Ngày 14 Tháng 5, Năm 2020.
Tại một ngôi trường cao đẳng nào đó, "Ê Vũ, chuẩn bị bài chưa mày?" - Huỳnh Nam nói.
Thằng này là bạn cùng lớp của Việt Vũ, thuộc loại khá toàn năng, cái gì cũng biết nhưng không chuyên.
"Đi thi chứ có phải đi kiểm tra bài đâu mà phải chuẩn bị, mà sao tao thấy mày cà tơn thế? Bộ biết đề trước hả?" - Vũ trợn liếc nhìn Nam, hỏi.
"Mày làm như tao đi vào trường bằng đường quan hệ ấy, tao nay vui vì mới nãy đụng phải giáo viên mới trường mình. Cô đẹp lắm ý, tao hỏi mấy đứa xung quanh thông tin, tên là Võ Huỳnh Như, 27 tuổi. ĐỘC THÂN" - Nam híp mắt tí tửng trả lời.
Vũ liếc nhìn thằng Nam khi nó nhấn mạnh hai chữ "ĐỘC THÂN" nói : "Thực tế nó không có giống phim Hàn đâu mày, xin lỗi làm học sinh ngoan còn kịp. Cổ là giáo viên mới nhưng có thể không phải loại dễ chọc, bị ghim thì không ai cứu nổi mày đâu con giai."
"Mình còn ba năm nữa lận mà, thoải mái đi. Ngược lại là mày, suốt ngày học với học, vô được mấy chữ? khổ nhàn kết hợp, biết câu đó không? Làm vậy mới thông suốt được. Giống hồi đầu năm, mày kiếm chuyện để nói với mấy đứa trong lớp á. Giao lưu chút rồi về nghiêm túc học, có rảnh, có khổ mới hiệu quả." - Nam giải thích cho Vũ.
Vũ nghe Nam một hồi, nói: "Cảm ơn. Nhưng tao nghĩ nhà nước thiếu một thiên tài về thuyết minh như mày. Đổi hướng làm Ngoại Giao đi, mày sẽ được hoan nghênh hơn ở đây." Nam vừa mở miệng thì chuông reo vào thi. Mọi người lật đật kiếm chỗ ngồi, hai người cũng tách nhau ra, ai về chỗ nấy.
Tình trạng hôm nay của Vũ rất không ổn, mấy ngày trước bị ướt mưa, ủ thành cảm cúm. Vũ thường giấu bệnh của mình dưới dáng vẻ âm u, người lạ chớ gần, nên chả ai biết Vũ bị bệnh hay không. Bài thi đã bắt đầu được 20 phút, Vũ càng nghĩ càng choáng, suy nghĩ bắt đầu mơ hồ, mắt nổi đom đóm, nhịp tim tăng mạnh. Vũ theo thói quen bóp chặt chuỗi Phật châu bên tay trái. 5 phút đi qua, máu mũi bắt đầu chảy, cổ họng khô dần, Vũ còn mất phương hướng định vị chỗ ngồi. Lắc lư thân mình để ra hiệu cho giáo viên. Đáng tiếc, chỗ ngồi của Vũ ở phía xa sau cùng, người ngoài nhìn vào Vũ giống như nhập tâm vào bài thi nhưng vì mỏi lưng nên mới lắc lư. Không lâu sau, Vũ chính thức mất ý thức, toàn thân rã rời như mới vừa đi tập huấn về. Ý nghĩ cuối của Vũ: Thật không công bằng, mình còn chưa làm xong bài thi. chưa kịp nhìn cáo phó đã chết rồi.
Bài thi đã qua hơn 30 phút, đã có giám thi chú ý tới thân thể của Vũ, chạy tới kiểm tra thì phát hiện máu của Vũ đã chảy ướt bài thi, cơ thể lành lạnh, môi trắng bệch. Liền gọi giám thi khác tới giúp, nhưng cơ thể của Vũ quá nặng để khiêng, lúc đó cả hai đều biết Vũ đã chết. Hồn của Vũ sau khi chết liền thoát xác, nhìn hành động của giám thi, nói: "Đừng nghĩ nhiều, tui chết rồi. Làm bản cáo phó rồi hỏa táng đi. Khổ thân tui, trai 20 chưa từng dắt tay gái, còn xử nam đã chết. Còn chết vì huyết áp tăng. Thật đen"
Cả lớp thi của Vũ hoang mang, thằng Nam cũng choáng. Thằng bạn mình vừa nói chuyện chưa đầy một tiếng trước bây giờ đã nghẻo rồi. Hai mắt như mất hồn, ẩm ướt đỏ hoe, Nam dường như rất kích động khi gặp cảnh này. Vũ thì vờn quanh trên đầu Nam, nói: "Đừng có khóc, sống chết có số. Số tao nó vậy mày cũng chả sửa được đâu. Cả đời tao bất hạnh, cha mẹ bỏ nhau, tình cảm gia đình không có, long đong như thuyền chết máy giữa biển. Nếu mày muốn, có thể lục ví tao trong cặp lấy cái visa rút tiền xài, mật khẩu là sinh nhật tao." - Tiếc là lời cửa Vũ chỉ có Vũ nghe, một linh hồn màu xanh da trời nhạt lơ lửng trong gió, nhìn về phía thể xác của mình mà nói cho Nam.
Vũ lượn lờ trên trường học của mình, mất mục đích bay lượn. Bỗng nghĩ đến một chuyện hoang đường: "Tháng trước mình có đặt figure 7 viên ngọc rồng để trong phòng nhỉ? Hay giờ đi cầu nguyện sống lại? Dù gì cũng chết rồi, làm chút chuyện nhảm nhí cũng không ai thấy đâu mà xấu hổ" - Vũ nghĩ chút liền làm, bay ngược hướng gió về cái ổ mỗi tháng 400k của mình. Ý nghĩ đầu tiên, có thể về "nhà" thật tốt. Vũ liền lục trong tủ để lấy Ngọc Rồng thì khổ nổi bàn tay liền xuyên thẳng qua đám ngọc. Vũ bất ngờ một phút rồi thanh tĩnh nghĩ: linh hồn không thể chạm vào vật chất. Vô hình không thể chạm hữu hình, trong mấy manga anime cũng giống vậy. Rồi giờ sao nhể?
Vũ nhớ về bộ phim Naruto, gió vô hình cũng có thể biến hình, bằng cách tập trung năng lượng dẫn dắt thành hình. "Nếu như lý thuyết đúng như vậy thì thử xem." Vũ liền thử tập trung suy nghĩ, cảm giác tay mình có chút biến chất, ngạc nhiên chốc lát rồi nhanh tay bưng hộp Ngọc Rồng ra. Vũ bỗng dưng mệt rã rời, tay phải đặc biệt mỏi. Vũ nghĩ: "Lần cuối mình thấy mỏi tay như vầy chắc lúc mình sắp chết. Haizz, tưởng làm ma không có cơ thể liền không mệt, ai dè ma cũng mệt, chỉ khác người ở cơ thể thôi."
Vũ bỏ đi ý nghĩ lung tung rồi làm ra tư thế cầu nguyện với Ngọc Rồng nói : "Rồng thần, hiển linh đi." Nhưng có ai đáp lại, Vũ nghĩ: "chắc làm sai, ước không có mục đích nên không hiện nhỉ?" Vũ lang thang trong nhà để nghĩ, vô tình liếc trúng mô hình Thiên Sứ trong tủ, nghĩ "Hay sống lại ở Đấu La? Nơi đó không có văn minh phát triển như ở đây nên chắc dễ sống hơn. Ít khói bụi hơn. Ok thử trước đã" Vũ làm lại tư thế cầu nguyện, nghĩ thay đổi lời cầu nguyện liền đáp: "Hỡi Linh Châu, ta, Võ Việt Vũ mong muốn được đầu thai làm một con người mới tại Đấu La Đại Lục 1. Ta mong muốn một khởi đầu bình yên và hạnh phúc." Linh Châu đáp: "Mong muốn của ngài là nguyện vọng của ta. Xin hãy chuẩn bị sẵng sàng, đường đi sẽ khá sốc cho một linh hồn lang thang như ngài." Vũ nghe lại lời đáp mà mộng bức, chưa kịp nói gì đã có một lỗ xoáy trắng hút Vũ vào.
KHỞI ĐẦU MỚI, HÀNH TRÌNH MỚI.