Chương 1: Tiêu Quân
Phía chân rời vầng thái dương hiện lên, ánh sáng dần dần bao phủ khắp Đấu Linh thế giới, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Reeng… reeng…
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, thế nhưng đang cuộn mình trên chiếc giường mềm mại, Tiêu Quân gần như phớt lờ đi tiếng đồng hồ để tiếp tục giấc ngủ ngon của mình.
Bỗng nhiên “ầm” một tiếng, cửa phòng của Tiêu Quân bị mở toang ra.
“Tiêu Quân, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mà còn ở đó nằm ngủ? Mau dậy cho mẹ!”
Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Quân rùng mình một cái, lập tức bật dậy khỏi giường, ánh mắt nhìn vào chiếc đồng hồ phía đầu giường, chỉ thấy kim chỉ giờ vẫn nằm nguyên vẹn ở vị trí số “6”.
“Mẹ, mới 6 giờ sáng thôi mà.”
“Hừ hừ, có biết hôm nay là ngày gì không? Là ngày lễ trưởng thành, thời điểm con được nhận trứng linh thú. Hôm qua không phải la hét muốn banh nhà hay sao?” Mẹ của Tiêu Quân lạnh giọng nói.
Lúc này, Tiêu Quân mới bừng tỉnh. Đúng vậy, hôm nay chính là ngày lễ trưởng thành được tổ chức tại sơ cấp học viện của hắn, chính là ngày mà hắn chờ đợi nhất từ trước đến nay.
“A… đúng là như vậy, ha ha… lễ trưởng thành, cuối cùng ngày này cũng đến!”
Tiêu Quân cao hứng hét lớn một tiếng, nghe như cả ngôi nhà muốn rung chuyển nổ tung.
Đấu Linh đại lục, thời điểm mười tuổi sẽ được tổ chức lễ trưởng thành, mỗi đứa trẻ sẽ được tặng một quả trứng linh thú, là bước khởi đầu cho mục tiêu trở thành một Đấu Linh Giả.
Lập tức, Tiêu Quân nhảy ra khỏi chiếc giường, tức tốc vệ sinh thân thể sạch sẽ, ăn sáng thật nhanh và cùng với cha mẹ của hắn tiến đến sơ cấp học viện.
Đấu Linh thế giới khắp nơi đều tồn tại linh thú, cho dù là Mục Vân trấn nhỏ bé đều là như vậy. Tiêu Quân ngồi trong xe ô tô nhìn ra bên ngoài, hắn thấy từng đàn Lam Vân Điểu từng bầy nhỏ bay trên bầu trời. Hoặc là ngẫu nhiên gặp được những đầu Địa Ngưu đang được một bác nông dân dẫn ra đồng để chuẩn bị một ngày cày ruộng.
Đối với linh thú, Tiêu Quân trong đầu ngập tràn hiếu kỳ và kích thích, càng mong muốn huấn luyện được những đầu siêu cấp linh thú để hoàn thành mục tiêu trở thành Đấu Linh Giả giỏi nhất thế giới của hắn.
“Tới nơi rồi, Mục Vân học viện.” Bố của Tiêu Quân nói.
Mỗi một đứa trẻ sinh ra đều sẽ được tiến nhập học viện, cấp nhỏ nhất chính là sơ cấp học viện, Mục Vân học viện chính là học viện sơ cấp duy nhất tại Mục Vân trấn này.
Tại bên trong sơ cấp học viện, những đứa trẻ sẽ được cung cấp đầy đủ kiến thức về Đấu Linh thế giới, tỷ như: kiến thức về linh thú, kiến thức về xã hội, quốc ngữ, ngoại ngữ, khoa học kỹ thuật nền tản căn bản…
Năm cuối của sơ cấp học viện, chính là thời điểm lên mười tuổi, sơ cấp học viện sẽ tổ chức tặng trứng linh thú, đây chính là người bạn linh thú đầu tiên của mỗi đứa trẻ, và sẽ đồng hành cho đến mãi sau này.
Tiêu Quân vô cùng phấn khích, trên đường đi miệng mồm liên tục nói không ngớt. Ba mẹ của hắn ngồi trên ô tô chỉ biết cười khổ, đứa trẻ này vẫn luôn hoạt bát như vậy, nhất là khi nhắc về ngày lễ trưởng thành này.
“Quân, trước khi bước vào sơ cấp học viện tiếp nhận trứng linh thú, hãy nghe ba nói điều này.”
Đứng trước Mục Vân học viện, ba của Tiêu Quân bất chợt ngồi khụy xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Quân.
“Vâng.” Tiêu Quân lễ phép, bản năng mách bảo hắn, tiếp theo ba của hắn sẽ nói ra những điều cực kỳ quan trọng.
“Trứng linh thú chính là một tạo hóa thần kỳ, vì vậy, khi được tiếp nhận nó, con phải cực kỳ trân trọng và yêu thương, có biết không?”
Tiêu Quân gật đầu.
“Kỳ thực, trứng linh thú cũng rất đáng thương. Chúng sau khi xuất sinh đại đa số sẽ bị con người chúng ta lấy đi, sau khi nở ra, thứ chúng nhìn thấy đầu tiên không phải cha mẹ của chúng, mà chính là con, Quân. Giống như cha mẹ đã nuôi lớn và bảo vệ con vậy, ba không hy vọng con sẽ đối xử tệ với linh thú, cho dù đó là linh thú yếu ớt nhất đi chăng nữa.” Ba của Tiêu Quân ánh mắt đầy cảm xúc.
“Quân, ba biết con có ước mơ trở thành Đấu Linh Giả giỏi nhất thế giới. Nhưng trước khi trở thành một Đấu Linh Giả, con cần phải trở thành một người có trách nhiệm với linh thú của mình, một khi đã thực hiện kế ước, thì tuyệt đối không được bỏ mặc linh thú.”
“Thế giới phát triển, danh vọng và địa vị xã hội đã bị thần thánh hóa ám ảnh mỗi con người. Đối với Đấu Linh Giả, danh vọng và địa vị lại càng quan trọng, vì vậy, Đấu Linh Giả mong muốn có được linh thú mạnh mẽ mà không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào, trong số đó, thậm chí có kẻ còn bỏ mặc linh thú đầu tiên của mình. Đối với con người, linh thú chỉ là một công cụ để tư lợi, nhưng đối với linh thú đã kế ước với con người, đặc biệt là linh thú đầu tiên, chúng coi chủ nhân là cả thế giới. Loại người này không xứng đáng trở thành Đấu Linh Giả, không xứng đáng nhận được sự tôn trọng của bất kỳ ai. Quân, là một người đàn ông, tại đây hứa với ba, tuyệt đối không từ bỏ bất kỳ linh thú nào của mình, không được làm tổn thương tinh thần của linh thú.”
Ba của Tiêu Quân là một nhân viên văn phòng bình thường, mọi ngày đều rất hiền lành, đối với mọi người rất ôn hòa, dù rằng nhiều khi bị mẹ của hắn bắt nạt, nhưng thủy chung, ba của Tiêu Quân rất yêu thương trân trọng hai mẹ con hắn.
Hôm nay cũng là lần đầu Tiêu Quân nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc này của ba hắn, không hiểu sao nghe những lời ba hắn nói, trong huyết quản của hắn liền muốn sôi lên.
“Vâng, ba ba, con hứa rằng sẽ trân trọng toàn bộ linh thú của mình, sẽ không để chúng chịu bất kỳ thiệt thòi nào.” Tiêu Quân hai tay nắm chặt, trong đôi mắt sáng rực lên, một sự nghiêm túc và chân thành.
“Tốt lắm!” Ba của Tiêu Quân mỉm cười hài lòng, bàn tay đặt lên đầu hắn và liên tục xoa mấy cái.
“Quân, đây là món quà mà ba chuẩn bị cho con thời điểm con tiếp nhận lễ trưởng thành. Từ nay, con đã là một người đàn ông, hãy bắt đầu thực hiện ước mơ của mình đi, và đừng từ bỏ!”
Vừa nói, ba của Tiêu Quân vừa lấy ra một vòng dây chuyền bạc, nổi bật là mặt dây chuyền được khảm nạm một khối bảo ngọc đẹp mắt với nhiều màu sắc đường vân đan xen.
“Được rồi, Quân, hãy vào học viện đi.” Ba của Tiêu Quân nói.
“Vâng, ba, mẹ, ba ngày nữa gặp lại. Con đi đây.” Không hiểu sao, trong lòng Tiêu Quân có chút cảm giác không ổn, có điều, âm thanh báo hiệu của Mục Vân học viện đã vang lên, vì vậy, Tiêu Quân lập tức vẫy tay chào ba mẹ của hắn, sau đó giống như những người bạn khác đi vào Mục Vân học viện.
Nhìn bóng lưng Tiêu Quân chầm chậm khuất dần, đứng bên cạnh Tiêu Thần, vợ của hắn – Lam Vũ Cơ ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên, nước mắt bắt đầu xuất hiện.
“Chúng ta cứ như vậy bỏ đi, em thật có chút không cam tâm, Quân còn quá nhỏ.”
Tiêu Thần vòng tay ôm lấy Lam Vũ Cơ tựa vào ngực mình, so với Lam Vũ Cơ, tâm trạng của hắn thật càng không kém.
“Nắm giữ sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, chúng ta không thể mãi lẫn tránh ở nơi này.” Tiêu Thần nói. “Quân cũng đã lớn, nó phải bắt đầu học cách trưởng thành và tự cường, chỉ có như vậy, hùng ưng mới giương cánh trên bầu trời. Con trai của Tiêu Thần tuyệt đối không phải làm phu tục tử. Vũ Cơ, yên tâm, anh tin rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại Quân. Và khi đó, Quân sẽ trở thành Đấu Linh Giả giỏi nhất thế giới!”
Tiêu Thần ánh mắt cương nghị, khí chất siêu phàm, nào giống như bộ dạng một nhân viên văn phòng bình thường?
Ngay lúc đó, có rất nhiều chiếc siêu xe chạy về phía Mục Vân học viện, mỗi chiếc siêu xe đều có giá trị liên thành, thậm chí bán đi cả Mục Vân học viện cũng không mua nổi một chiếc bánh xe trong dàn siêu xe này.
“Đế Thiên Minh Chủ, thời gian đã đến, mời minh chủ cùng chúng ta trở về bản doanh.”
Từ trong những chiếc siêu xe này, toàn bộ người đều bước ra, đối với Tiêu Thần hành lễ, trong ánh mắt hiện lên vẻ kính trọng cao quý nhất. Sau đó, một người mặc lễ phục quân đội, gương mặt thiết huyết bặm trợn, dáng người thô ráp cao to, sơ với Tiêu Thần đô con hơn phân nửa, nhưng lời nói ngập tràn kính ý, thậm chí tồn tại một tia sợ hãi.
Nếu Tiêu Quân ở đây, hắn có lẽ sẽ khiếp sợ đến cực điểm, thậm chí còn nghĩ rằng chính mình đang nằm mơ cũng không biết chừng.
Bởi vì cha của hắn – Tiêu Thần, nguyên lai chính là Đế Thiên Minh Chủ, chính là Đấu Thiên Giả mạnh nhất thế giới.
Tiêu Thần ánh mắt bất đắc dĩ, nhưng hắn sớm biết một ngày này sẽ đến. Ánh mắt hơi lưu luyến nhìn về phía Mục Vân học viện, thật không muốn rời xa nơi này một chút nào, nhưng vì trách nhiệm, hắn đành phải cùng với đám người này rời khỏi nơi đây.
“Đế Thiên Minh Chủ có yêu cầu gì hay không?” Vị đại tướng kia hỏi.
“Không có. Chuyện ta tại Mục Vân trấn này, không cho phép tiết lộ ra, nếu được, ta yêu cầu xóa sạch mọi dấu vết về sự hiện diện của ta, có được hay không?” Tiêu Thần nói.
“Không thành vấn đề. Đế Thiên Minh Chủ, phu nhân, mời!”