Võ Phương Anh bị thương khá nặng, khắp người trầy xát, xương sườn gãy ba cái, cô được đưa thẳng vào bệnh viện Chợ Rẫy, phải đến trưa ngày hôm sau cô mới tỉnh lại.
Hồ Ngọc Trang luôn túc trực ở bên cạnh cô, vì sợ cha mẹ cô lo lắng nên Hồ Ngọc Trang không báo với gia đình cô. Võ Phương Anh vừa tỉnh dậy thì Hồ Ngọc Trang đã ôm chầm lấy cô khóc bù lu bù loa:
“Oa oa chị tỉnh rồi! Em còn tưởng chị bị làm sao nữa! Sau này chị đừng ngu ngốc làm mấy chuyện nguy hiểm như thế nữa! May mà công an đến kịp nếu không thì...”
Võ Phương Anh mỉm cười xoa đầu cô:
“Ngoan nào đừng khóc. Chị không sao cả, công an đã bắt được bọn chúng chưa? À còn người đã cứu chị nữa?”
“Bọn giang hồ đánh chị bị thương nặng hơn chị nhiều, hiện tại đã tỉnh lại và đang bị công an điều tra. Không phải chị đã hạ gục bọn chúng hay sao?”
“Không phải, lúc chị sắp ngất đi thì có một người con trai mặc áo đỏ xuất hiện cứu chị. Vì hơi cay nên lúc đó chị không nhìn rõ mặt anh ta, công an không nhắc gì về anh ta hay sao?”
“Có vẻ người đó đã rời đi trước khi công an đến, được rồi, bây giờ chị phải nghỉ ngơi. Chút nữa em sẽ đến đồn công an hỏi thăm thêm tin tức, được chưa nào?”
Võ Phương Anh ậm ừ nằm xuống, trong đầu cô vẫn còn vang lên giọng nói của người đó “Mọi chuyện từ giờ cứ để cho tôi, cô nghỉ ngơi trước đi!”
Đồng nghiệp cũng như cấp dưới nghe tin đều đến thăm Võ Phương Anh, Nguyễn Châu Tú Linh sau khi đến đồn công an làm việc cũng ghé qua bệnh viện thăm cô.
Võ Phương Anh tuy là cấp dưới của Nguyễn Châu Tú Linh nhưng đối với Nguyễn Châu Tú Linh thì Võ Phương Anh là tiền bối, người đã giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc. Cô mỉm cười:
“Chị đừng ngồi dậy. Chị thấy trong người sao rồi?”
Võ Phương Anh tươi cười:
“Làm phiền chủ tịch quá, tôi không sao. Tôi bắt cướp thì bị trả thù cũng là chuyện bình thường, đáng trách là tôi đã quá tự tin vào bản thân mà quên mất rằng núi cao còn có núi cao hơn!”
Võ Phương Anh tuổi trẻ nông nổi nhưng nếu một đối một với The Six thì trừ Gấu Điên ra cô vẫn có khả năng thắng dù là thảm thắng đi chăng nữa, cô thua là thua thủ đoạn của Tony Nguyễn.
Binh bất yếm trá.
Nguyễn Châu Tú Linh nhăn mặt:
“Em đã bảo chị ngoài giờ làm việc thì không cần xưng hô chủ tịch giám đốc mà? Bác sĩ bảo chị phải tĩnh dưỡng khoảng một tháng, tạm thời mọi việc cứ để thư ký của chị lo. Khi nào chị khoẻ lại hãy đi làm.”
Võ Phương Anh vẫn tươi cười:
“Thế là bác sĩ chưa biết khả năng phục hồi của chị rồi, với mấy vết thương vặt vãnh này chỉ cần một tuần là đủ. À bọn chúng sao rồi?”
Nguyễn Châu Tú Linh đáp:
“Bọn chúng tỉnh lại trước chị hai tiếng trước, theo lời khai của tên cầm đầu là Tony Nguyễn thì bọn chúng trả thù cho tên cướp bị chị bắt một tháng trước. Tất nhiên em cũng đã bí mật điều tra, có thể đánh chị thành ra thế này thì nhất định không phải bọn giang hồ vô danh tiểu tốt.”
Võ Phương Anh cũng đồng ý, thân thủ bọn chúng rất lợi hại, Sài Gòn này không nhiều cao thủ như bọn chúng. Cô hỏi:
“Chị cũng nghĩ vậy, kết quả thế nào?”
Nguyễn Châu Tú Linh trả lời:
“Bọn chúng có biệt danh là The Six, một nhóm sát thủ khét tướng ở khu vực Đông Nam Á, muốn thuê được bọn chúng cái giá không hề rẻ, tỷ lệ thành công là 9/10.”
“9/10?”
“Trước đây là 10/10 nhưng sau ngày hôm qua là 9/10.”
The Six đã thất bại đầu tiên trong nhiệm vụ Võ Phương Anh.
Nguyễn Châu Tú Linh đang định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vừa bắt máy thì đôi mày xoăn tít lại:
“Tôi biết rồi, cám ơn anh...”
Võ Phương Anh ít khi thấy Nguyễn Châu Tú Linh nhăn mày như vậy, cô liền hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“The Six đã trốn thoát khỏi bệnh viện, công an đang tiến hành truy đuổi. Theo em đoán có lẽ bọn chúng đã trốn sang Lào hoặc Campuchia.”
Võ Phương Anh cũng nhăn mày:
“Bọn chúng đúng là không tầm thường, chị cần phải mạnh mẽ hơn nữa để lần sau sẽ không phải thua lần nào nữa!”
Chiếc xe Jeep Wrangler phóng qua biên giới Việt Nam - Lào.
Ở tầng cao nhất của toà nhà cửa khẩu có hai bóng người ngồi trong bóng tối, một trẻ một già. Người trẻ tuổi lên tiếng:
“Không phải ông bảo bọn chúng là team (đội) chưa từng thất bại hay sao? Vậy mà xử lý một con nhãi cũng không xong?”
Người già kia nói, giọng lơ lớ có vẻ là người nước ngoài:
“Bọn chúng nói rằng có kỳ đà cản mũi, tên này ngay cả Gấu Điên mạnh nhất Florida cũng hạ gục được. Tôi không ngờ ở thành phố nhỏ bé này vẫn còn kẻ mạnh như vậy, dù sao bọn chúng chỉ rank (hạng) 80 nên tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Thiếu gia, chúng tôi sẽ hoàn lại 50% theo thoả thuận ban đầu...”
Người trẻ liền ngắt lời:
“Không cần thiết, chúng ta đã hợp tác bao nhiêu lâu rồi chứ? Chỉ là 50,000 đô với tôi cũng chỉ là giấy vệ sinh thôi!”
“Thất bại lần này không ảnh hưởng đến bức tranh lớn mà ngài vẽ ra chứ? Nếu không tôi thật lòng xin lỗi!”
“Không cần thiết, Giám Đốc Công Nghệ chỉ là màn dạo đầu thôi. R&J cứ chờ đó, cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi!”
Người trẻ tuổi đột nhiên bật cười như điên, người trung niên kia thì im lặng. Một lát sau, người trẻ tuổi trở về âm trầm như trước, anh ta hỏi:
“Hắn ta dạo này trong tù vẫn tốt chứ?”
“Hắn vẫn ổn, không lẽ ngài định...”
“Chắc ông hiểu ý tôi chứ?”
Người theo dõi The Six không chỉ có hai người kia mà còn có cả Bùi Nguyễn Văn Phương.
Xe Jeep Wrangler đang chạy với tốc độ 100km/h nhưng Bùi Nguyễn Văn Phương vẫn có thể bám theo sát phía sau.
Hắn định theo dõi The Six vì hắn nghĩ bọn chúng sẽ tìm đến khách hàng yêu cầu hại Võ Phương Anh hoặc chí ít là cấp trên của chúng nhưng không ngờ bọn chúng trở về một căn nhà cũ, lấy xe Jeep rồi chạy thẳng ra biên giới Việt - Lào.
Xem ra lời Tony Nguyễn nói về phương thức giao dịch không phải nói dối. The Six có thể trốn thoát khỏi bệnh viện được công an canh gác cẩn mật mà thần không biết quỷ không hay thì khả năng cao là chúng tay trong ở bệnh viện hoặc công an.
Quyền lực của tổ chức Tony Nguyễn nhắc đến không phải nhỏ.
Bùi Nguyễn Văn Phương biết dù bắt lại thì cũng sẽ có ai đó thả chúng ra nên hắn định “dạy dỗ” chúng thêm một lần nữa.
Gấu Điên cầm lái ngồi phía trước cùng Đầu Đinh, Block và Chiang Mai đang ngủ còn Tony Nguyễn và anh em Black Vest thì đang nhún nhảy theo điệu nhạc.
Tony Nguyễn nói lớn vào tai Black Vest anh:
“Công an Việt Nam đúng là một lũ ngu, chúng ta đã đến Lào rồi mà bọn chúng vẫn không hề hay biết!”
Black Vest anh hưởng ứng:
“Lần này tuy thất bại nhưng nghe nói chúng ta không phải hoàn trả 50%, thủ lĩnh, lần này chúng ta sẽ đi đâu đây? Tôi ngứa ngáy tay chân lắm rồi đấy!”
Tony Nguyễn bật cười ha hả:
“Chuyện này mày yên tâm, Mai! Lần trước mày nói muốn về thăm quê đúng không? Băng Cốc thẳng tiến! Này Mai! Mai!”
Tony gọi mấy lần không nghe Chiang Mai trả lời hắn bèn quay về sau định lay Chiang Mai thì cảm thấy tay mình ươn ướt.
Chiang Mai không thể trả lời Tony Nguyễn, một người bị cắt đứt yết hầu không thể trả lời, một người đã chết thì không thể nghe.
Tony Nguyễn sắc mặt trắng bệch, hắn vội vàng kiểm tra Block thì thấy Block đang cầm một con dao găm dính máu. Tony Nguyễn gào lên:
“Mày đang làm cái quái gì vậy hả Block?”
Gấu Điên nghe Tony Nguyễn gào lên ngay lập tức dừng xe, xe dừng đột ngột nên cả đám đều bị ngã về phía trước ngoại trừ Block.
Cả bốn người kia đều là dân chuyên nên lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù đồng đội bị giết chúng không hề mảy may thương cảm, ngay lập tức cả bốn người đồng loạt rút súng, bọn chúng ngoại trừ vũ khí và võ thuật riêng còn trang bị cả vũ khí nóng gồm một khẩu súng ngắn và súng giảm thanh.
Block vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn mỉm cười từ từ đưa tay lên mặt.
“Mày gọi tao là Block? Bọn mày nhìn xem tao là ai?”
Block xé toạc da mặt, bên trong là một chiếc mặt nạ trống trơn chỉ có một số 100. Cả bốn người kia tái mét:
“Mày là 100 Face Spy?” (Điệp viên một trăm gương mặt)
“Rank 75?”
“Bingo!” 100 Face đưa lên trước mặt năm lá bài Joker.
Máu lập tức bắn ra, phủ lên cửa kính rồi từ từ chảy xuống như nước mưa.
Đang chạy Bùi Nguyễn Văn Phương cảm thấy gì đó không ổn.
Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.
Chiếc xe Jeep đang chạy đột nhiên nổ tung, lửa bùng lên cao đến tận mấy mét.
Bùi Nguyễn Huy Phong vội vàng chạy đến chiếc xe đang bốc cháy ngùn ngụt, đã quá trễ, những người trong xe đang cháy như những bó đuốc sống. Mùi cao su và thịt người cháy hoà trộn vào nhau khiến chút nữa hắn phải nôn mửa.
Trong lúc đó bên tai Bùi Nguyễn Văn Phương vang lên giọng nói yếu ớt của Tony Nguyễn:
“Tam... Điểm...”
Tam Điểm? Tam Điểm là cái gì?
Bùi Nguyễn Văn Phương không hề biết cách xa có một người đang âm thầm theo dõi hắn, 100 Face.
“Đáng tiếc làm sao, ta rất muốn xem đằng sau cái mũ đó là ai nhưng đành phải hẹn ngươi khi khác.”
Bùi Nguyễn Văn Phương mặc áo khoác trùm kín đầu hơn nữa mái tóc dày che nửa khuôn mặt nên 100 Face không thể nhìn ra khuôn mặt của hắn.
“Tại sao tổ chức lại cử rank 75 như ngươi đến thủ tiêu chúng ta? Chúng ta không hề hé răng điều gì về tổ chức?”
“Chỉ việc để lộ ra sự tồn tại của tổ chức cho người khác biết thì cũng đủ lí do rồi.”
“Ra đi mạnh giỏi!”