Nguyễn Châu Tú Linh nhìn thấy cách đó không xa gần bờ biển xuất hiện một chấm màu đỏ, cô vội vàng tắt máy rồi chạy về phía chấm đỏ.
Chấm đỏ chính là Bùi Nguyễn Văn Phương, hắn đang chạy ra biển, chỉ trong nháy mắt nước biển đã lên đến cổ hắn. Nguyễn Châu Tú Linh vừa chạy vừa la hét:
“Văn Phương! Anh đứng lại cho tôi! Anh không được chết!”
Khoảng cách giữa bọn họ là 15m, Nguyễn Châu Tú Linh dù chạy nhanh đến đâu cũng không thể đuổi kịp. Đầu hắn đã chìm xuống mặt biển, cô càng lúc càng hoảng hốt, đột nhiên đầu hắn trồi lên rồi như bị một bàn tay vô hình lôi ra xa, thì ra hắn vô tình gặp dòng hải lưu chảy xiết nên bị cuốn ra xa. Thân hình của Bùi Nguyễn Văn Phương lần nữa chìm trong mặt biển.
“Anh là đồ khốn khiếp! Anh là đồ nói láo! Anh đã bảo sẽ không chết mà dám chết sau lưng tôi! Anh mà chết tôi sẽ giết anh!” Nguyễn Châu Tú Linh lao xuống biển, cô vừa bơi vừa chửi nhưng đột nhiên trời nổi cơn giông, sóng dữ mạnh mẽ đổ ập đẩy ngược cô vào bờ.
“Ông trời cũng muốn cản tôi? Ông ủng hộ tên nói dối đó tìm chết? Tú Linh tôi không dễ bị bắt bắt nạt vậy đâu! Hôm nay tôi nhất định phải lôi cổ anh ta lên đây!”
Lòng đã quyết Nguyễn Châu Tú Linh liều mạng bơi về phía Bùi Nguyễn Huy Phong bị cuốn trôi, gặp gỡ là có duyên, cùng lúc muốn tự tử lại càng có duyên, cô còn nghĩ bọn họ có thể trở thành bạn vì khi ở bên hắn cô có thể giãi bày mọi thứ, những thứ mà dù ở bên cha cô hay người con trai mà cô yêu nhất cô cũng chưa từng tâm sự, cô không thể người bạn này chết đi được!
Bùi Nguyễn Văn Phương lúc này đã bị trôi xa hơn hòn Đen, mực nước ở đây sâu khoảng 20m, hắn từ từ chìm dần xuống đáy biển.
Năm lớp bốn Bùi Bùi Nguyễn Văn Phương từng suýt chết đuối nên cảm nhận bây giờ không có gì lạ lẫm, năm đó hắn chỉ là một thằng nhóc khi rơi xuống biển hoảng loạn vùng vẫy nhưng lúc này hắn nằm yên đón chờ cái chết đến.
Nước biển đi vào miệng khiến Bùi Nguyễn Văn Phương ho lên dữ dội, cơn đau ào tới lồng ngực còn ghê gớm hơn năm đó.
Chỉ chưa đầy chín mươi giây sau nước đã tràn đầy phổi của hắn, cơn đau xộc thẳng lên não, hắn có cảm giác như não hắn đang bị thiêu đốt, tiếng sấm nổ đì đùng trong tai hắn.
Cha! mẹ! Con trai bất hiếu!
Chị hai! Em lại khiến chị phải khóc rồi!
Út! Phải nghe lời cha mẹ đó!
Đột nhiên Bùi Nguyễn Văn Phương tỉnh lại trong một không gian tối đen như màn đêm, sau đó từng mảnh ký ức của hắn lướt qua mặt hắn, những mảnh ký ức như một cuộn phim tua ngược còn hắn là một khán giả đang xem bộ phim tua ngược về cuộc đời của chính mình.
Thì ra đây là cái chết!
Đoạn phim kết thúc, Bùi Nguyễn Văn Phương không tự chủ rơi xuống một cánh đồng hoa trắng xoá như tuyết. Ở đây mọi thứ đều có màu trắng kể cả bản thân hắn, cánh đồng hoa trải dài vô tận sau lưng hắn còn phía trước hắn là một dòng sông màu trắng chảy róc rách. Và phía bên kia dòng sông...
Tách!
Một giọt nước mắt rơi xuống một đoá hoa vạn thọ, đoá hoa trắng toát đột nhiên có lại màu sắc vốn có của nó, màu vàng rực rỡ.
Phía bờ bên kia là ông nội, bà nội, ông ngoại bà ngoại của hắn, cậu Tám, cậu Tư, dượng Hai... và rất nhiều thân khác của hắn đã mất, có người mất đã lâu có người chỉ mới mất cách đây vài năm.
Bọn họ đều đang tươi cười nhìn hắn.
Bùi Nguyễn Văn Phương lau nước mắt còn sót lại rồi tươi cười bước đến dòng sông.
Chỉ cần bước qua dòng sông này thì hắn sẽ thực sự chết đi? Vậy thì tốt rồi! Quá tốt rồi! Đây là sự giải thoát cho bản thân hắn lẫn gia đình hắn.
Đột nhiên giọng hiền từ của bà nội hắn vang lên:
“Thằng cháu ngốc của bà, cháu thực sự muốn chết sao?”
Bùi Nguyễn Văn Phương khựng lại một chút, hắn không muốn chết nhưng không sống nổi nữa nên mới muốn chết, mọi người ở bờ bên kia đồng loạt đưa tay chỉ về phía trước, hắn quay lưng lại thì không biết từ lúc nào sau lưng hắn xuất hiện một cánh cửa bằng gỗ.
“Chỉ cần cháu đủ mạnh mẽ và dũng cảm thì cháu sẽ mở được cảnh cửa đó!”
“Cố lên!”
Đột nhiên một giọng nói khác vang lên, Bùi Nguyễn Văn Phương nhận ra đây là giọng nói của bản thân hắn:
“Bùi Nguyễn Văn Phương! Mày là đàn ông con trai mà! Mày là con trai của dòng họ Bùi!...”
Bùi Nguyễn Văn Phương ở dưới đáy biển đột nhiên mở bừng mắt.
“Dù sao trước sau gì mày cũng chết vậy thì hãy cố gắng hết sức cho lần cuối cùng này đi! Gom hết sức mạnh cả cuộc đời của mày vào đôi tay vô dụng kia đi!”
“Bùi Nguyễn Văn Phương! Bơi lên cho tao!”
Bùi Nguyễn Văn Phương dùng hết sức quạt tay kết hợp với chân như một con ếch lao vút lên mặt biển.
Đầu Bùi Nguyễn Văn Phương ngoi lên khỏi mặt biển, đúng lúc này trước mặt hắn là khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Châu Tú Linh, cả hai chạm mặt nhất thời cùng ngây ra. Ánh trăng màu bạc lấp lánh trên mặt biển và cả mái tóc của hai người họ, Bùi Nguyễn Văn Phương mỉm cười, lúc này Nguyễn Châu Tú Linh tựa như một nàng tiên cá tắm mình trong ánh trăng, vẻ đẹp của cô làm sáng bừng cả một góc biển.
Nguyễn Châu Tú Linh ngây ra một chút liền lấy lại vẻ lạnh lùng ban đầu, cô định nổi giận: “Anh...”
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì đôi bàn tay thô ráp của Bùi Nguyễn Văn Phương đã kéo mặt cô về phía trước, tiếp theo là đôi môi của hắn dán chặt lên đôi môi mọng của cô, một nụ hôn dài dưới ánh trăng như cuốn lấy thân xác và tâm hồn của cả hai hoà vào vào từng đợt sóng.
Môi rời môi, Nguyễn Châu Tú Linh vẫn chưa kịp định thần sau màn cưỡng hôn còn Bùi Nguyễn Văn Phương thì đang cười rất tươi, biết bơi không chỉ khiến hắn phấn khích, vui sướng mà còn mạnh dạn hơn bình thường rất nhiều.
Hắn hào hứng gào lên:
“Tôi biết bơi rồi! Mẹ ơi con biết biết bơi rồi! Hula hula! Biển ơi anh đến với em đây! Hula hula!”
Hắn phấn khích sải tay như một con rái cá rẽ nước phóng đi, hắn bơi nhanh đến mức trên mặt nước chỉ thấy vô số đường bọt biển tung toé chồng chéo lên nhau.
Nguyễn Châu Tú Linh lúc này mới định thần lại được, chứng kiến cảnh tượng khó tin trước mặt mà cô cảm thấy giận sôi gan. Cô gầm lên:
“Bùi Nguyễn Văn Phương!!!”
Bùi Nguyễn Văn Phương như một con mèo tiu nghỉu bơi lại gần cô, lúc nãy phấn khích quá nên cưỡng hôn cô bây giờ nghĩ lại cảm thấy vô cùng hối hận, cô tức giận như vậy xem ra một hai cái tát là không đủ. Quả này vêu mồm chắc rồi.
Nguyễn Châu Tú Linh như chị đại chỉ vào bờ, ra lệnh:
“Đi về!”
“Dạ vơn!”
Cả hai cùng bơi vào bờ, lúc này váy ướt dán sát cơ thể phồn thực nóng bỏng của Nguyễn Châu Tú Linh khiến hắn không biết phải nhìn vào đâu, hắn ấp úng:
“Lúc nãy... lúc nãy... xin lỗi cô! Tôi cũng không biết tại sao! Có lẽ là não bị úng nước...”
“Không sao!”
“Không sao thật?”
“Thật, nhưng nếu còn có lần sau tôi sẽ cắt lưỡi anh ném cho chó ăn!”
Bùi Nguyễn Văn Phương chỉ biết câm nín, Nguyễn Châu Tú Linh hít sâu một hơi, cô cũng hiểu tại sao mình lại nổi giận như vậy. Cô hỏi:
“Quý ngài nói dối, ngài có còn muốn tự tử nữa không?”
Bùi Nguyễn Văn Phương bật cười:
“Đương nhiên là không rồi! Biết bơi là thành tựu lớn nhất của tôi, bây giờ tôi có cảm giác mình có thể làm mọi thứ!”
Đối với người khác thì biết bơi là chuyện bình thường nhưng đối với Bùi Nguyễn Văn Phương thì nó là thành tựu to lớn, hắn tập bơi đã mấy năm nhưng không được, chuyện làm mãi không thành giờ thành công thì không phải là thành tựu hay sao?
Cả đời của hắn chẳng có thành tựu gì cả trừ giải ba Học Sinh Giỏi cấp tỉnh, có lẽ vậy, hắn nghĩ lại vừa buồn vừa mắc cười.
Năng lượng phấn khích vẫn còn chảy trong huyết quản, Bùi Nguyễn Văn Phương tươi cười:
“Xin lỗi đã nói dối cô, tôi quyết định rồi từ bây giờ tôi sẽ thay đổi bản thân! Tôi nhất định sẽ khiến gia đình của tôi tự hào về tôi!”
Nguyễn Châu Tú Linh mỉm cười, khi nói những lời này hắn ta tràn ngập sự tự tin, xem ra hắn ta đã thực sự từ bỏ ý định tự sát và muốn thay đổi bản thân. Cô cũng thấy an tâm phần nào, cô nói:
“Nếu anh đã quyết định thay đổi thì tôi cũng sẽ thay đổi, từ giờ tôi sẽ đối xử cứng rắn tất cả những kẻ dám đụng tới tôi, dù họ có là anh em cùng cha khác mẹ đi chăng nữa!”
Bùi Nguyễn Văn Phương giơ ngón cái “Gút gút!” (Good Good) rồi nhìn đồng hồ:
“Một giờ kém mười lăm rồi, cô nên về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Được! Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi! Đừng quên sáng mai tôi sẽ ghé qua chỗ anh!”
“Tôi biết rồi!”
Nguyễn Châu Tú Linh nhẹ nhàng quay lưng đi, cô vừa bước được ba bốn bước thì đột nhiên quay phắt lại, lúc này Bùi Nguyễn Văn Phương đã bước ra đến đoạn nước cao ngang hông.
“Ớ!”
Nguyễn Châu Tú Linh hầm hầm lao ra lôi hắn vào trong bờ, cô mắng xối xả khiến hắn không có chỗ chen vào.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cô thấy đó hai mươi lăm năm nay tôi có được bơi đâu nên bây giờ tôi phải bơi để bù đắp vào hai mươi lăm năm đã mất đó...”
“Bù đắp cái đầu nhà anh! Bây giờ đã gần một giờ sáng rồi còn bơi, muốn chết hay sao hả? Giờ anh muốn vui vẻ đi về hay vừa đi vừa khóc?”
“Mẹ trẻ bình tĩnh! Tôi về! Tôi về cô vừa lòng chưa?”
“Anh mà nói dối tôi lần nữa thì liệu hồn!”
Bọn họ chia tay tại bờ biển, Bùi Nguyễn Văn Phương nhìn về phía biển mà tiếc rẻ.
“Văn Phương!”
Nguyễn Châu Tú Linh đột nhiên gọi hắn, hắn quay lưng lại lầm bầm “Mẹ trẻ này lúc nãy còn chửi chưa đã?”
“Sao đấy?”
“Chúng ta là bạn đúng không?”
Bùi Nguyễn Văn Phương thầm nghĩ “Đã từ chối rồi thì không làm bạn chứ làm gì?” hắn nghĩ thế nên gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, chúng ta là bạn!”
“Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Bùi Nguyễn Văn Phương vui vẻ về nhà, sau khi tắm rửa hắn liền lăn ra ngủ.
Tối đó hắn mơ một giấc mơ, một đoạn ký ức mà hắn đã bỏ quên.