Chương 22: Người? Quái Vật?

Quái vật đội lốt người? Hay người biến thành quái vật?

Bùi Nguyễn Văn Phương vẫn còn đang bàng hoàng thì cái miệng lởm chởm răng nhọn của Ngô Hiếu đã táp lấy đầu của hắn.

Bùi Nguyễn Văn Phương hai tay chộp lấy hai trong bốn mảnh miệng Ngô Hiếu, dùng sức banh rộng ra không để bị anh ta cắn trúng. Hai tay đều bận rộn, hắn nghiến răng ngước đầu ra sau lấy đà rồi đập đầu thật mạnh vào trán của Ngô Hiếu. Đầu của hắn cứng hơn cả đá, trán của Ngô Hiếu đã biến thành quái vật cũng bị đập bật máu, anh ta đau đớn gào rú, cái đầu cùng cái cổ dài ngoằng bị đánh bật ra sau.

Trong chiến đấu nếu chiếm lợi thế thì không được để đối thủ kịp thở, nếu không kẻ gặp bất lợi sẽ là mình, Bùi Nguyễn Văn Phương hiểu được điều này nên liền lao tới bồi thêm một đấm vào trán Ngô Hiếu, lực đấm mạnh mẽ của hắn đánh đầu Ngô Hiếu bẹp xuống sàn nhà vệ sinh.

“Cổ mày dài như vậy chắc đi đứng bất tiện lắm phải không? Để tao giúp mày hai tay!”

Bùi Nguyễn Văn Phương thực sự giúp bằng hai tay, hai tay hắn ôm chặt cổ Ngô Hiếu rồi dùng lực siết mạnh, cơ bắp ở hai cánh tay nổi lên cuồn cuộn khiến tay hắn phình to gấp đôi, gân xanh nổi chằng chịt trên mớ cơ bắp bóng loáng như rễ cây. Quái vật thì cũng cần phải thở, chỉ cần hắn siết cổ Ngô Hiếu thêm hai ba phút nữa thì anh ta chết chắc.

Ngô Hiếu gào rú đau đớn, tứ chi vung vẩy loạn xạ nhưng vì cổ dài, phần thân ở xa chỗ Bùi Nguyễn Văn Phương nên anh ta không thể chạm tới hắn, móng vuốt sắc nhọn của Ngô Hiếu đánh xuống sàn khiến gạch lót vỡ tan tành. Ngô Hiếu càng vùng vẫy thì Bùi Nguyễn Văn Phương càng siết mạnh hơn, Ngô Hiếu khuôn mặt dần dần tái mét, càng lúc càng chống trả yếu ớt hơn.

Đột nhiên trước mặt Bùi Nguyễn Văn Phương loé lên một tia sáng, hắn bị một vật thể kì lạ đánh văng vào bức tường sau lưng, cơ thể hắn càng tập luyện thì càng cứng cáp, đòn đánh bất ngờ này chỉ làm hắn đau chứ không bị thương. Bùi Nguyễn Văn Phương dính vào tường liền bật ra, hai chân trụ vững thủ thế chiến đấu.

Thì ra vật tập kích Bùi Nguyễn Văn Phương là đuôi của Ngô Hiếu, cuối đuôi của Ngô Hiếu là một quả cầu màu đen tuyền, kích thước bằng một quả bóng bowling. Cổ Ngô Hiếu vẫn còn vết hằn bị hắn siết, cơn đau khiến nó điên cuồng hơn, bốn mảnh miệng há rộng, phun ra một tia dịch nhầy màu xanh lục.

Bùi Nguyễn Văn Phương không biết dịch nhầy này là gì nhưng linh cảm mách bảo hắn thứ này rất nguy hiểm. Hắn liền tránh sang một bên, dịch nhầy xanh lục chạm vào tường lập tức vang lên tiếng “xèo xèo” kèm theo khói bốc lên, chỗ gạch đó chỉ trong nháy mắt đã bị tan chảy thành một thứ vật chất đặc quánh.

“Axit! Dịch nhầy của Ngô Hiếu là axit hơn nữa còn rất mạnh! Mạnh cỡ này có khi còn mạnh hơn cả axit sunfuric đậm đặc 98%! Nếu mình dính một chút thôi chắc chỉ còn bộ xương khô!”

Bùi Nguyễn Văn Phương vừa dứt lời thì Ngô Hiếu liên tục phun ra mười mấy tia axit xanh lục, hắn dù có nhanh thế nào cũng không thể tránh được hết mớ axit dày đặc này. Tránh không được thì đỡ, não Bùi Nguyễn Văn Phương nhảy số cực nhanh, hắn tay chân đồng loạt đánh mạnh lên tường và sàn, gạch ốp gạch lót cũng như bê tông cốt thép bị hắn đánh vỡ bắn ra tung toé, tay chân hắn lại đồng loạt hất văng đống gạch đá vào chùm axit đang bắn tới.

Tiếng xèo xèo lại vang lên, khói bốc lên mù mịt che khuất tầm nhìn Ngô Hiếu, nó kêu lên vài tiếng dường như đang do dự có nên tấn công tiếp hay không thì Bùi Nguyễn Văn Phương bất ngờ xuất hiện bên phải nó, tuy chỉ mới trao đổi vài đòn nhưng Bùi Nguyễn Văn Phương nhận định rằng Ngô Hiếu còn yếu hơn cả quái vật ếch xanh, hắn bây giờ lại mạnh hơn lúc đấu với quái vật ếch xanh nếu chuyện này khá đơn giản.

“Miệng thì hôi, răng thì sâu ăn hết mà lúc nào cũng há toác ra! Đã thế còn khạc nhổ lung tung, ngậm mồm vào con quái vật cổ dài mất vệ sinh này!”

Một đấm sấm sét đánh thẳng vào đầu Ngô Hiếu, lực đấm mạnh đến nỗi nắm đấm của Bùi Nguyễn Văn Phương lún sâu vào đầu Ngô Hiếu, máu từ hai mắt, hai tai, mũi và miệng anh ta đồng loạt bắn ra ngoài. Nhưng như thế này chưa đủ để hạ gục hoàn toàn Ngô Hiếu, Bùi Nguyễn Văn Phương tiếp tục tung liên hoàn mười cú đấm, mỗi cú đấm đều nặng như đá tảng giáng lên đầu Ngô Hiếu, anh ta ngay đấm đầu tiên đã choáng váng, không thể phản kháng nên chỉ có thể nằm im chịu trận, máu đỏ tươi từ bảy lỗ trên đầu anh ta bắn ra thành vòi, tưới ướt một mảng sàn nhà vệ sinh.

Ầm!!!

Đầu lẫn cơ thể của Ngô Hiếu bị đánh nằm bẹp xuống đất, Bùi Nguyễn Văn Phương đến lúc này mới tung ra hết sức. Tuy Ngô Hiếu yếu nhưng hắn không biết anh ta còn giấu con bài tẩy nào hay không, chỉ khi hoàn toàn áp chế được anh ta thì hắn mới mới dùng toàn lực, toàn bộ sức mạnh của cơ thể Bùi Nguyễn Văn Phương truyền đến vai, qua khuỷu tay cuối cùng dồn hết vào nắm đấm phải.

Nắm đấm đánh xuống, đấm này Bùi Nguyễn Văn Phương tin chắc có thể đánh nát đầu Ngô Hiếu.

Tuy nhiên lúc này vô số ý nghĩa loé lên trong đầu Bùi Nguyễn Văn Phương.

Ngô Hiếu là quái vật đội lốt người hay là người biến thành quái vật? Không hiểu tại sao Bùi Nguyễn Văn Phương lại cảm thấy Ngô Hiếu yếu giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy.

Ban đầu tiếp xúc hắn thấy anh ta rất giống người vậy thì tại sao trong nháy mắt lại biến thành quái vật? Anh ta đâu có biểu hiện gì đặc biệt? Khoan đã! Con bọ!

“Đau... đau quá! Phương... làm ơn đừng đánh tôi nữa! Đau quá... Dừng lại đi...”

Giọng nói của Ngô Hiếu vang lên thay cho tiếng gào rú như thú vật từ nãy giờ, nắm đấm của Bùi Nguyễn Văn Phương khựng lại.

Đôi mắt đỏ ngầu của Ngô Hiếu đã trở lại trong trẻo như trước, nước mắt từ đó tuôn ra giàn giụa. Ngô Hiếu đang đau đớn van xin hắn đừng đánh.

Chuyện quái quỷ gì đây? Ngô Hiếu rốt cuộc là gì? Là người hay quái vật? Nếu anh ta là người thì không phải nãy giờ hắn đánh một người vô tội tay không tấc sắt hay sao? Nhưng hình dạng bây giờ của Ngô Hiếu sao có thể gọi là người được?

Bùi Nguyễn Văn Phương do dự không biết phải xử lý tình huống bất ngờ này thế nào thì một giọng trầm ấm vang lên.

“Lại thất bại rồi.”

Trước mặt Bùi Nguyễn Văn Phương xuất hiện một nam thanh niên điển trai khoảng hai mươi tám hai chín, vẻ đẹp của gã ngay cả Bùi Nguyễn Văn Phương là đàn ông con trai cũng phải cảm thấy rung động. Gã ta có mái tóc màu trắng dài ngang eo, lông mi trắng, làn da cũng trắng như bị bạch tạng cùng áo vest dài trắng, sơ mi trắng cùng quần tây trắng càng làm gã ta giống như một vầng hào quang trong đêm tối.

Hoặc là giống như một đốm lửa ma trơi giữa bãi tha ma lúc mười hai giờ tối.

Lúc Bùi Nguyễn Văn Phương mới bước vào nhà vệ sinh thì cửa các phòng vệ sinh đều mở và trong đó không có ai cũng tức là chỉ có Bùi Nguyễn Văn Phương và Ngô Hiếu, vậy thì tại sao tên này lại xuất hiện ở đây? Gã vào đây bằng cách nào? Hắn cảm giác gã tóc trắng này có chút không bình thường, hắn bèn hỏi:

“Thất bại?”

Gã tóc trắng mỉm cười chỉ vào Ngô Hiếu:

“Đúng vậy, thí nghiệm lại thất bại rồi!”

Thí nghiệm? Hắn ta đang nói cái quái gì vậy? Bùi Nguyễn Văn Phương còn chưa kịp nói gì thì giọng rên rỉ của Ngô Hiếu lại vang lên:

“Đau quá... Đau quá...”

Bùi Nguyễn Văn Phương nhăn mặt, vẻ ngoài của Ngô Hiếu tuy không giống người nhưng giọng nói cùng ánh mắt đau đớn này là con người. Hàng trăm mạch máu nổi lên khắp người Ngô Hiếu, chúng chồng chéo vào nhau như sông ngòi kênh rạch miền tây nam bộ, đột nhiên tay trái của anh ta phình to lên, sau đó đến hai chân, phần thân rồi cả đầu cuối cùng toàn thân anh ta căng phồng lên như một quả bóng được bơm đầy hơi.

“Đau quá... Đau quá... Cứu tôi với... Phương... Cứu tôi với...”

Bùi Nguyễn Văn Phương hoàn toàn hoảng loạn, hắn tuy đã trưởng thành hơn trước đây nhưng rơi vào trường hợp này cũng không biết phải làm gì cả, hắn chộp lấy móng vuốt của Ngô Hiếu:

“Hiếu... Anh hãy bình tĩnh... Đừng sợ...” Hắn nhìn sang gã tóc trắng đang mỉm cười, gào lớn:

“Thằng chó chết! Mày đã làm gì anh ta...”

Một tiếng nổ vang lên.

Bóng bơm quá đầy hơi thì sẽ nổ tung, cơ thể Ngô Hiếu phình to đến cực đại rồi nổ tung, từng mảnh thịt, từng mảnh xương cùng nội tạng và máu đỏ tươi bắn ra xung quanh, bắn lên người Bùi Nguyễn Văn Phương.

Bùi Nguyễn Văn Phương đưa hai tay dính đầy máu và một vài mảnh thịt lên trước mặt, khuôn mặt hắn đờ đẫn một hồi lâu rồi đột ngột gào lớn:

“Aaaaaaaaaaa!!!”

Hắn hét to như muốn tống hết sự bất lực và phẫn nộ trong lòng ra hết bên ngoài.

Phương ơi là Phương mày đang làm cái quần què gì vậy? Không phải mày muốn làm siêu anh hùng cứu giúp người dân hay sao? Vậy thì mày đã làm cái gì? Mày đánh một con người bị biến thành quái vật đến mức anh ta phải van xin! Mày trơ mắt ra nhìn một người vô tội chết trước mặt mày! Mày chẳng làm được gì cả! Mày chẳng cứu được ai cả! Không một ai!

Mày đúng là đồ vô dụng!

Chó chết! Chó chết! Beep beep!

Bùi Nguyễn Văn Phương siết chặt bàn tay đến bật máu, cảm giác bất lực khi nhìn người khác chết ngay trước mặt mình khiến hắn điên loạn, hắn phải giết chết kẻ đã gây ra chuyện này.

Hắn nhìn về phía gã tóc trắng nhưng gã ta đã biến mất từ lúc nào, nhà vệ sinh này chỉ có một cửa ra vào, hắn lại đang đứng trước cửa ra vào vậy thì gã tóc trắng đã rời khỏi bằng lối nào? Không được! Gã tóc trắng là chủ mưu của mọi chuyện, nếu hắn bắt được gã ta thì có thể giải đáp mọi câu hỏi về việc Ngô Hiếu biến thành quái vật.

Bùi Nguyễn Văn Phương định rời đi thì hắn chợt nghĩ, hắn đánh nhau với Ngô Hiếu đến tan nát cả nhà vệ sinh, tiếng động chắc chắn rất lớn, bên trên thì rất nhiều người, từ lúc bắt đầu đánh nhau đến giờ cũng khoảng mười phút tại sao không có ai vào? Họ không nghe thấy tiếng ồn? Hay là gã tóc trắng đã giở trò gì?

Bùi Nguyễn Văn Phương nhìn lại phòng vệ sinh giờ chỉ là một đống ngổn ngang, không còn thứ gì nguyên vẹn. Nếu bây giờ hắn ra ngoài sau đó có người vào phát hiện ra thì hắn sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Tuy khả năng không cao nhưng cẩn tắc vô áy náy, hắn lôi khẩu trang trong túi ra đeo, may mắn là áo khoác ngoài màu đen, áo phông màu đỏ trùng màu máu còn quần jean cũng màu đen nên không nhìn ra vết máu, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Hắn quá nhanh nên hai người đang vào nhà vệ sinh chỉ thấy một cái bóng xẹt qua.

Bùi Nguyễn Văn Phương vừa ra ngoài liền tìm kiếm hình dáng gã tóc trắng trong biển người, đúng lúc này tiếng thét thất thanh vang lên từ nhà vệ sinh công cộng, xem ra hai người mà hắn lướt qua lúc nãy đã phát hiện ra hiện trường trận chiến, tiếng thét thu hút đám đông, mọi người chen nhau vào nhà vệ sinh, có người còn lôi điện thoại ra quay phim chụp ảnh.

Nguyễn Châu Tú Linh, Phan Thị Ngọc Khanh và Trịnh Thuý Vân cũng tò mò đến xem thử.

“Tóm được mày rồi!”

Trước đây Bùi Nguyễn Văn Phương bị cận nhưng sau sáu tháng tập luyện không ngừng hắn không chỉ hết cận mà mắt còn tinh tường hơn rất nhiều. Gã tóc trắng đang đứng trên sân thượng một toà cao ốc gần đó.