Chương 79: Chương 79: “Độc Cổ Vạn Năm, Bạch Độc Đệ Nhất Quáng”

Vô cùng ngạc nhiên, vị nữ nhân viên nhìn Vân Uyên đôi phần kính trọng rồi phấn khích một hồi rồi mới bình tỉnh lại, giọng diệu cung kinh rồi nói.

– Muội muội là học viên Sử Lai Khắc đúng không, Theo quy định thì tại trung tâm thương hội Dung Băng Kỳ Lân tháp thì học viên thuộc Sử Lai Khắc sẽ được giảm giá khi mua hàng, và ba mươi phần trăm trong đấu giá hội, Có khả năng dừng đấu giá,...

Một hồi quy định được nàng nói ra, đến tận khi nàng đọc hết quy định đãi ngộ với học viên Sử Lai Khắc xong, đã đủ để hắn viết thành một cái sớ dài trải thành thảm trải trước cửa cung điện của Lão sư hắn cũng được.

– Nếu tiểu muội muội là học viên của Sử Lai Khắc vậy để ta in lại hóa đơn,...

Chưa để nàng nói hết Vân Uyên liền đứng dậy nói.

– Xin lỗi tỷ nhầm rồi, đệ là con trai, à ta cũng chưa phải học viên của Sử Lai Khắc, nếu có duyên thì ta hèn tỷ tỷ xinh đẹp đây năm sau gặp lại. Còn giờ tỷ vui lòng nhận tiền rồi thì làm xong bổn phận của mình. Chúng ta cứ coi như giao dịch bình thường là được.

Bước từng bước đến trước của kính, hắn nhẹ nhất bàn tay nhỏ thon trắng mịn lên đẩy nhẹ cái cửa kính, hướng ở sau nói.

– À tiện xong tỷ đổ nó dưới tầng trệt giúp ta nha, số còn lại ta thanh toán sau khi nhận được xe đúng luật tại đây. Thẻ trắng kia theo quy định quẹt xong sẽ trả, từ khi ta đứng dậy đến khi ra tới cửa chắt cũng làm xong rồi.

Vừa nói tay hắn vừa đưa lên hướng vị nữ nhân viên ý muốn xin lại thẻ.

Thấy một màn này, cô nàng nhân viên đã hơn hai mươi tuổi cứng đơ người. Bởi từ đầu hình ảnh Vân Uyên trong mắt nàng là một tiểu hài tử ngoan hiền đôi phần cá tính cùng tinh nghịch. vậy mà trong một thoáng chớp mắt, tiểu khả ái kia liền thay đổi thái độ, thành bá đạo, rồi thành ranh ma tiểu hài. “Đứa trẻ này… Bị đa nhân cách à?”

Nhận lại thẻ rời đi, Vân Uyên ung dung sải bước, nhìn vào tấp bản đồ rồi đi đến thang máy lựa chọn tần số mười.

Đi đến trước một tiệm mắt kính Tiểu hài đi vào hướng chủ tiệm cười cười rồi lựa chọn cho mình hai cái cặp kính, một là kích cận có gọng hình vuông trông vô cùng thư sinh, nhưng đến khi hắn đeo lên thì lại đôi phần đáng yêu.

Cái thứ hai là một cặp áp tròng, màu đen, khi đeo lên hắn để lộ đôi phần khả ái long lanh trong đáy mắt.

Sau khi thanh toán xong hai cái kinh, hắn liền rời đi.

Đi tìm đến thang máy, bấm vào số tầng là bảy mươi bảy.

Chiết thang máy lạnh ngắt dần động, đưa Vân Uyên di chuyển một vài phút rồi dừng lại.

Đến nơi, thứ đầu tiên hắn cảm nhận là hương thuốc nồng nàn ngập tràng trong không khí, hương thuốc thơm khiến nước giải hắn liên hồi ứa ra, nhưng lại liên hồi nuốt vào ừng ực như uống nước. Hắn bấy giờ hớn hở xoa xoa đôi tay trắng mịn đầy nõn nà.

Sau khi cánh cửa thang máy mở ra, hắn đã như tiểm điện mà phóng đi, theo muôn vàng hương thơm mà tìm đến trước một cửa tiệm cổ, có bản hiệu đôi phần cũ nát, viết nức cùng có một chút tiếng mọt ăn nhè nhẹ vang lên rất nhỏ.

“Độc Cổ Vạn Năm, Bạch Độc Đệ Nhất Quáng”

Vân Uyên vốn không đi một vòng nhìn là bởi một phần do thời gian có hạn, một phần do hắn ngửi được mùi kịch độc xuất phát từ chổ này nên mới mò tới. Nhà thuốc bán độc tại cái chỗ thương hội này không ít, nhưng để lọt vào nhãn quang cùng kích thích được vạn độc bách xâm thể thì lại rất hiếm.

Kìm lại phấn kích trong tâm hắn bước vào bên trong. Mở ra cánh cửa gỗ bước vào, hắn nhẹ lướt một lượt quanh căn phòng với khắp nơi là hương thuốc, tại đây là một căn phòng bề ngan mười mét, bề dọc tám mét. Bên trong nơi đây, khắp nơi là những học tủ gỗ vô cùng sạch sẽ, tại trong góc trái của căn phòng là một quầy gỗ với những ngăn tủ kính đựng đầy bình ngọc, không cần nói, thứ thu hút hắn là từ những cái bình kia.

Tại quầy là một trung niên đôi phần mập mạp, dáng vẻ phúc hậu, thân ông mặt một bộ cổ phục, ông ta khi thấy Vân Uyên bước vào. Lúc đầu định đủi ra bởi để trẻ nhỏ đụng chạm vào những thứ dược thảo này, nhiều khi ảnh hưởng gì đến thì sẽ rất phiền, nhưng khi thấy mái tóc màu bạc của Vân Uyên thì ông mới ngạc nhiên hỏi.

– Tiểu Di không phải mới lấy thuốc xong hả? Còn đến làm gì nữa?

Lời trung niên nói đến chắt hẳn là về người có dáng vẻ giống Vân Uyên lúc nãy, lúc này khi nghe xong Vân Uyên liền rỏ “Hèn gì đến bản hiệu cũng rách đến vậy mà vẫn buôn bán được, vậy đây là nơi cung cấp độc cho gia tộc của mẹ. Nói thế nào Vạn độc bất xâm thể cũng không thể khi không mà có, ta cùng tiểu Linh đều được mẹ truyền xuống cái thể chất này, nếu ta cần độc để đột phá, vậy dám lấm mấy người kia cũng vậy. Bảo sao nơi đây thu hút ta. Người cùng một dòng máu đều có khẩu vị như nhau. Mua bán độc lâu năm như vậy, khẩu vị của khách hàng người chủ này biết là lẻ thường”

Ôn tồn Vân Uyên cười cười rồi nói.

– Thúc thúc, kỳ thật ta không quen ai tên Di hết, đây là lần đầu đến đây. Theo lời ngài ta có bộ dáng giống với khách quen hay lui đến nhỉ?

Trung niên thấy cảnh này thoáng chửng lại, nhìn hắn thật lâu, trong tâm trí người trung niên hiện lên bóng dáng một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi. Dáng vẻ nàng yêu kiều, đường cong mềm mại được thể hiện rõ hơn qua làn da trắng mịn không tì vết. Mái tóc bạc tung bay, Đôi đồng tử màu tím ánh lên những tia tử khí của buổi ban mai sớm ngày. Nụ cười kia như lạc ấn thật sâu vào trái tim của người trung niên này hơn mười mấy năm qua. Mà lúc này hình bóng ấy lại xuất hiện khi ông nhìn vào Vân Uyên, hình bóng yêu kiều song hành mờ ảo bên thân tiểu hài mười mấy tuổi này. Tựa như từ một khuôn mà đúc ra. Ông tuy nhìn qua nhiều lần hình bống của thiếu nữ tên tiểu Di nhưng so cùng với hài tử trước mắt lại có cảm giác khác lạ, như thể đối diện ông là hình bóng người con gái ông thầm thương năm nào.

Bất giác, trong vô thức ông nói lên một cái tên.

– Mẫn Uyên, Tiểu Uyên.

Tuy lời rất khẻ nhưng thính lực của Vân Uyên vô cùng cao, tuy trời tước đi đôi mắt vẹn toàn của hắn nhưng lại ban cho Vân Uyên một đôi tai tính vô cùng. Nghe được người đàn ông lạ gọi tên mẹ mình. Vân Uyên cứng đơ, toàn thân dựng đứng thầm mắn. “Gặp người quen cũ của mẹ có bao lâu chứ? Sao lại nhanh phát hiện như vậy? Đúng là muốn chửi thề mà.”

Chấn tỉnh hắn cười cười rồi đi đến trước quầy tủ kính lấy ra lọ độc của nhân diện ma chu thuần túy nhất đặt lên bàn rồi nói.

– Ông chủ, ta muốn bán lọ độc này.

Trong cơn mơ màng chợt nghe xong lời nói của Vân Uyên tâm trí người dược sĩ này mới quay về.

Nhìn lọ độc trên bàn, ông nhất lên, chấn tĩnh lại tâm tình rồi làm một số thao tác kiểm nghiệm. Lác sau vị trung niên đặt lọ độc của Nhân Diện Ma chu xuống rồi nói.

– Nhân diện ma chu là loài có độc tính thuộc hàng đầu trong giới hồn thú, bởi công hiệu ăn mòn cùng đưa người trúng vào cơn mê mang của hồi ức, cách ly người trúng độc khỏi thực tại. Do những đặc hiệu này nên độc tính loài này được nhiều dược sĩ ưa chuộng và săn đón. Độc tính của một Nhân diện ma chu nghìn năm đủ độc chết một hồn vương rồi, một vạn năm lại có thể phế đi kinh mạch của một hồn sư lục hoàn hồn đế, khiến người này lâm vào mê mang, ba vạn lại càng khủng hơn, dính nhẹ thôi, đủ phế đi một bộ phận bất kỳ của một một hồn sư bát hoàn. Năm vạn năm thì lại đủ để đưa một hồn đấu la về với tổ tiên mà không kịp cứu chữa, Còn chưa tính tới vương giả trong tộc quần, năm ngoái xuất hiện một bình ngọc chứa 100 mililit độc thôi đã là có giá la bảy ngàn vạn điểm rồi. Đã vậy mới bán có mấy ngày thôi mà đã lập tức được phát dương, trực tiếp trở thành nguyên nhân đưa một siêu cấp đấu la hàng đầu của liên ban vĩnh viễn chìm trong cơn mê tới tận giờ chưa tỉnh

Nói đến đấy đấy, trung niên chững lại rồi thở dài, sau hồi cảm tháng ông mới nói tiếp.

– Nhưng tiết là tộc quần này hiếm có cá thể đạt được trên tám vạn năm tu vi, do đó độc của những cá thể đạt ngưỡng tám vạn hay bảy vạn chín trăm năm từ năm ngoái đã được định giá lên đến trên tám nghìn vạn điểm.

Méo ngoác miệng Vân Uyên hỏi nhỏ.

– Thúc thúc này cho ta hỏi? Tiền đâu mà họ mua như thế. Theo ta nhớ giá cả của đồ vật thông thường cũng chỉ có vài chục điểm đến vài trăm, cao lắm là vài nghìn điểm. Cao cấp như nhà cửa xe cộ cũng chỉ giao động từ mười vạn đến vài trăm vạn. Đâu ra 100 mililit độc ma chu lại tận ngàn vạn.

Cười một cái vị trung niên hắn rồi nói.

– Tiền của những người có địa vị trong Liên Ban cùng cao tần của những tổ chức lớn, nó khác hơn hẳn những người lương từ bảy đến tám nghìn điểm trên một tháng như chúng ta. Ai thành đạt một chút thì từ một vạn đến bốn năm vạn điểm.

Cười khổ Vân Uyên thầm thang “Xa xỉ quá, nói vậy ta vừa vung tay một cái, đã tiêu hết toàn bộ lương của hơn sáu người thành đạt rồi đó à.”

Lúc này vị trung niên không để ý vẻ cảm tháng của Vân Uyên vẫn nói.

– Mà theo ta kiểm nghiệm, của ta, thứ trong bình ngọc là chất dịch có màu đen tím sẫm, đậm hơn màu của bình độc ma chu năm ngoái, vây nên ta đoán cái này là độc trích từ một đầu ít nhất là chín vạn năm, bởi theo đặt tính phân hóa của độc do sinh vật tự sảng sinh thì số tuổi càng lớn, màu sắc của độc được tạo ra sẽ càng đậm, mà sự chênh lệch giữa trăm năm lại khác nhau. Vậy nên cháu bé cháu có thể nói cho ta chính xác cá thể trích xuất có tu vi bao nhiêu năm không?

Cười cười, bộ mặt tinh nghịch Vân Uyên liền lấy lại chiết bình rồi đặt lại một cái khác màu lam ngọc nhạt rồi nói.

– Cảm ơn đại thúc, cái này quả thật quý. Ta hiện đang rất cần tiền nên chắc sẽ nghe người đi bán ở đấu giá tối nay. Để đền bù cho sự thất lễ ta để lại cho người một viên phá mạch đan. Người ra giá bao nhiêu cũng được, ta chỉ cần thu lại vốn, không ăn thêm lời.