Thông báo: Theo góp ý của một số độc giả từ giờ trở đi mình sẽ viết gọn tên nhân vật lại, hy vọng bạn không phiền vì sự thay đổi này.
Văn Phương đi đứng khó khăn không hiểu sao lại có thể chạy rất nhanh về phía Tú Linh, chỉ trong nháy mắt hắn đã ở trước mặt cô. Cô hơi giật mình vì hắn bất thình lình xuất hiện, cô chưa kịp mở miệng mắng thì hai bàn tay thô ráp của hắn đã nắm chặt đôi vai nhỏ nhắn của cô, hắn hỏi dồn:
“Em bị ngứa chỗ nào? Ở gáy phải không? Để anh xem! Em có thấy con bọ nào không? Có nghe thấy con gì cắn không?”
Vừa hỏi hắn không ngần ngại kéo cả áo khoác lẫn cổ áo của cô ra kiểm tra. Không có! May quá nhưng đâu điều gì chắc chắn mấy con bọ chỉ bám vào gáy? Chúng có thể bám vào bất kỳ đâu thì sao? Văn Phương giật phăng đi chiếc áo khoác trên vai Tú Linh trong sự ngạc nhiên của cả ba cô nàng rồi bắt đầu săm soi cô từ trên xuống dưới, cô mặc váy liền, tay áo ngắn hở vai, chân váy cao ngang đầu gối nên hắn kiểm tra những phần da thịt lộ ra ngoài trước, vẫn là không có. Hắn thậm chí còn chạm thử vào lưng của cô, cô đỏ mặt đánh mạnh vào tay hắn, cô lớn tiếng mắng:
“Anh bị điên à? Đồ biến thái! Anh có biết mình đang làm cái gì không? Bọ bọ cái đầu anh! Em chỉ hơi ngứa một chút thôi...”
Văn Phương lúc này mới sực tỉnh, hắn lo quá hoá ngu, lúc này cảm thấy thật xấu hổ. Nhưng dù sao cô không bị bị bọ cắn là được rồi, những chuyện khác đều không quan trọng. Hắn gãi đầu, lí nhí trong miệng:
“Anh xin lỗi!”
Tú Linh nhìn lướt qua hắn liền nhăn mặt, cô sờ má hắn hỏi han:
“Mặt anh bị sao vậy? Quần áo sao lại rách hết thế này? Mới lúc này còn lành lặn mà?
Đừng nói anh lại giấu em đi đánh nhau nữa phải không?”
Văn Phương vội gạt tay cô ra, hắn lắc đầu lia lịa, Tú Linh khoanh hai tay trước ngực:
“Được rồi, chuyện này mình sẽ nói sau. Giới thiệu với anh đây là hai bạn...”
Bây giờ xem mắt có ý nghĩa gì chứ? Quan trọng nhất vẫn là bọn bọ biến đổi người thành quái vật, Văn Phương định rời khỏi đây đi tìm tiếp thì chợt nghĩ đến hai cô bạn của Tú Linh. Hắn ngắt lời cô bằng một câu hỏi:
“Hai cô có bị con gì cắn không?” Câu này hắn hỏi Ngọc Khanh và Thuý Vân.
“Đồ ngốc này anh hôm nay uống nhầm thuốc hay sao hả? Anh bị ám ảnh với mấy con bọ à? Cứ lảm nhảm bọ với chả sâu. Anh có biết là hỏi mấy câu bất lịch sự như vậy dễ mất điểm với bạn em không? Vẻ chín chắn mọi ngày của anh đâu mất rồi? Em phát điên vì anh mất!”
Tú Linh lập tức xách tai Văn Phương kéo ra sau, cô gào lên bên tai hắn, cô biết với tính cách của hai cô bạn kia thì buổi xem mắt này coi như tiêu rồi.
Ngọc Khanh từ lúc thấy bộ dạng quê mùa của Văn Phương từ xa đã không có cảm tình gì với hắn, hành động như bị điên bay giờ của hắn lại càng tăng thêm ác cảm trong lòng cô. Tuy nhiên cô vẫn muốn trêu chọc tên nhà quê này, cô tươi cười nói:
“Tôi lúc nãy hình như bị con bọ gì cắn ở đây này...” Cô định ưỡn bộ ngực căng tràn phô bày gần hết trong bộ váy hở hang bó sát thì đã bị hắn nắm vai lôi mạnh đến trước mặt, thứ hắn kiểm tra đầu tiên là gáy của cô, mặc dù đang vội vàng nhưng hắn phải công nhận một điều rằng gáy của cô gái này rất gợi cảm và hút mắt.
Với người lạ hắn còn e dè chứ hai cô nàng này là bạn Tú Linh thì cũng coi như người quen, hắn cần quái gì phải khách sáo? Ngọc Khanh có hơi bất ngờ trước hành động sỗ sàng của hắn, cô vội nói:
“Này, khoan đã! Cái tên này...”
Hắn trừng mắt cắt ngang lời cô:
“Im lặng! Cô bị cắn ở chỗ nào? Con bọ có phải giống như ve chó không?”
Hắn xoay cô qua lại kiểm tra, cô ăn mặc thiếu vải hơn Tú Linh nhiều nên cũng dễ kiểm tra hơn.
Mặc dù mái tóc đầu nấm che gần hết hai mắt Văn Phương nhưng Ngọc Khanh vẫn có thể cảm nhận cái trừng mắt của hắn, nó khiến cô sợ hãi, cũng lâu rồi cô mới cảm thấy sợ hãi thế này. Nhìn hắn bề ngoài quê mùa nhưng bàn tay lại mạnh mẽ và ấm áp hơn cô tưởng, không hiểu tại sao cô có thể cảm nhận được sự tin cậy từ bàn tay thô ráp này. Cô có chút luống cuống:
“Tôi... tôi chỉ đùa thôi! Anh mau buông tay ra không là tôi la lên đó!”
Văn Phương nhăn mặt, hắn buông vai Ngọc Khanh ra. Trong giọng nói của hắn có vài phần tức giận:
“Cô nghĩ đây là chuyện để đùa? Chết tiệt...”
Hắn phũ phàng gạt cô sang một bên, hắn nhìn sang Thuý Vân. Thuý Vân hiểu hắn muốn gì bèn lắc đầu trước khi hắn kịp hỏi.
Cô gái này sắc sảo y hệt vẻ bề ngoài, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn về Thuý Vân.
Nguyễn Châu Tú Linh đang cười, nụ cười thật khó diễn tả, tràn ngập sát khí, tựa như cô sắp giết người đến nơi. Người mà cô muốn giết chính là tên khốn Bùi Nguyễn Văn Phương ngu ngốc. Cô sắp phát điên rồi, thực sự phát điên. Cô tốn biết bao nhiêu công sức, tốn không biết bao nhiêu nước bọt vậy mà tên ngốc này đan tâm phá hỏng tất cả, mọi công sức đổ sông đổ bể, hơn nữa mấy hành động sỗ sàng của hắn còn khiến cô xấu hổ với hai cô bạn thân, cô chỉ ước trước mặt có cái lỗ nào đó để cô nhảy xuống thôi, xấu hổ quá mà.
Rốt cuộc hôm nay anh bị cái gì vậy hả Bùi Nguyễn Văn Phương?
Văn Phương hoàn toàn không nhìn ra sự tức giận sắp bùng nổ của Tú Linh, hắn bước lại gần cô, thì thầm vào tai cô:
“Linh, em mau dẫn hai cô bạn của em đi chỗ khác, nơi này không an toàn. Đừng nấn ná lại nữa.”
Tú Linh cố gắng hít sâu một hơi để kiềm chế không chửi hắn, cô hỏi:
“Anh còn nói nhảm nữa là em đấm anh anh tin không? Anh hút cần hay bị vong nhập mà toàn làm trò con bò vậy hả? Em xấu hổ quá trời mà em không dám nói đấy này. Anh muốn bỏ luôn buổi xem mắt hôm nay? Anh có biết phải khó khăn lắm em mới mời được bọn họ đến đây không? Chỗ này thì có gì không an toàn? Ăn cướp ăn trộm hay khủng bố? Anh...”
Văn Phương biết Tú Linh một khi đã mắng thì không dưới một tiếng đồng hồ, hắn vội vàng cắt ngang lời cô:
“Anh không có nhiều thời gian để giải thích cho em nhưng anh đã lừa em bao giờ chưa? Linh à, em có thể nghe anh một lần này không?”
Tuy hắn hành động kỳ lạ nhưng Tú Linh nhìn ra được sự nghiêm túc trong lời nói của hắn, cô thở hắt ra:
“Được rồi, em sẽ tính sổ với anh sau...”
Đúng lúc này có một cặp nam nữ đi ngang qua, người nam trắng trẻo cao khoảng một mét chín. Văn Phương bỏ qua Tú Linh gọi theo người nam cao lớn kia:
“Anh gì ơi!”
Người nam quay lại, nhìn hắn rồi chỉ tay vào mình:
“Anh gọi tôi à? Chúng ta quen nhau hay sao? Tôi chưa gặp...”
Văn Phương tươi cười:
“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn nói dây giày anh tuột ra rồi kia!”
Người này nhìn xuống quả thực dây giày chân phải bị tuột ra, anh ta cảm ơn Văn Phương rồi cúi người xuống buộc lại dây giày. Ngay khoảng khắc anh ta cúi xuống, tay phải Văn Phương huơ lên một cái, tốc độ quá nhanh nên dù đứng gần cũng không nhìn ra động tác của hắn.
Tay phải Văn Phương hạ xuống, kẹp giữa ngón trái và ngón trỏ của hắn là một con bọ lớn bằng hạt đậu nành, hắn ngoài mặt tươi cười tạm biệt cặp đôi kia hai ngón tay âm thầm bóp nát con bọ. Thì ra hắn bắt gặp con bọ bám trên gáy anh chàng kia nên giả vờ nói anh ta dây giày bị tuột để bắt bọ mà không ai hay biết.
Con bọ bị bóp nát chảy ra chất dịch màu xanh lam, Văn Phương nhớ máu của quái vật ếch xanh cũng xanh lam nhưng máu của Ngô Hiếu lại màu đỏ. Hắn từng đọc một tài liệu nói rằng bạch tuộc có máu màu xanh vì máu chúng có chứa sắc tố hemocyanin, phải chăng máu của quái vật cũng tương tự?
Văn Phương quay sang nói với Tú Linh:
“Bây giờ anh còn chuyện gấp phải đi ngay, em mau đưa bạn em về nhà đi.anh đi nhé!”
Nói xong liền chạy đi, Tú Linh nhìn hai cô bạn cười trừ. Ngọc Khanh hỏi:
“Anh ta là đại gia à?”
“Không phải.”
“Anh ta là thiếu gia của nhà giàu có nào đó?”
“Cũng không phải.”
“Anh đang làm nghề gì? Chủ tịch hay giám đốc? Bác sĩ hay phi công?”
“Anh ấy chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.”
“Vậy thì cậu giới thiệu anh ta cho tôi làm gì? Anh ta nuôi nổi tớ không? Nhân viên văn phòng? Cậu làm tớ chết cười mất Nhìn bộ dạng quê mùa của anh ta đi!
Chỉ dẫn tớ đi ăn một bữa ở nhà hàng chắc cũng đi tong mấy tháng lương của anh ta rồi. Mấy thứ như mỹ phẩm cao cấp, đồ hiệu hay siêu xe làm sao anh ta mua nổi tặng tớ? Tớ không hề kì thị cái nghèo nhưng mây tầng nào theo tầng đó, anh ta thực sự không hợp với tớ. Lần sau có giới thiệu thì giới thiệu ai đó dù không cùng đẳng cấp với tớ thì cũng đừng quá thua kém, ok chưa?”
Ngọc Khanh cuối cùng cũng nói ra, cô giàu, cô không chấp nhận người yêu mình nghèo được, nghèo đôi khi chính là một cái tội. Tú Linh đương nhiên biết không hy vọng gì nhiều ở Ngọc Khanh nhưng cô cũng không thích người khác chê bai Văn Phương, dù đó có là bạn thân của cô đi chăng nữa. Cô nhẹ nhàng nói:
“Tớ biết chứ nhưng anh ấy là người tốt, thực sự rất tốt. Người tốt như thế bây giờ muốn tìm cũng không có đâu, nếu cậu không thích anh ấy thì cũng đừng nói những lời khó nghe như thế.”
Cậu nghĩ cậu có giá lắm hay sao? Chắc gì anh ấy đã thích một người con gái ăn chơi như cậu chứ? Tú Linh suýt nữa thì nói ra những gì ấm ức trong lòng.
Ngọc Khanh nhếch môi:
“Tốt? Tốt có mài ra ăn được không? Tốt mà nghèo thì cũng vô dụng thôi. Linh, cậu đang nổi giận với tớ? Dù anh ta có là ân nhân của cậu thì sao cậu có thể vì một tên nghèo rách mồng tơi mà nổi giận với bạn thân của cậu chứ? Đừng nói cậu thích anh ta nhé?”
Thuý Vân vội vàng kéo tay Ngọc Khanh, cô ra hiệu cho Ngọc Khanh đừng nói nữa nếu không sẽ thành cãi nhau mất. Thuý Vân tuy không biết Tú Linh có yêu Văn Phương không nhưng cô dám khẳng định gã đàn ông tên Phương kia có vị trí khá quan trọng trong lòng Tú Linh, thậm chí có khi còn quan trọng hơn cả cô và Ngọc Khanh. Ánh mắt và thái độ lo lắng của Tú Linh khi nhìn thấy Văn Phương bị thương đã nói lên tất cả.
Ngọc Khanh tuy tức giận nhưng không muốn hai người họ cãi nhau vì một tên nghèo hèn nên im lặng quay mặt đi chỗ khác. Tú Linh cũng không chấp nhặt với Ngọc Khanh làm gì, cô quay sang Thuý Vân, Trịnh Thuý Vân nhún vai:
“Đừng nhìn tớ, anh ta không phải gu của tớ.”
Câu trả lời của Thuý Vân làm Tú Linh nhớ lại lần đầu cô và Văn Phương gặp nhau, cô cũng từ chối lời tỏ tình của hắn bằng một câu như vậy. Anh là gu của ai đây Bùi Nguyễn Văn Phương?
Cô nhìn theo bóng dáng của Văn Phương vẫn đang tìm kiếm lũ bọ trong dòng người đông đúc mà lòng đầy phiền muộn.
Sau đó Tú Linh theo lời của Văn Phương dẫn hai người kia rời đi, bọn họ không về nhà mà họp mặt với hội bạn thân ở một quán bar gần đó.
Văn Phương tìm kiếm đến tận mười hai giờ đêm, hắn thậm chí còn tìm sang các khu vực lân cận phố đi bộ Nguyễn Huệ nhưng cũng chỉ tìm được tổng cộng bảy con bọ. Chưa đủ, hắn chắc chắn ít nhất Bạch Hạ đã tung ra ít nhất mười lăm con bọ nhưng hắn không thể tìm ra được. Kì lạ là khá lâu rồi nhưng chưa ai bị biến thành quái vật, đây có thể coi như là may mắn, có thể mấy con bọ kia đã bị dẫm chết hoặc bị người ta phát hiện hoặc nó không có tác dụng, hắn cũng chỉ có thể nghĩ tích cực như thế.
Dù sao đây cũng không phải lúc để nghỉ ngơi, sau sự việc hôm nay cho thấy hắn vẫn còn rất yếu, ngay cả bảo vệ bản thân còn không nổi đừng nói bảo vệ người khác, nếu Bạch Hạ không tự nhiên bỏ đi thì hôm nay hắn đã lên bàn thờ ngắm gà khoả thân rồi. Hắn cần phải mạnh mẽ hơn nữa, cường độ tập luyện hiện tại chưa đủ, hắn phải tăng gấp hai à không gấp ba thì mới có thể tồn tại được ở cái thể giới này được.
Đúng vậy! Mày làm được mà! Cố lên! Tập nữa! Tập mãi! Tập hộc máu chết thì thôi! Hú dè! Tiến lên Bùi Nguyễn Văn Phương!
Suy nghĩ thông suốt, lên dây cót tinh thần xong xuôi hắn đứng bật dậy, sự mệt mỏi và chán chường trên gương mặt đã hoàn toàn tan biến thay vào đó là sự quyết tâm bừng bừng và ánh mắt rực lửa. Nghĩ là làm, chuyện hôm nay đừng để ngày mai, hắn bắt tay ngay vào việc chạy bộ gấp ba lần ngày hôm qua.
Văn Phương không hề biết rằng ngoài hắn cũng có một người khác âm thầm bắt lũ bọ, trên tay anh ta có tất cả mười con, bóp nhẹ một cái, lũ bọ tan nát ngay tức thì.
Người bí ẩn đội mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, anh ta mặc một áo khoác jean màu xanh khá cũ, áo phông màu đỏ kèm quần jean rách thời trang. Anh ta lấy từ túi quần
ra một chiếc điện thoại gập đời cũ gọi cho ai đó, trên màn hình có chữ “đồng chí” giọng anh ta khá trầm:
“Alo, đã mất dấu “Trắng”, hắn ta vẫn chạy nhanh như những lần trước. Dự án của bọn chúng có lẽ vẫn chưa hoàn thành. À tôi muốn đồng chí điều tra giúp tôi một người, tôi sẽ gửi ảnh anh ta cho đồng chí!”
Bức ảnh mà người bí ẩn gửi đi là chính là ảnh của Văn Phương.