Chương 4: Lần Nữa Thấy Mặt Trời

Một ngày này, Vũ tỉnh, lý do giống lần trước nhưng lần này kịch liệt hơn. Vũ liền hú tiểu muội của mình, "Tiểu Thu, có chuyện gì mà rung lắc dữ vậy? Lần này mẫu thân đại nhân cười đến tuột thai luôn hả?"

"Ca ca nói đúng một nửa, thật ra ca ca còn 5 phút nữa là thấy ánh mặt trời. Chúc mừng Vũ ca ca tân sinh. Ca ca sắp thấy mẫu thân đại nhân rồi." Tiểu Thu nói để tâm tình Vũ càng ngày càng hưng phấn. Hóa ra lần này mình ngủ một giấc thẳng đến 5 tháng sau. Cảm giác thật tốt. Vũ cảm thấy cơ thể đã có thể sơ bộ nghe theo ý nghĩ của mình, cũng cảm thấy môi trường xung quanh đã thay đổi, không còn cảm giác trơn trơn như ngâm nước, nhiệt độ đã nóng hơn so với kì trước. Cơ thể của Vũ dần đạt đầu ra, Vũ cảm giác như nó ngăn mình lại vậy, Vũ đang giãy dụa để thoát có một bàn tay già nua mà chắc khỏe lôi Vũ ra. Sau một hồi xoay sở của Vũ và bà đỡ đẻ, Vũ cuối cùng đã tiếp xúc với không khí mới. Vũ biết sau đây sẽ là nhà của mình, là tổ ấm mới và là nơi mình hướng về mỗi ngày tập luyện về.

Ngày 20 tháng 10, Đấu La năm 1102, Hồng Anh thôn, Tinh La Đế Quốc. Vũ ra đời.

Vũ vui mừng vì cuộc sống mới, ngôi nhà mới, thế giới mới mà cự quậy như muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay của bà đỡ đẻ. Nhưng việc đó là vô ích đối với người đã làm công việc này nhiều năm như bà. Mẫu thân Tần Anh nói: "con ta, ta, ta muốn xem con ta." Hơi thở của nàng đứt quãng vì quá mệt mỏi, cơn đau đã thấm vào từng khoang thịt của nàng. Cơ bắp nàng như rũ xuống, thân thể như mất lực, nàng vẫn cố chống đỡ ôm đứa con của mình vào lòng. Nàng mỉm cười mãn nguyện, nàng đã xin ra một đứa bé trai nhỏ nhắn. Đôi mắt nâu đen của đứa bé như kế thừa từ nàng, khiến cho nàng không thể không tự hỏi, liệu khi xưa mình cũng có đôi mắt như vậy. Tần Anh hướng bà đỡ như muốn cúi đầu tạ ơn, thì bà đã ngăn lại nói: "phu nhân cần nghỉ ngơi, để ta kêu thôn trưởng và vài người có kinh nghiệm tới giúp. Đến nỗi đứa bé, phu nhân đã nghĩ ra tên chưa?"

Tần Anh ngẩn ngơ, nàng xác thực chưa hề nghĩ đến. Ngay lúc này, con mưa cuối cùng của mùa thu rơi xuống. Cơn mưa này rất lớn, cũng rất nặng. Gió thu rất mạnh, ra sức thổi khắp thôn như thể thông báo với mọi người đây là lần cuối cùng của năm nay nó xuất hiện ở đây, lần tiếp theo không biết là khi nào. Nàng liền có ý tưởng, nói: "Hắn không có phụ thân, vậy liền theo họ ta, Tần. Tên là Vũ, vũ của phong vũ. Hắn liền kêu Tần Vũ." Bà đỡ liền cười hiền hòa "Hi vọng quý công tử mỗi ngày thân thể an khang, bệnh tật bất xâm. Mỗi ngày đều hạnh phúc như ngày hắn ra đời."

Tần Anh mỉm cười, nói cảm tạ xong tiếp tục mân mê tiểu nam hài trong ngực mãi không buông. Vũ cũng ngạc nhiên với những thứ vừa xảy ra, nhưng vì Vạn Hồn Châu trợ giúp, Vũ hiểu kiếp này mình không phải Võ Việt Vũ mà là Tần Vũ, vũ của phong vũ.

Niềm vui chưa tới được bao lâu liền mất đi, năm 1106, Tần Anh qua đời tại nhà, để lại một đứa con 4 tuổi ở giữa ngôi nhà. Đêm đó Vũ khóc rất nhiều, khóc đến nỗi liền ngất đến hôm sau. Sáng hôm sau, Vũ giật mình dậy, nhưng ngôi nhà bây giờ vắng tanh không còn bóng người trừ Vũ. Vũ bắt đầu nhớ lại câu nói mà mỗi ngày hay nghe, "tiểu Vũ dạy đi nào, mẹ làm món trứng chiên con thích đây. Dậy đi, rồi tập luyện với mẹ nào" Lòng của Vũ bây giờ rất rối loạn, Vũ chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ. Giờ đây căn nhà thân quen suốt 4 năm nay thật xa lạ. Vũ ngẩn ngơ và gọi Tiểu Thu, hỏi: "Vạn Hồn Châu có thể chứa người không Tiểu Thu?" Tiểu Thu đáp: " Vạn Hồn Châu bên trong có chứa cả một đại hành tinh, ca ca yên tâm." Vũ liền nói: "giúp ta an táng phần một của mẹ tại gần biển, nơi có thể ngắm trọn bình minh mỗi ngày. Cũng cất luôn ngôi nhà này vào một gần ngôi mộ, có đá có cây." Vũ thở dài ngước nhìn bầu trời nói tiếp: "Tiểu Thu, ca ca muốn đi kiếm tiền nhưng không có chỗ thích hợp. Muội nói xem ca ca nên đi làm gì?"

Vũ chưa cho Tiểu Thu nói liền đưa ra mình ý tưởng: " Ca ca có thể dùng tích súc của mẫu thân để làm vốn. Ca ca thường xuyên tập luyện với mẫu thân nên có thể lực, ca có thể đi làm thợ rèn, mỗi ngày làm buổi sáng, xong lại dùng tiền kiếm được mỗi sáng đi mua cá ngoài chợ nướng bán cho người qua đường. Ca ca nghĩ kiếp trước kiến thức sẽ có hiệu quả, đến nỗi nhà ở có thể trú tại nhà trưởng thôn cho đến khi Võ Hồn thức tỉnh. Kế hoạch khá tốt nếu có sức đi làm. Thử trước đã." Vũ tự hỏi tự nghĩ, tự cân nhắc tự diễn lối đi cho chính mình. Người ngoài nhìn vô, nghĩ thằng nhóc vừa mất thân nhân xong nên cần thời gian lắng đọng. Lúc này Tiểu Thu giọng cười tí tửng lên tiếng trong đầu Vũ, " chúc mừng ca ca có giác ngộ với tương lai cũng như bản thân, Vạn Hồn Châu đã công nhận sự tồn tại của ca ca và sẽ giúp ca ca toàn lực mỗi khi ca ca cần. Đây là lễ vật đầu tiên của ca ca

  1. Tâm Nhãn -- Đến từ One Piece, Akainu đại tướng.

  2. Cơ sở kiếm pháp -- Đến từ Chư thiên Vạn giới, tổng hợp kinh nghiệm về kiếm.

  3. Cơ sở cận chiến phương pháp -- Đến từ Binh vương tại đô thị, Không rõ.

  4. Cực Hạn Rèn Thể (kinh nghiệm tự thân bản) -- Đến Tinh Thần Biến, Tần Vũ.

  5. Trúc Cơ dịch x100 -- Đến từ Đấu Phá Thương Khung, Dược Trần.