“Lần này có vẻ là một tên giàu có.”
Âm giọng lạnh lẽo và mang theo chút ít phấn khích vang lên giữa con hẻm vắng. Một dáng người cao ráo gầy gò đang đứng ngay tại đây, trong tay anh là một con dao ngắn với chiếc lưỡi sắc bén đã dính đầy máu tươi.
Huỳnh Gia Nguyên là tên của người đàn ông đang mặc bộ áo choàng đen che phủ toàn thân này, anh liếc nhìn vào xác của một người trung niên nằm dưới chân mình và gương mặt vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
“Thật vui vẻ, kẻ kế tiếp hãy để cho tao.”
Miệng anh cử động và chất giọng trầm ấm vang vọng lên, gương mặt Huỳnh Gia Nguyên cũng khẽ nhăn lại.
“Hôm nay chỉ đến đây thôi, tao hơi mệt.”
Anh nói và cất nhanh con dao vào một bên túi áo mình, thân thể nhích nhẹ vào ngay lập tức loé khỏi nơi đây.
“Mày mệt sao? Hãy đưa cơ thể cho tao.”
m giọng trầm thấp kia lại vang lên từ miệng Huỳnh Gia Nguyên, nhưng anh dường như không hề tỏ ra ngạc nhiên hay khó xử gì cả. Chỉ là một hơi thở dài được đưa ra mà thôi.
“Mày lại định đi chơi gái à? Lần trước mày chạy đi đ-t nhau cả đêm làm tao chẳng còn sức đi làm vào ban ngày.”
“Đó là cách hưởng thụ cuộc sống, mày cũng nên làm thế đi.”
Huỳnh Gia Nguyên lắc nhẹ đầu và cười nhạt, anh tuy vẫn rất thích chuyện làm tình. Những yêu cầu cảm xúc khi làm chuyện đó đối với anh là rất cao.
Không như tên bạn thân Nagil này, hắn thật sự là một tên tay chơi chính hiệu với hàng loạt chiến tích tình trường nhiều đến mức chẳng thể liệt kê hết.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng sấm chớp và từng hạt mưa chậm rãi rơi, Huỳnh Gia Nguyên dừng lại cơ thể và ngước về phía bầu trời chỉ một màu đen kia.
Cuộc sống ngoài vòng pháp luật đã là sự bắt buộc đối với anh, tuy rằng nơi đây đã không còn là mảnh đất Việt Nam thân yêu trước đây. Nhưng anh cũng rất hiểu một vấn đề cơ bản, nếu vẫn còn chày cối ở lại Việt Nam thì rất nhanh anh sẽ bị bắt giữ và gần như không có cơ hội để đào tẩu.
Vì thế nên Huỳnh Gia Nguyên đã lựa chọn vượt biên sang Trung Quốc và bắt đầu công việc giết thuê để kiếm sống, thi thoảng cũng cướp của và nhận đơn để làm những việc phi pháp khác.
Tuy cuộc sống chỉ là một màu đen và u ám đến cùng cực, nhưng Huỳnh Gia Nguyên từng có một tình yêu trong sáng và thuần khiết, chỉ có điều nó đã trở thành dĩ vãng.
Hai tay giơ lên trước mặt mình, Huỳnh Gia Nguyên nhìn thấy đôi bàn tay đầy vết sẹo lồi lõm và chai sậy. Anh dùng đôi mắt đã hoàn toàn trở thành màu đen nhìn vào hình ảnh chính bản thân mình phản chiếu bên trên một chiếc cửa kính gần đó.
Mái tóc xơ xác cùng đôi mắt thâm quầng, gương mặt chỉ là một sự lạnh lẽo cùng gầy gò đến đáng sợ.
“Sao thế? Lại suy tư cuộc sống à?”
Khuôn miệng cử động như thể nó không thuộc về anh, chất giọng trầm ấm lần nữa xuất hiện.
“Đáng lẽ hai ta có thể trở thành anh hùng giải cứu thế giới đấy.”
“Hà hà, mày đùa cũng vui đấy.”
Nụ cười méo mó xuất hiện trên mặt, Huỳnh Gia Nguyên nhắm nhẹ đôi mắt lại và hai tay thả lỏng xuống hoàn toàn.
“Tao đi ngủ đây.”
“Tốt! Tốt! Cứ để anh gánh mày!”
Cơ thể co giật nhẹ trong vài giây, Huỳnh Gia Nguyên bẻ mạnh cổ mình và đôi mắt mở bừng ra. Dáng vẻ tiều tuỵ cùng mệt mỏi trước đó đã được thay thế bằng một sức sống mãnh liệt hơn, nụ cười càng ngày mở rộng và một lớp sương đen từ từ hiện lên giữa hư không.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng tia sét đánh mạnh sang khu vực xung quanh, từng lớp đất bị phá nát và các gốc cây lớn cũng bị oanh tạc trở thành tro tàn.
Huỳnh Gia Nguyên lùi người, anh cảm nhận được dường như có gì đó không ổn ngay tại nơi này.
Một cảm giác bất an mạnh mẽ khiến toàn bộ linh hồn đều rung lên, đám mây đen trên bầu trời cao kia chậm rãi hoá thành một bàn tay khổng lồ. Các tia sét tập hợp lại một chỗ và không khí bị ngưng đọng lại, Huỳnh Gia Nguyên dùng đôi mắt đen nhìn thẳng về bầu trời và một luồng sáng bắn thẳng về anh.
“Hỗn Nguyên Phản Hồn!”
Màn sương đen bám quanh cơ thể Huỳnh Gia Nguyên nhanh chóng bao trọn hoàn toàn nơi đây và tia sét khổng lồ kia nhanh chóng phá huỷ cả một vùng rộng lớn.
Oành!!!
Mọi thứ đều hóa thành tro bụi, ngay cả một giọt sương cũng hoàn toàn bốc hơi. Bầu trời dần dần tản đi đám mây đen và bàn tay khổng lồ cũng hoàn toàn biến mất.
Ô Thản Thành – Tiêu gia.
“Cảm giác thật khó chịu.”
Giọng nói của một đứa bé vang vọng giữa màn đêm, sau vài phút lăn lộn không ngừng trên chiếc giường rộng lớn thì cơ thể của cậu cũng dừng lại.
“Vừa mới đi ngủ cái là tao với mày lên cả bàn thờ ngồi à?”
“Ai biết được ông trời lại ra tay với tao đâu chứ? Cái này cũng chịu rồi.”
“Vậy thì nơi đây là đâu? Cảm giác như thể tao đang trong một cơ thể nhỏ nhắn và yếu ớt vậy.”
Huỳnh Gia Nguyên nói, cậu chống người ngồi dậy và chớp nhẹ đôi mi nặng trĩu. Cảm giác đúng thật là một cơ thể nhỏ bé.
“Tao đã thăm dò một lúc trong thời gian mày đang chuyển giao thế giới, nơi đây thuộc về một vũ trụ không nằm trong dòng thời gian thực.”
“Sủa tiếng người dùm tao.”
Dùng một tay vịn vào đầu mình, Huỳnh Gia Nguyên đặt một chân xuống nền đất và cảm nhận sự mát lạnh từ chân mang lại, anh nhìn thấy một chiếc bàn tròn trước mặt và vô thức bước đến đó.
“Thế giới giả tưởng, Đấu Phá Thương Khung. Mày và tao chuyển sinh đến đây rồi.”
“Giờ lại chuyển sinh vào cả tiểu thuyết à?”
Vươn tay lấy một ấm trà và rót nhẹ vào ly để uống, Huỳnh Gia Nguyên thở dài một hơi. Anh không cảm thấy quá hoảng hốt hay bất ngờ, thậm chí cả cảm giác lo lắng cũng chẳng hề có.
“Vậy giờ tao với mày vẫn dùng chung cơ thể à? Tao chán mày lắm rồi đó hen.”
Tuy rằng nói như thế, nhưng Huỳnh Gia Nguyên cơ bản vẫn không hề tỏ ra ghét bỏ Nagil. Bởi vì cả hai có mối quan hệ bền chặt và thân cận hơn cả anh em ruột.
“Có nhiều điều tao biết trong lúc mày chưa tỉnh, nhưng điều cần làm trước hết vẫn cứ để tao nói trước vậy.”
“Ẳng nhanh lên.”
* “Tao biết nhân vật mày thích nhất trong cái tiểu thuyết nhàm chán này là Huân Nhi, giờ thì mày có cơ hội để lấy cô ta làm vợ. Thậm chí là biến ả thành nô lệ của mày nếu muốn.”*
“Thì?”
Huỳnh Gia Nguyên húp thêm một ngụm trà, bên ngoài trời dường như đang là giữa đêm. Sự yên tĩnh gần như tuyệt đối cũng tạo ra một bầu không khí đáng sợ cùng cực.
“Cách đây hai dãy phòng, một cô bé nhỏ nhắn đang phải chật vật vì sự dao động của đấu khí. Tao và mày đều là người tốt mà, nhỉ?”
Huỳnh Gia Nguyên bật cười, không lẽ anh may mắn đến mức trọng sinh vào cơ thể một đứa trẻ khác thuộc Tiêu gia?
“Đúng rồi đấy, để bố nói nhanh cho mày nghe này. Tên hiện tại của mày là Tiêu Viêm.”
“T-Tiêu Viêm? Nhân vật chính? Sao có thể?”
Huỳnh Gia Nguyên giật mình và sờ vào mặt mình, anh có chút không tin và nhìn quanh căn phòng một lượt.
Nơi đây không có gương hay gì để soi cả, mà dù cho có soi thì có lẽ anh cũng chẳng thể nhận ra gương mặt hiện tại của mình có thật là Tiêu Viêm hay không.
“Tiêu Viêm là một người xuyên không đấy?”
Trọng sinh vào người xuyên không sao? Nghe đủ vô lý rồi đấy!
“Tao giết nó rồi! Và tiện thể ăn cả linh hồn của nó luôn, cũng có chút mùi vị đấy.”
“Ghê. Mày giống bọn phản diện phết đấy.”
“Cả tao và mày đều là phản diện mà.”
Nagil cười, cảnh tượng Huỳnh Gia Nguyên tự nói chuyện với bản thân mình kéo dài thêm vài giây và cánh cửa căn phòng nhỏ của Tiêu Viêm được mở rộng ra.
“Vậy thì, từ giờ tên tao là Tiêu Viêm nhỉ?”
“Mày biết cốt truyện của tiểu thuyết này chứ? Tao khá hứng thú với những con điếm tại dị giới đấy.”
“Đừng gọi người khác là điếm này điếm nọ, và tao biết khá rõ. Nhưng để bàn sau đã, hiện tại cần phải check xem Huân Nhi có đáng để lưu tâm chút ít không đã.”
Gia Nguyên mỉm cười và bước nhanh về phía một dãy phòng khác, cậu liếc nhẹ về một nơi khuất ánh sáng và chậm rãi mở cửa căn phòng nhỏ.
Kẹt~
m thanh tiếng cửa vang nhẹ lên, một bóng người tiến vào bên trong căn phòng mà không để lộ bất kỳ tiếng bước chân nào.
“Có kẻ khác đang nhìn chúng ta.”
“Là người bảo hộ của Huân Nhi, yên tâm là không bị lão ta thịt đâu.”
Nagil và Gia Nguyên nói chuyện một cách cực nhỏ, ngay cả chút ít dao động âm thanh cũng hoàn toàn không để lộ ra ngoài.
Cậu bước đến chiếc giường lớn và ngồi xuống đó, chiếc chăn mà trắng ngần đang che đậy một thứ gì đó run rẩy nhè nhẹ bên trong nó.
Dùng bàn tay mình vận sức, một cảm giác khó chịu chạy dài trong cơ thể khiến Gia Nguyên khẽ cau mày. Cậu chưa từng thử cảm giác sử dụng đấu khí nên chẳng thể quen ngay với cái cảm giác này được, và do thân thể này quá nhỏ bé nên cậu hoàn toàn không thể làm chủ được.
“Để tao.”
“Cút!”
Nghiến nhẹ răng, Gia Nguyên thở một hơi ra và vươn tay vén nhẹ lớp chăn xuống.
Một vóc dáng nhỏ bé xuất hiện trước mắt cậu, làn da trắng nõn một màu trắng hồng tinh khiết. Đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt vào nhau và mái tóc đen dài suôn mượt được xõa trên chiếc gối nhỏ.
Gương mặt tinh xảo cùng các đường nét hoàn mỹ, đôi mi cong dài kết hợp với chiếc mũi nhỏ cao tạo ra một mỹ nhân tuyệt sắc.
Chỉ có điều là quá nhỏ.
Gia Nguyên liếc nhìn lớp váy áo mỏng đã bám đầy mồ hôi, một mùi thơm nhẹ của cơ thể Huân Nhi khiến cậu vô thức mỉm cười.
Dùng tay nhẹ nhàng lật người cô bé nằm ngửa ra, cậu ngay lập tức cười càng tươi hơn một nhịp.
Lớp váy rất mỏng, và bởi mồ hôi nên nó đã hoàn toàn ướt đẫm và bám chặt vào làn da trắng nõn của Huân Nhi. Cơ thể tuy rất nhỏ nhưng vẫn hoàn toàn đẹp đẽ.
“Mày ấu dâm à?”
“Cái này là một loại hình thức chữa bệnh, thằng ngu ạ.”
Gia Nguyên lắc nhẹ đầu và vuốt nhẹ mái tóc của Huân Nhi, cô vợ này, cậu chốt rồi!
Đấu khí nhanh chóng được lưu chuyển và cơ thể run rẩy của Huân Nhi cũng đã hoàn toàn bình thường trở lại, trước khi rời đi thì Gia Nguyên đã hong khô váy áo cho cô bé. Cậu cũng chưa muốn phạm tội vào thời điểm này, cái này thì hơi vô đạo đức rồi.
Trở về căn phòng của Tiêu Viêm, Gia Nguyên ngồi lên giường và cơ thể cậu co giật một hồi mạnh.
“Thế giới này rất yếu ớt.”
“Mày đang nói đéo gì thế?”
Đôi mắt đã chuyển thành một màu đen, Nagil gật đầu vui vẻ và ngả người ra giường.
“Tao có thể sử dụng rất nhiều khả năng mà ở vũ trụ cũ không thể làm được.”
“Nói.”
“Bóng đêm, tao hoàn toàn có thể làm chủ nó. Khiến bản thân thay đổi được khí tức và diện mạo, dịch chuyển và tàng hình.”
“Đúng là giống với những khả năng mày đã khoác lác trước đó.”
“Tao cần thời gian để tìm hiểu giới hạn mà tao có thể phát triển tại thế giới giả tưởng này. Trong vài năm mày nên tiếp tục chăn con vợ đi, sau đó tìm cách trở về.”
“Chốt.”
Thế giới này tuy rằng rất đáng mong chờ, nhưng cơ bản thì cả Nagil và Gia Nguyên đều không có lý do để lưu luyến. Bọn họ không thuộc về thế giới này, và chắc chắn sẽ không bao giờ thuộc về.
Thời gian kể từ lúc đến giới vũ trụ mới của Gia Nguyên cùng Nagil thoáng cái đã trôi qua hai năm.
Một khu vực rộng lớn của Tiêu gia, rất nhiều thành viên gia tộc và đệ tử đều háo hức trước lần khảo hạch này. Họ mong muốn một kết quả tốt của bản thân cùng sự thật về thiên phú trời ban của mình.
Gia Nguyên đứng tại một góc nhỏ trong khuôn viên sân, bên cạnh cậu là một dáng người mảnh khảnh đang được Gia Nguyên ôm vào lòng và vuốt ve khắp người.
Màn sương bao quanh cả hai khiến gần như chẳng ai tại nơi đây nhận ra sự tồn tại của bọn họ.
“T-Tiêu Viêm ca ca...”
m thanh yếu ớt vang nhẹ lên, gương mặt đang cười của Gia Nguyên càng ngày càng trở nên hưng phấn hơn.
Huân Nhi đang nhắm chặt mắt lại và ngoan ngoãn nằm im trong lòng cậu, nàng nắm chặt hai tay vào nhau và hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Sau hai năm không ngừng tiếp xúc, cả Gia Nguyên cùng Huân Nhi đã thân cận đến mức gần như tuyệt đối. Tuy cậu không phải tay chơi chuyên nghiệp như Nagil, nhưng việc đớp trọn trái tim một cô gái thuần khiết đối với Gia Nguyên thật rất dễ dàng.
Huân Nhi hiện tại chỉ mới chín tuổi, nhưng nàng cũng đã rất xinh đẹp. Mái tóc được thắt gọn, làn da trắng cùng chiếc eo thon thả. Hiện tại Gia Nguyên đang ôm nàng và dùng tay xoa xoa phần ngực gần như phẳng lì kia.
“Mày đúng thật là ấu dâm, đéo sai đâu.”
“Đây gọi là massage, đéo biết thì im mồm.”
Gia Nguyên gật nhẹ đầu và buông tay khỏi Huân Nhi, nàng cũng rất nhanh lùi người và ôm chặt ngực mình.
“Nó đỡ rồi, đa tạ Tiêu Viêm ca ca.”
Nàng nói với âm giọng run run, không ngờ chỉ do Tiêu Viêm ca ca vô tình đụng trúng ngực nàng lại biến thành cơ hội để chiếm tiện nghi đâu chứ?
“Rõ ràng là cố ý.”
“Nàng đụng trúng tao, nên tao phải đền bù để nàng không bị đau.”
“Được rồi, đi thôi.”
Theo như những gì Gia Nguyên nhớ về nguyên tác trong tiểu thuyết thì lúc này Tiêu Viêm vẫn là thiên tài, hắn sẽ kiểm tra với chín đoạn đấu khí và trở thành tâm điểm của Tiêu gia.
Nhưng sau đó là một phân đoạn chán ngắt.
Gia Nguyên nhìn chiếc nhẫn màu đen đang nằm trong lòng bàn tay mình, cậu tung hứng nó lên và mỉm cười nhạt.
Mọi thứ vẫn diễn ra giống hệt nguyên tác, Tiêu Viêm do Gia Nguyên đang đóng giả nhanh chóng trở thành tâm điểm của toàn bộ Tiêu gia.
Quay trở về phòng mình, cậu uống một ngụm trà nhỏ và hướng tới gian phòng quen thuộc của Huân Nhi.
Trong hai năm qua thì cậu ở đây còn nhiều hơn tại phòng mình, chuyện ôm lấy Huân Nhi ngủ đã trở thành thứ gần như rất bình thường. Và Huân Nhi cũng hoàn toàn bị Gia Nguyên kiểm soát, ít nhất hiện tại vẫn là như thế.
“Cái này cho muội.”
Cậu mỉm cười và đưa chiếc nhẫn đen đang chứa Dược Tôn Giả cho Huân Nhi, gương mặt vẫn hoàn toàn bình thản.
“Cho muội?”
“Ừm.”
Nhanh tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Huân Nhi và đeo vào ngón giữa của nàng, Gia Nguyên lần nữa mỉm cười và ghé sát vào hôn lên trán Huân Nhi. Sau đó rất nhanh rời khỏi phòng.
“Lăng Lão!”
Nagil nói khẽ, một bóng người hiện lên từ màn đen và quỳ phục trước mặt cậu.
“Chủ nhân!”
Lăng lão với đôi mắt hoàn toàn một màu đen, không còn sự tồn tại của tròng mắt cùng con ngươi nữa. Hiện tại hốc mắt của lão chỉ là một màn đêm vô tận mà thôi.
“Rất tốt.”
Xoay người rời đi, Nagil tỏa ra một màn sương đen dày và cơ thể cũng ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Khác với nguyên tác, vào lần kiểm tra khi Tiêu Viêm mười hai tuổi. Người bị tụt xuống tam đoạn đấu khí là Huân Nhi chứ không phải cậu. Nhưng một màn sương đã che lấp đi khí tức của nàng, khiến cho nàng vẫn chín đoạn đấu khí trong mắt tất cả mọi người.
Gia Nguyên chậm rãi mở mắt ra, nơi đây hoàn toàn là một chỗ xa lạ. Cảm giác được sự mệt mỏi trong cơ thể mình, cậu biết chuyện gì đã xảy ra.
“Mọi thứ sao rồi?”
“Tao và mày không thể hấp thụ đấu khí của thế giới này và tu luyện như những kẻ khác.”
Gia Nguyên hoàn toàn nhận biết được điều này sau vài năm tại đây. Cậu không thể tu luyện, kết quả kiểm tra cũng hoàn toàn là giả mà thôi.
“Không cần tu vi, tao vẫn sẽ kiểm soát mọi thứ.”
Không gian trước mắt ngay lập tức thay đổi, Gia Nguyên đã trở về căn phòng quen thuộc của mình chỉ trong một cái chớp mắt đơn giản.
Bước nhanh ra khỏi phòng, Gia Nguyên nhìn thấy một bóng người đang đứng trước mắt mình.
Gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn, mái tóc đen nhánh mượt mà. Vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân thon gọn trắng nõn. Huân Nhi mỉm cười và bước lại gần cậu, nàng dùng tay chỉnh sửa chút ít cổ áo của cậu.
“Tiêu Viêm ca ca thật là soái nha.”
“Muội thật đẹp.”
Gia Nguyên cúi đầu và hôn nhẹ vào đôi môi mọng của Huân Nhi, nàng cũng không hoàn toàn lẩn tránh mà chỉ gõ nhẹ vào vai cậu.
Đoạn thời gian huấn luyện nàng dường như mang lại kết quả rất tốt, Gia Nguyên hít một hơi mùi hương cơ thể Huân Nhi và không khỏi có chút thèm thuồng.
Hiện tại nàng mới chỉ mười ba tuổi, nhưng phần ngực và mông cũng đã phát dục rất nhiều. Cũng nhờ công cậu lao động rất cực khổ trong những năm qua.
Nắm lấy bàn tay mềm mại của Huân Nhi và kéo nàng vào phòng mình, Gia Nguyên khóa chặt cửa và rất nhanh bế Huân Nhi đến chiếc giường lớn của cậu.
Quan hệ tình dục với nàng thì hoàn toàn không thể, Gia Nguyên tuy rất yêu thích Huân Nhi nhưng chưa đến mức muốn làm ngay lúc này. Cậu chỉ muốn chiếm chút tiện nghi mà thôi.
“Tiêu Viêm ca, thật xấu...”
Huân Nhi thủ thỉ một cách yếu ớt, nàng gần như vô lực mỗi khi bên cạnh Gia Nguyên. Cậu đã hoàn toàn kiểm soát được nàng một cách tuyệt đối.
Luồn bàn tay mình vào lớp áo phía trên, một cảm giác mát lạnh do da thịt mang lại khiến Gia Nguyên vui vẻ không ngừng.
“Ấu dâm.”
Bỏ qua thanh âm vừa lướt nhẹ qua tai, Gia Nguyên nhìn vào gương mặt đỏ như gấc của Huân Nhi và ghé miệng vào sát tai nàng.
“Bảo bối thật nghe lời, đúng thật là không đồ lót.”
Trên đùi cậu, Huân Nhi dùng hai tay che mặt và đôi tai nhỏ cũng hoàn toàn trở thành một màu đỏ.
Nàng thật sự đã đáp ứng yêu cầu của Gia Nguyên vào hôm trước, cậu muốn nàng diện váy áo mà không có đồ lót bên trong. Cũng là để cậu có thể thưởng thức bất cứ lúc nào.
Bàn tay rất nhẹ nhàng tiến vào sau lớp áo mỏng, Gia Nguyên cảm nhận được sự mềm mại đến khó tin của phần ngực non nớt kia. Một hạt nhỏ được cậu nắm nhẹ và và Huân Nhi bỗng nhiên co giật chút ít.
“Đ-Đừng... Ca ca...”
Nàng áp mặt mình vào vai cậu, cơ thể vẫn đang run rẩy không ngừng.
Ngón tay Gia Nguyên lần nữa bóp vào núm vú nàng, một dòng điện chạy dài khiến Huân Nhi càng trở nên run rẩy cực độ.
Bàn tay còn lại của Gia Nguyên không hoàn toàn mò vào váy nàng, mà cậu chỉ sờ lên lớp váy tại nơi giữa háng Huân Nhi.
Một cảm giác mềm và có chút ít ẩm ướt xuyên qua cả lớp vải mỏng khiến Gia Nguyên cảm thấy rất đã tay, cậu cọ xát ngón tay mình trên mép của chiếc rãnh nhỏ và miệng lại lần nữa ghé sát vào tai nàng.
“Thật ướt nha, rất đáng yêu.”
“Chú mày kém thật, để tao vào thì con điếm này phải ra khoảng mười lần là ít.”
“Mày cút hộ tao cái, chỗ người khác đang hành sự.”
Gia Nguyên tiếp tục mơn trớn cả phần giữa háng và núm vú Huân Nhi trong hơn mười phút, cho đến khi cơ thể nàng co giật mạnh mẽ và một dòng nước ấm chảy dài từ chiếc khe nhỏ xinh kia ra đến tận giường.
Nhưng Gia Nguyên không hề dừng lại, cậu vén váy Huân Nhi lên và phần l-n trắng mịn không chút lông tơ xuất hiện một cách cực kỳ rõ nét.
Nó đã ướt đẫm và đang hoàn toàn bóng loáng một cách khiêu gợi.
Ngón tay mân mê một hồi, Gia Nguyên dùng ngón tay chậm rãi tiến vào bên trong chiếc khe nhỏ đầy nước của nàng.
“Cho muội nghỉ, ca ca...”
Huân Nhi ôm chặt đầu Gia Nguyên vào ngực mình và phần hông dường như đang lùi ra xa khỏi tay cậu.
Cảm nhận được nàng dường như đang rất nhạy cảm, Gia Nguyên nhấn mạnh và ngón tay đâm thẳng vào bên trong chiếc l-n nhỏ xinh ướt át kia.
“Ah...”
Cơ thể co giật liên hồi, một đoàn nước phóng thẳng ra từ khe l-n và Huân Nhi vô lực ngã người nằm ra giường.
Nàng thở một cách khó khăn và đôi mắt có chút cáu gắt nhìn về phía Gia Nguyên.
Cậu chỉ cười khẽ, ánh mắt mang theo chút ít yêu thích nhìn Huân Nhi.
Nàng thật sự là một tuyệt phẩm nha, cả bên ngoài lẫn trên giường.
Liếm nhẹ môi mình, Gia Nguyên bắt đầu nghĩ đến thời điểm thích hợp nhất để thịt nàng.
Có lẽ đợi nàng trưởng thành chút đã, cũng sắp phải rời xa nhau rồi.
Theo cốt truyện thì cũng gần đến lúc Nạp Lan Yên Nhiên tiến đến từ hôn, Gia Nguyên tuy rằng chẳng quan tâm nhưng việc này cũng có thể lợi dụng một chút.
Cậu đang có một kế hoạch, kế hoạch thao túng toàn bộ thế giới này mà không cần sử dụng bạo lực.
“Đúng ý tao rồi, trước khi trở về thì cũng cần phải làm gì đó để đời chứ.”
“Tao chỉ cần Huân Nhi, còn lại thì mày có thể chén hết đám nữ kia. Chúng ta là một.”
“Tuyệt.”