Chương 14: Đột Phá.

Sáng hôm sau, Tần Vũ cùng Trúc Thanh từ biệt trấn nhỏ, bắt đầu đi du hành đến vùng cấm.

Khoảng thời gian này Tần Vũ cũng không ép cấp nữa mà trực tiếp bộc phá hồn lực của mình. Nồng độ tinh khiết của Hồn lực cao đến nỗi khiến xung quanh cơ thể hắn nổi lên sương mù. Do Cửu Dương Chân Kinh và các kỹ xảo của Cửu Âm Chân Kinh kết hợp, Hồn lực của Tần Vũ không mang lại cảm giác hanh khô như người khác luyện. Hồn Lực của hắn mang đến cho người khác áp lực, nhìn không thấu vực sâu, lực lượng cuồn cuộn không chỗ dứt, rộng mênh mông như biển. Hình tượng như một vị quân vương, nhìn mãi không thấy đáy vực.

Trúc Thanh cũng học được từ các loại công pháp minh tưởng Hồn lực Tần vũ đưa cho. Cộng thêm sự tiến hóa của Võ Hồn khiến Tiên Thiên Hồn Lực của nàng nhảy vọt lên cấp 15, giờ đây việc thăng cấp lên Đại Hồn Sư đơn giản tựa như đánh Thái Cực Quyền mỗi sáng. Hồn Lực biến chất cũng khiến Trúc Thanh khí tức trở nên mờ ảo, thanh tĩnh như ánh trăng thu. Từng di động của thân thể lại ưu nhã, mà ánh mắt mang vẻ quyến rũ người nhìn khiến họ rơi vào Chỉ Thủy chi Tâm. Nếu phải tôn vinh Trúc Thanh như nữ thần, thì chính là U Nguyệt Nữ Thần.

Tần Vũ cùng Trúc Thanh nhắm mắt cảm thụ lực lượng từ cấp 20 mang lại trong chốc lát, Tần Vũ hỏi Trúc Thanh: "Muội chuẩn bị Hồn Hoàn thích hợp chưa? Căn cơ của muội đã sánh ngang chuẩn Hồn Tôn, thử ngàn năm Hồn Hoàn không?" Trúc Thanh gật đầu: "Muội nghĩ vẫn đi theo đường mẫn công, Hồn Hoàn lần này sẽ là ngàn năm, nhưng mang theo nguyên tố. Còn huynh?"

Tần Vũ đưa ý kiến: "Ngàn năm Lôi hệ Hồn thú, là Mẫn công hệ càng tốt. Như vậy Mục tiêu sẽ rõ hơn." Trúc Thanh nghe vậy cũng đưa ý kiến: "Chúng ta đi Tinh Đấu Sâm Lâm đi. Nơi đó có thể gặp được chủng loại đó."

Cả hai cùng khởi hành, đường tới Tinh Đấu Sâm Lâm khá xa nên Tần Vũ vừa đi vừa dạy Trúc Thanh Lăng Ba Vi Bộ. Khác với Phong Thần Thối mà Trúc Thanh học trong chiến đấu, Lăng Ba Vi Bộ chuyên dùng để vượt sông đi núi, là bộ pháp lý tưởng trong việc tiêu dao sơn lâm thiên hạ. So sánh với Quỷ Ảnh Mê Tung của Đường Môn phải tinh diệu hơn, vượt bậc hơn nhiều. Trúc Thanh cũng hỏi thứ này từ đâu đến, Tần Vũ lại hàm hồ qua chuyện: duyên tới duyên đi, giữ lại được không là bản lãnh của ngươi.

Trên con đường này, tình cảm của cả hai nồng đậm hơn rất nhiều. Thi thoảng chọc cười, kể chuyện cổ tích, vừa đi vừa hát những bài hát dân gian. Người đi đường nhìn từ xa đều nghĩ bọn hắn là thần tiên quyến lữ đi du hành. Tần Vũ không thu liễm khí tức của Hồn Lực, nhưng lại đeo mặt nạ dịch dung thành bộ dáng công tử ca. Cảm giác rất cao quý nhưng nhìn yếu ớt, còn Trúc Thanh học theo để người đi đường cảm thấy thanh khí sảng khoái tinh thần, nhưng mặt nạ nàng khiến nhiều người lùi bước vì sợ vận rủi gia thân.

Một tuần đi du hành của hai người, dù không làm gì đặc biệt nhưng lại lộ ra một chút danh tiếng. Họ gọi cặp đôi này: Thanh Tao Quỷ Diện Lữ. 'Thanh Tao' chỉ mặt của Tần Vũ, gọi riêng là Thanh Nhân. Trong khi 'Quỷ Diện' là chỉ mặt đầy sẹo của Trúc Thanh, gọi riêng là Quỷ Phu Nhân. Đối với danh tiếng này, Tần Vũ cũng chọc Trúc Thanh một chút, nhận được nàng đáp án: Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, như vậy người theo đuôi chúng ta càng ít, chuyện tập luyện tuyệt học càng ít bị lộ. Song chung quy cơ thể vẫn thành thật hơn lời nói, nàng vặn eo Tần Vũ khiến hắn mày nhăn mặt khổ xin tha.

Hai ngày sau, họ đã đến Tinh Đấu Sâm Lâm. Nơi đây cây cao hơn chục mét, thân cây rộng 5,6 người ôm mới đủ. Từng Tán cây chìa ra khiến toàn lối đi phủ bóng râm, tia nắng chỉ lác đác vài chỗ. Chứng kiến nơi này khác một trời so với Tinh La Sâm Lâm, Tần Vũ bản năng tự cường đột nhiên tăng mạnh. Hắn không thể chờ những thu hoạch trong những năm tiếp theo nữa. So với lòng cầu tiến của Trúc Thanh muốn trội hơn một ít, hắn nói: "Đi nào. Tiếp theo chúng ta sống ở đây, chỉ giết những hồn thú để lấy hồn hoàn. Những con khác chỉ cần đánh bại, không giết là được. Dù sao giết một con không thể giết cả đàn, làm việc để lại đường lui không thua thiệt."

Tần Vũ thanh tỉnh nói, dù sao có lòng cầu tiến không nhất thiết phải tàn nhẫn, hắn vẫn lựa chọn lưu mạng cho những Hồn thú bị mình đánh bại, chờ lúc chúng mạnh hơn lại đánh tiếp. Trúc Thanh nhạy cảm cũng nhận thấy điều đó, dù có che giấu cũng không khỏi khiến nàng hạnh phúc, nàng vui vì bạn trai nàng không phải đồ tể, vì thu hoạch mà không từ thủ đoạn. So với đám quý tộc trong Tinh La Đế Quốc, nàng càng thưởng thức những người như Tần Vũ.

Trúc Thanh đi vào rừng rậm liền đề cao cảnh giác 10 phần, nàng lo sẽ có thú tập kích từ bụi rậm hoặc trên đầu. Trái với Trúc Thanh thái độ, Tần Vũ vừa đi vừa nhặt thảo dược bên đường. Hành động này của Tần Vũ khiến hắn nhẹ nhõm hơn, dù sao Tâm Nhãn phạm vi cảm ứng rất lớn nhưng chưa thấy một con nào phù hợp cho mình Hồn Hoàn, hắn chỉ có thể giải trí trên nhưng thứ khác.

Hai người vừa đi vừa vờn nhau mấy hồi, Tâm Nhãn Tần Vũ liền thấy thứ gì đó dị thường. Tập trung cảm nhận thì phát hiện 2 con Lôi Ban Báo đang ở cùng nhau, niên hạn sấp sỉ 4000-6000 năm. Tần Vũ hưng phấn báo cho Trúc Thanh, nàng cũng vui vẻ nói: "Hai đầu báo này đều thuộc mẫn công, còn có thuộc tính. Vừa đúng chuẩn cho chúng ta." Hai người thân thiết lập kế hoạch tập kích.

Tần Vũ lựa chọn 'Tiền Hậu Giáp Kích' phương pháp. Hắn đi tiên phong dẫn dụ mục tiêu, trong khi Trúc Thanh ẩn nấp tập kích lưng bọn chúng. Làm vậy sẽ hạn chế di chuyển của Lôi Ban Báo xuống thấp nhất, đồng thời không đắc thủ giết chết chúng. Xong hai người vào tư thế tác chiến. Tần Vũ dùng đá ven đường ném chột mắt hai con báo, khiến chúng gào rú dau đớn đồng thời tìm kẻ địch. Trúc Thanh cảm thấy chưa chắc chắn nên ra hiệu cho Tần Vũ tăng thêm quấy nhiễu, hắn liền rút kiếm hô lớn: "Lại đây bọn khốn!!" Thân kiếm bóng loáng phản chiếu ánh mặt trời gần đó khiến bọn chúng lóa mắt, âm thanh của Tần Vũ mang Hồn lực thấm vào từng cơ gân góc cốt làm bọn chúng choáng váng mù hướng, sự vang dội này được Tần Vũ trích ra từ Sư Hống Công trong Cửu Âm Chân Kinh.

Rú thảm hai tiếng, Trúc Thanh đắc thủ lưng hai con báo. Với toàn thân vô lực nằm dưới đất, con mắt bị đâm mù, bọn hắn phẫn hận nhìn Tần Vũ. Đôi mắt như muốn xé nát hắn, báo thù cho chính mình. Trong khi Tần Vũ lại phân tích hai con báo, nói: " con dực 6400 năm, Lôi tính mãnh liệt nồng hậu, huynh lấy nó. Còn con cái có 5000 năm tu vi, Lôi tính chưa phát triển hẳn, hơn nữa móng vuốt biến dị, có thể gây tê đối phương. Muội cầm đi." Tần Vũ phân phối dựa trên khả năng và độ phù hợp của hai người, dù có căn cơ tốt cùng cơ thể chắc khỏe cũng sẽ gặp vấn đề với việc hấp thu quá giới hạn.

Tần Vũ để Trúc Thanh hấp thu trước. Thông thường một cái ngàn năm Hồn Hoàn sẽ mất 2-5 tiếng để tiêu hóa năng lực bên trong, nhưng dường như Võ Hồn tiến hóa thành bán thần khiến cho đường đi dễ dàng hơn. 15 phút sau, Trúc Thanh liền mở mắt cảm thụ lực lượng chảy trong cơ thể, nàng nhất cử đột phá 8 cấp. Một con số kinh khủng, đối với thiên tài khác cũng phải mất 1-2 năm mới có khả năng đột phá tiếp, nàng chỉ cần một cái nháy mắt. Tần Vũ chúc mừng Trúc Thanh công hấp thu cùng tiến cấp, phần mình liền tiếp tục.

Tần Vũ hấp thu cũng tương đối đơn giản, 15 phút sau cũng mở cảm thụ cơ thể. Khác biệt với Trúc Thanh, Lôi Quang trên Tinh Nguyệt Kiếm nồng đậm hơn nàng, từng tia điện xẹt màu vàng nổ lốp bốp quanh cơ thể. Tần Vũ nghĩ: có khi nào mình lớn lên kế thừa vẻ đẹp của mẹ, già trẻ nam nữ thông sát không? Trúc Thanh mà nghe được chắc sẽ đánh hắn không dám nghĩ lại nữa, dù sao nàng cũng không muốn bạn trai nàng là kẻ biến thái thông sát.