Chương 19: Quái Vật

Chương 19: Quái Vật.

Trước mặt Bùi Nguyễn Văn Phương là một con ếch xanh, nếu là một con ếch thì không có gì ngạc nhiên nhưng đây là một con ếch cao đến hai mét, nói đúng hơn là đầu ếch mình người, ngón tay và ngón chân không chỉ có màng mà còn có móng vuốt.

Đôi hàm đầy răng nhọn lởm chởm của nó đang nhai rau ráu một cái tay người, Bùi Nguyễn Văn Phương nhìn xuống thì nhận ra nạn nhân xấu xố là vị khách hắn va phải là lúc nãy. Cơ thể của anh ta bị xé làm đôi, ruột gan phèo phổi lòi hết ra ngoài, máu chảy thành vũng, mùi máu càng lúc càng nồng đượm và tanh tưởi.

Trên đời này thực sự có quái vật? Hơn nữa còn là quái vật ăn thịt người?

Bùi Nguyễn Văn Phương nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, gã khách thô lỗ kia tuy không tốt lành gì nhưng hắn chưa từng mong muốn anh ta chết đi. Quái vật ăn thịt người, hắn chắc chắn không bỏ qua nhưng hắn tự hỏi liệu hắn có thể đánh bại một con quái vật vượt quá tầm hiểu biết của con người? Hắn dù đã mạnh hơn trước nhưng cũng chỉ là con người, trong khoảng khắc hắn đã do dự nên chiến đấu hay bỏ chạy?

Nếu hắn bỏ chạy thì sẽ thêm nhiều nạn nhân trở thành bữa ăn của con quái vật ếch xanh này, hắn không chiến đấu thì ai sẽ chiến đấu đây? Nếu hắn tự tin mình mạnh mẽ hơn người thì đây là việc hắn nên làm, cần làm và phải làm.

Đúng lúc hắn vừa hạ quyết tâm thì quái vật ếch xanh phát hiện ra hắn, ánh mắt đói khát của nó hướng về phía hắn. Nó ré lên một tiếng chói tai rồi há toác miệng ra, cái miệng của nó đột nhiên mở lớn gấp đuôi, từ trong miệng nó phóng ra một thứ gì đó dẹp và nhớp nháp, chiều ngang khoảng nửa mét.

Khoảng cách giữa Bùi Nguyễn Văn Phương và quái vật ếch khoảng năm mét nhưng chỉ trong chớp mắt thứ đó đã ở ngay trước mặt hắn. Hắn phản ứng cũng nhanh không kém, hắn nhảy vọt lên cao tránh trước.

Hắn nhìn kỹ lại vật thể lạ vừa phóng ra từ miệng quái vật ếch xanh thì ra là một cái lưỡi màu đỏ, bề mặt lưỡi lởm chởm vô số gai nhọn. Quái vật ếch xanh ngoắc đầu sang phải, cái lưỡi đỏ như sinh vật sống vòng ngược trở lại, Bùi Nguyễn Văn Phương bất ngờ nên không kịp tránh, bị cái lưỡi quấn chặt. Lưỡi quái vật ếch xanh siết lại khiến gai nhọn càng lúc càng đâm sâu vào cơ thể hắn nhưng cơ thể hắn cứng rắn hơn người thường nên gai không đâm được quá sâu vào da thịt hắn thậm chí một phần còn bị gãy đôi.

Bùi Nguyễn Văn Phương cố gắng dùng sức thoát ra thì lúc này quái vật ếch xanh lại di chuyển đầu lên xuống rồi lại từ trái qua phải, cái lưỡi theo đó quật hắn từ bên này sang bên kia, lực quật rất mạnh, bức tường và những căn nhà xung quanh bằng bê tông cốt thép cũng bị lưỡi quái vật ếch xanh quật vào lập tức đổ sụp, cát bụi bay mù mịt.

Cơ thể máu thịt của Bùi Nguyễn Văn Phương bị quật mạnh vào tường đau đớn không tưởng, xương sườn của hắn bị gãy vài cái, mảnh vỡ xương sườn đâm vào nội tạng, đau đớn nhường này là lần đầu tiên hắn cảm nhận được. Hắn không thoát ra được nên chỉ có thể nằm im chịu trận, nếu bị quật thêm vài lần nữa e rằng hắn sẽ ngất đi mất.

Quái vật ếch xanh nghĩ con mồi đã sắp chết nên tạm dừng động tác, nó đang muốn thu lưỡi về để nuốt chửng luôn con mồi thì đột nhiên nó ré lên một tiếng, cảm giác đau đớn từ lưỡi truyền đến. Thì ra Bùi Nguyễn Văn Phương phát hiện gần đó có hai thanh sắt khoảng nửa mét nằm trong khối bê tông, hắn liền bẻ luôn hai thanh sắt rồi dồn hết sức lực đâm đầu nhọn thanh sắt vào lưỡi quái vật ếch xanh.

Hai thanh sắt này bình thường không thể đâm xuyên qua chiếc lưỡi dày gần mười cen ti mét của quái vật ếch xanh nhưng với sức mạnh vượt trội người thường của Bùi Nguyễn Văn Phương thì không quá khó khăn để hắn làm việc đó.

Đau đớn nên lưỡi quái vật ếch xanh lơi ra, Bùi Nguyễn Văn Phương nhân cơ hội này dùng hai tay tách rộng lưỡi đang quấn hắn ra rồi lộn người nhảy ra ngoài, vừa thoát ra được hắn dùng hai tay tóm chặt cái lưỡi. Hắn mỉm cười, quái vật ếch xanh cảm giác có điều không lành.

“Đồ quái vật, chơi với tao một chút nào!”

Hắn nắm cái lưỡi kéo theo quái vật ếch xanh quay vòng mười mấy vòng, quái vật ếch xanh cao hai mét nặng hơn một tạ nhưng trong tay hắn thì nhẹ tựa bịch bông gòn. Quái vật ếch xanh không thể thu lưỡi về lại càng không thể điều khiển lưỡi tấn công, tiến không được lùi cũng không xong nên nó bị hắn quay đến chóng mặt, Bùi Nguyễn Văn Phương suy đoán vũ khí mạnh nhất của nó có lẽ chính là cái lưỡi nhớp nháp này.

Quay đến vòng thứ hai mươi Bùi Nguyễn Văn Phương dùng một tay kéo mạnh lưỡi về phía mình, quái vật ếch cũng theo đó bị kéo bắn về phía hắn như một mũi tên. Khi khoảng cách cả hai chỉ còn nửa mét, nắm đấm của hắn nhắm ngay đầu quái vật ếch xanh đánh tới.

Hắn rất tự tin cú đấm này có thể hạ gục quái vật ếch xanh nhưng khi nắm đấm chạm vào da quái vật ếch xanh thì mới phát hiện da của nó trơn trợt như mỡ bò, lực đấm của hắn bị phân tán gần như chín mươi phần trăm, quái vật ếch xanh ngay cả đau cũng không có chứ đừng nói là bị thương. Hắn tức tối nghiến răng:

“Không hề hấn? Mày có thể chịu được bao nhiêu đấm? Mười đấm? Hai mươi? Hay một trăm?”

Vừa nói Bùi Nguyễn Văn Phương vừa liên tục tung ra mười mấy cú đấm toàn lực nhưng kết quả vẫn như cũ, cú đấm của hắn bị trượt khỏi da quái vật ếch. Trong nháy mắt lãnh trọn mấy chục cú đấm dù không bị tổn thương nhưng cũng cảm thấy đau, huống hồ mấy cú đấm toàn lực của hắn không thể xem thường. Quái vật ếch xanh tức giận rống lên một tiếng, hai tay nó vung lên, Bùi Nguyễn Văn Phương phản ứng nhanh nhạy liền đưa hai tay lên trên đầu đỡ lấy, máu tươi lại bắn ra, trên hai cánh tay hắn hằn lên tám vết máu.

Xung lực từ hai vết cào của quái vật ếch xanh cũng không nhỏ nên Bùi Nguyễn Văn Phương bị đẩy lùi ra sau, đúng lúc này tiếng gió vang lên sau lưng, hắn nghe tiếng gió đoán hướng tấn công liền tránh sang một bên. Quái vật ếch xanh thu lưỡi về rồi lại phóng ra tấn công Bùi Nguyễn Văn Phương.

ẦM!!!

Tốc độ quá nhanh, Bùi Nguyễn Văn Phương không kịp tránh nên chỉ có thể bắt chéo hai tay trước mặt đỡ đòn, hắn bị lưỡi quật mạnh vào một bức tường, bức tường chịu không nổi vỡ nát rồi đổ sập xuống.

ẦM!!! ẦM!!!

Cái lưỡi đỏ của quái vật ếch như một cái roi liên tục quất mạnh về phía Bùi Nguyễn Văn Phương, hắn tạm thời chỉ còn cách tránh né và kéo dãn khoảng cách, hắn thắc mắc cái lưỡi của con quái vật có thể dài tối đa bao nhiêu mét? Hắn không biết nhưng chắc chắn hơn mười mét vì lúc này khoảng cách cả hai đã hơn mười mét. Những bức tường, ngôi nhà, thân cây trở thành dê thế mạng cho hắn bị lưỡi quái vật ếch xanh đánh ngã, đánh sập hoặc đánh đứt làm đôi, tất nhiên với đòn tấn công liên hoàn thì Bùi Nguyễn Văn Phương không thể nào tránh được mãi, hắn bị đánh trúng ba đòn ngã văng vào một ngôi nhà đã bị đánh bay một nửa.

Toàn thân bê bết máu, đây là trận chiến khó khăn nhất từ trước đến giờ của Bùi Nguyễn Văn Phương, hắn cũng không chắc chắn mình có thể đánh bại đối thủ này hay không. Hắn vừa đứng dậy thì quái vật ếch xanh đã thu lưỡi về, hành động tiếp theo của nó khiến hắn kinh ngạc.

Nó há miệng hít lấy hít để không khí xung quanh khiến cơ thể nó căng phồng lên gấp hai, gấp ba, gấp bốn... cuối cùng trở thành một quả cầu màu xanh to lớn bằng cả một căn nhà hai tầng. Tuy không hiểu nó định làm gì nhưng hắn vẫn tập trung tinh thần, dồn toàn bộ sức mạnh còn lại vào hai tay.

Đột nhiên quái vật ếch xanh phun ra một quả cầu ánh sáng màu xanh lục, quả cầu này không lớn lắm, chỉ bằng một quả bóng, sau khi phun ra quả cầu xanh lục thì cơ thể của nó cũng nhanh chóng trở về như cũ.

Tốc độ của cầu xanh lục cực nhanh, Bùi Nguyễn Văn Phương không tránh kịp đành dùng hai tay che chắn trước mặt, quả cầu xanh lục chạm vào tay hắn, quả cầu này không chỉ tốc độ nhanh mà lực đẩy cũng cũng rất mạnh, hắn bị đẩy ngược về phía sau.

Lưng hắn chạm vào bức tường phía sau, quả cầu xanh lam đột ngột sáng rực lên rồi nổ tung.

Ầm!!!

Tiếng nổ như tiếng sấm rền, chấn động một góc phố, uy lực vụ nổ còn mạnh hơn cả thuốc nổ, Bùi Nguyễn Văn Phương và căn nhà phía sau bị vụ nổ nuốt chửng, đất đá bắn ra tứ phía, ngọn lửa dữ nổi lên hừng hực, khói đen bốc cao trong bầu trời đêm.

Phòng Marketing đang ăn trong quán cũng bị vụ nổ ảnh hưởng, cả quán ăn rung lên bần bật như đang hứng chịu một cơn động đất cỡ nhỏ, mọi người trong quán trở nên hoảng loạn.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Có động đất à?”

“Động đất bà con ơi! Chạy đi mọi người ơi!”

Chấn động nhanh chóng kết thúc, mọi người cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Thái Nguyễn Tường Vân không biết vô tình hay cố ý lại ôm chặt Trần Quang Huy, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, anh ta lẩm bẩm:

“Hình như anh Phương đi hơi lâu thì phải?”

Trở lại chiến trường của Bùi Nguyễn Văn Phương và quái vật ếch xanh.

Quái vật ếch xanh ré ré vài tiếng, nó đang chờ đợi xem con mồi đã chết chưa.

Mười lăm phút trôi qua, khói lửa đã dần tàn, đống đổ nát hậu quả của vụ nổ vẫn im lìm, phải chăng Bùi Nguyễn Văn Phương đã tan xác trong vụ nổ.

Hai mươi phút...

Rầm!!!

Vài tảng đá lớn văng ra khỏi đống đổ nát, Bùi Nguyễn Văn Phương dùng thân mình đẩy bức tường trên lưng từ từ đứng dậy, bụi bay mờ mịt. Hắn toàn thân bê bết máu, áo phông đã rách toạc lộ ra cơ thể cơ bắp săn chắc, chiếc quần jean dài giờ chỉ còn đến đầu gối.

Đòn tấn công vừa rồi của quái vật ếch xanh cực kỳ đáng sợ, cơ thể của hắn bị thương rất nặng, đứng lên được đã là cố gắng lắm rồi.

Quái vật ếch xanh ré ré thêm hai ba tiếng, nó dường như chuẩn bị tấn công tiếp.

Bùi Nguyễn Văn Phương tuy tàn tạ nhưng vẫn mỉm cười, hắn khẳng định chắc nịch:

“Đến đây nào con ễnh ương xấu xí, trận chiến hôm nay tao sẽ là kẻ chiến thắng!”