trong giống như kẻ đã ở trong đoàn hắc vụ vừa nãy.

Vụ Hộ Pháp im lặng đứng đó, Nagil lắc nhẹ đầu và hắn nhanh chóng bay ngược trở về nơi ban đầu.

“Ngươi!”

Vân Sơn dù muốn nói gì đó, nhưng hai chiếc bóng đã hoàn toàn siết chặt hắn lại. Một cảm giác đau đớn trải dài đến tận linh hồn khiến Vân Sơn dần dần có cảm giác mờ ảo.

“Tên này thì về sau cũng không cần dùng đến nữa.”

Gia Nguyên vừa dứt lời, cơ thể Vân Sơn tiếp nhận lấy quả cầu đen từ Nagil và ngay lập tức hấp thụ hoàn toàn nó vào trong cơ thể. Đôi mắt hắn dần dần chuyển thành hai hố đen không màu, sau vài giây ngắn, đôi mắt bình thường đã hoàn toàn chẳng còn.

Vân Sơn bỗng nhiên đứng thẳng người, hắn cúi chào Nagil và quay ngược trở lại vị trí cũ và bắt đầu ngồi thiền trở lại. Như thể mọi chuyện nơi đây chưa từng diễn ra vậy.

“Mở cổng!”

Nagil hét trong lòng, một vết rách không gian hiện ra trước mặt và anh đưa cánh tay mình vào bên trong nó. Một vết mực đen chạy dài trên cánh tay đi thẳng vào vùng không gian kia và Nagil rất nhanh thu tay mình lại.

Oán niệm của hai kẻ vừa rồi khá nhiều, thậm chí nó khiến Nagil buộc phải giải trừ oán niệm ra khỏi bản thân mình ngay lập tức.

Gương mặt thả lỏng, cơ thể hóa thành màu đen và Nagil lần nữa trở lại nơi Nạp Lan Yên Nhiên vẫn đang ở.

Nagil động đậy ngón tay mình, một tia sáng màu đen trông như con rắn nhỏ chui ra từ đầu ngón tay anh và trườn nhanh trên mặt đất hướng thẳng về phía Nạp Lan yên Nhiên.

“A!”

Cảm nhận được thứ gì đó vừa đâm vào chân mình, Nạp Lan Yên Nhiên ngay lập tức giật mình và dùng mắt để quan sát một lượt. Nàng chỉ thấy một vết mực đen đang bám trên chân và dường như nó đang di chuyển chậm rãi lên phần gối của nàng.

“Đây là thứ gì chứ!”

Nạp Lan Yên Nhiên có chút hốt hoảng và dùng tay đập mạnh vào chân mình, nhưng vết mực đen vẫn không bị ảnh hưởng gì. Thậm chí nó còn len lỏi nhanh hơn và chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận đến tận phần đùi trên cùng của nàng.

Do Nạp Lan Yên Nhiên đang mặc váy ngắn cùng tất đùi, nên vết mực đó dễ dàng chui thẳng vào bên trong lớp váy ngắn xanh lục đẹp đẽ kia.

Nàng dùng cả hai tay để chặn vào giữa bẹn mình, nhưng nơi đó lại chẳng có cảm giác gì cả. Như thể vết mực hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì cả.

“Sao rồi?”

Gia Nguyên hỏi dò, cậu thừa biết Nagil làm như thế cũng chỉ vì anh đang thử nghiệm thao túng linh hồn Nạp Lan Yên Nhiên mà thôi. Nhưng theo cảm nhận hiện tại của Gia Nguyên thì dường như việc đó đã thất bại.

“Không thể kiểm soát được, giống như thể nàng có khả năng miễn dịch vậy.”

“Còn ai cũng như thế không?”

“Nhã Phi.”

Thật ra Nagil đã từng thử một lần với Nhã Phi, đó là một đoạn thời gian cậu chủ đạo khá nhiều và Gia Nguyên đương nhiên không biết gì nhiều về nó cả.

Lần đó, cậu đã thất bại.

Và lần này cũng thế.

“Vậy thì đùa giỡn một chút cũng được vậy.”

Nagil giơ nhẹ hai ngón tay lên trước mặt, một làn khói đen nhỏ bám trên đầu ngón tay cậu và trở nên ngày càng đặc.

Đám khói vặn vẹo và ngay sau đó hóa thành hình một chiếc âm đạo nhỏ xinh. Đó chính là khả năng mô phỏng của Nagil. Anh đang điều khiển tia năng lượng tối từ xa, giống như một loại thao tác giả lập vậy.

Tia năng lượng tiến vào vùng nhạy cảm nằm giữa hai chân Nạp Lan Yên Nhiên, nó tụ hợp và chuyển hoá thành hình hai ngón tay màu đen tuyền.

Nagil nhẹ nhàng vuốt ve chiếc âm đạo mô phòng, và ngay bên trong váy Nạp Lan Yên Nhiên cũng đang có hai ngón tay vuốt ve cái bím nhỏ của nàng.

“A! Không!”

Hét lớn và dùng sức mò vào giữa háng mình, Nạp Lan Yên Nhiên có cảm giác như thể có ai đó đang sờ vào vùng kín của mình vậy. Nàng cố gắng tìm hai ngón tay đang vuốt ve cô bé trơn nhẵn phía dưới, nhưng lại chẳng có gì ngay đó cả.

Cảm giác nó mang lại thực tế đến khó tin, điều đó khiến Nạp Lan Yên Nhiên tin chắc mình đang không gặp ảo giác. Có ai đó đang sử dụng một loại công pháp quỷ dị trêu ghẹo nàng.

“Ai? Là ai? Mau ra đâ- A~”

Phần dưới dần dần rỉ nước sau những lần vuốt ve nhẹ nhàng của Nagil, Nap Lan Yên Nhiên rên nhẹ và khuỵu người xuống nền đất. Nàng vạch váy mình lên và nhìn thấy hai ngón tay đen ngòm đang không ngừng trêu ghẹo chiếc bím nhỏ của mình.

Nhưng hai ngón tay này lại không phải vật chất, nó dễ dàng bị nàng xuyên qua và như thể là một ảo ảnh vậy.

Quần lót dần chuyển sang một màu sậm hơn, Nạp Lan Yên Nhiên run run cơ thể chỉ với những cái vuốt lên xuống dọc theo mép âm đạo.

Nagil ở phía sau liếm nhẹ môi, anh cảm thấy có chút hưng phấn và con ngươi chuyển dần sang một cảm xúc thích thú.

Hai ngón tay mạnh mẽ chà sát hai mép thịt mềm, Nagil có thể cảm thấy một thứ gì đó đang lấp ló và nhô nhẹ ra.

“Đúng là một cô nàng dâm đãng.”

Nagil dùng đầu ngón tay se nhẹ vào hạt đậu nhỏ đó, cơ thể Nạp Lan Yên Nhiên như thể bị điện giật và ngả ào ra sàn. Nàng dùng tay vịn chặt âm đạo mình và cái miệng nhỏ vô thức mở rộng ra, nước bọt chảy dài từ miệng nàng và ở phía dưới, một làn nước ấm tuôn trào mạnh mẽ.

“Ahhh!”

Phần dưới co giật dữ dội, Nạp Lan Yên Nhiên bỗng chốc thả lỏng cơ thể và thở một cách khó nhằn. Nàng dùng đôi mắt có phần mơ màng nhìn vào khoảng không vô định.

Nagil thu lại ngón tay của mình, cậu gật đầu hài lòng và thân ảnh nhanh chóng hóa thành một bóng đen.

“Ngon chứ?”

Gia Nguyên hỏi, tuy cậu vẫn chưa thể nhận biết Nagil đã làm gì lúc nãy, nhưng chỉ với sự hiểu nhau giữa hai người thì cậu cũng phần nào đoán được hành động của Nagil.

“Ngon! Đúng là gái non tơ thì rất dễ dạy.”

Nagil cười cười và hít nhẹ một hơi khí mát, nơi đây đã là Ô Thản Thành, và anh đang đứng trước cổng Tiêu gia.

“Chờ đến ngày nàng ta đến từ hôn thôi, lúc đó... Khà khà.”

“Mày làm gì rồi à?”

“Tao để lại một tia năng lượng tối bên trong âm đạo con bé đó, chỉ cần một ý niệm thì nó sẽ ngay lập tức chuyển động và khiến nàng ra như điên.”

“Ồ, tùy mày vậy.”

Im lặng trong chốc lát, Gia Nguyên tiếp lời.

“Dạy tao chiêu đó.”

“Tao hiểu mày muốn gì mà, người anh em!”