Chương 77: Chương 77: Ly Đông

Đợi Vân Uyên nói xong, lão thần vướng mới nhìn hắn thở dài, đôi phần chất chứa ý niệm thương cảm. Xong hồi lâu lão nói.

– Ta trước khi trả lời cậu. Muốn cậu nghe trước vài câu.

Trầm mặt, nhưng Vân Uyên vẫn giữ được lý trí, cố gắn hà xuống tâm tình, sau khi ổn định hắn nhẹ gật đầu. “Chẳng phải trước nay mày luôn bình tỉnh sao? Sao vì hai chữ người thân mà mày lại kích động vậy chứ Khiếu? Bình tỉnh. Chỉ chi đầu mày lạnh thì cái gì cũng có thể nghĩ đến.”.

Mà lão già sau khi thấy hắn gật đầu mới liền nói với giọng điệu già nua.

– Số mệnh đang diễn ra ở hiện tại, là kết quả do chính bản thân trong quá đặc nên nền móng. Thú thật. Vũ Gia sự tình ta không trả qua. Nhưng bằng một cách nào đó ta có một liên kết mơ hồ, nhưng lại chẳng nhớ. Mà thú thật năm xưa con đường thành thần thật không phải ta tự đi, mà là do viên sinh tử thạch kia dẫn dắt. Kể cả sự tình thần giới sụp đổ năm xưa cũng vậy. Năm xưa, khi ta được nhận làm ký chủ tạm thời của nó. Nó đã luôn thôi thúc ta đến gần vị Long thần đời trước. Lúc đầu ta chỉ nghĩ đơn thuần là vì vị kia mạnh mẽ khiến dân tâm kính phục. Nhưng đến khi các ký tự này hiện ra trước mắt ta vài cái ngày định mệnh ấy. Cái ngày thần giới cũ sụp đổ do pháp tắc. Cụ thể chắc ngươi cũng biết rồi. Năm xưa Long thần tiền nhiệm thất bại trong việt đưa thần giới tấn thăng, nên hóa điên chém giết chư thần. Trận chiến ấy kéo dài. Và kết thúc bằng một kiếm toàn lực của Tula thần. Nếu như thế thì không liên quan ta. Nhưng mà vào cái ngày đó. Viên sinh tử thạch đã thôi thúc ta liên hồi đi đến một góc nhỏ của trận pháp Phồn Thiên Cấm Tinh Không. Nó thôi thúc ta phát ra tia sinh tử ý niệm, dẫn dắt pháp tắc tìm đến ngăn cản sự tấn thăng của thần giới.

Lão nói đến đấy tạm nghĩ rồi nhìn Vân Uyên đang trầm mặt, khi định nói tiếp thì Vân Uyên hỏi đến.

– Vậy như ông nói, tất cả từ đầu là đều do Vũ Gia khi toàn vẹn sắp xếp, để lựa chọn những người thuận mắt hắn. Long thần năm xưa chưa phải người hắn chọn, nên đã để ông đi quấy rối. Vậy nên truyền thừa Long tổ không rời đi, là vì sắp xếp, và đế nó trong long giới chờ ngày người Vũ Gia toàn vẹn lựa chọn đến nắm giữ?

Nhìn hắn, vì lão nhân gật đầu một cái biểu thị sự khẳng định. Xong lão nói.

– Vậy giờ ta nói ra thông tin lớn như thế, ngươi còn đủ thần hồn nghe những lời sắp tới không?

Đáp lại lão là một sự im lặng như thể biểu thì rằng vẫn đang nghe. Thấy vậy lão nói tiếp.

– Vậy sau đây cậu phải nghe cho kỹ. Ta đến được hành tinh của cậu. Là do sinh tử thạch dẫn dắt. Nó đưa ta đến trước nhà một cặp vợ chồng và ràng buộc, trói chặt ta, buộc ta phải theo sau hai người họ. Ta lúc đầu cũng không hiểu. Vì sao, sinh tử thạch lại đưa ta đến địa cầu? Cũng không hiểu sao bắt ta phải đi theo cặp vợ chồng nọ? Nhưng ta lại không ngờ những thắc mắt ấy, đã được giải đáp vào đùng chín bảy tháng sau. Là ngày mà ngươi ra đời. Ta nhớ tinh hà khi ấy nổi lên trận bão giông rất lớn. Nó không giống như đến để diệt ngươi, mà như thể đến bái lạy. Những lời chúc phúc theo như mưa mà trúc xuống, nhưng sau, lại bị sinh tử thạch đánh tan. Nó như thể không muốn nhận hết thảy chúc phúc. Nói chính xác là không cần. Ngươi thuận lợi sinh ra như thế. Thời khắc ngươi vừa chào đời, sinh tử thạch theo đó bay đến dung hòa cùng linh hồn người, chúng như thể thất lạc rất lâu tìm được nhau vậy. Ta hiểu quả không thấu. Đến tận giờ nghĩ vẫn không ra nguyên nhân. Nên tới đây không giải đáp giúp ngươi được. Còn về phần tại sao ta quen và được ca ca ngươi nhờ đi theo bảo vệ ngươi chu toàn ấy. Đơn giản là vì ta là thầy của nó. Giới thiệu trước cho ngươi sau gặp cũng không bỡ ngỡ. Ca Ca ngươi họ Ly theo họ mẹ tên Đông. Xét theo tuổi địa cầu thì cũng mười tám rồi. Ta lần đầu gặp nó vào năm nó năm tuổi là khi nó đứng từ xa nhìn một nhà bốn người các ngươi. Khi đó nó chỉ biết người đàn ông trước tầm mắt chín là cha mình, nhưng lại không đủ dũng khí đến để nói. Ta ban đầu nhìn nó chăm chú quan sát, còn tưởng đại lão nào trùng tu hay trung sinh cơ. Bởi người thường năm tuổi làm gì có ba động hồn lực trong người. Do nghĩ vậy, nên ta đã đến trước nó, lúc đầu giả khờ thăm dò. Nhưng mà ai ngờ nó lại là con nít thật. Lúc định bỏ đi thì mới phát hiện, mắt nó sao lại thấy được ta. Vậy nên mới quay lại bắt chuyện. Mà cũng lạ một chỗ khi ta tiếp xúc cùng nó thì sinh tử thạch không hề thôi thúc ta rời đi. Vậy nên mới lợi dụng thằng bé để có thể trốn đi. Tiếp xúc lâu dần ta mới biết sự tình của thằng bé. Mẹ nó sau khi rời đi để giúp cha mẹ ngươi có thể ở bên nhau, mới phát hiện mình mang thai và một điều nữa là, người mẹ nó yêu đã bị chính ông ngoại nó giết hại. Khi nàng ta về người đó chỉ còn là một bộ thi hài bị ruồi bọ, dòi chuột tranh nhau cắn nuốt.

Nói đến đấy lão thở dài một hơi. Rồi nhìn thần sắc đôi chút tái đi của Vân Uyên. Khi thấy thiếu niên đã im lặng không nói gì liền tiếp lời nói đang dở.

– Đứa trẻ đáng thương trưởng thành trong vòng tay mẹ, thiếu vắng tình cha. Tuy mẹ nó đã cớ bù đắp thay phần còn lại, nhưng vẫn không thể nguôi ngoai tâm hồn khát khao gia đình trọn vẹn của nó. Mãi đến khi biết hết sự tình năm xưa, nó liền tìm đến địa chỉ nhà của gia đình ngươi, âm thầm quan sát từ xa. Lúc đầu nó ghen tị lắm, nhưng về sau khi trưởng thành hơn nó liền biết phân biệt đúng sai mà buông bỏ. Nhớ cái ngày ngươi mất đi cha mẹ, nó cuốn cuồn tìm kiếm ngươi cùng muội muội đến bỏ luôn ngủ. Thân là lão sư ta khi ấy cũng không làm được gì. Vì viên sinh tử thạch đã cấm ta nói đến, mỗi khi định nói thì buộc miệng kể ra một số chuyện thầm kín nhỏ. Ta bất đắc dĩ phải nhìn ca ca ngươi vì các ngươi lo sốt vó cả năm trời. Đến cả đến Đấu La Đại Lục nó còn bức bối đến đi trúc giận khắp nơi, tuổi nó ngoài đời thật nhỏ hơn tuổi nó tại Đấu La bên này những hai lần. Vậy nên ngươi nghĩ đi, Nó khi ấy bên ngoài là tám, nhưng trong đấu la giới là mười sáu, mà cái tuổi ấy đi gây chuyện đâm ra dẫn đến không ít việt. Ta nhìn nó điên cuồng vậy mà sót. Mãi đến khi nó tìm được hai người các ngươi bên Đấu La bên này mới thôi không còn sống gió gì.

Đôi phần quái dị. Vân Uyên hỏi dò.

– Vậy huynh ấy làm những gì?

Nâng cầm nhớ lại lão mới từ từ nói.

– Cũng không gọi làm lớn. Kích động Chiến Thần Điện cùng Đường Môn đánh nhau, hủy đi tám chi nhánh Đấu Thiên giả, Cướp đi hai mươi đầu hồn linh vạn năm đem đi tinh cầu thiên đường bán đấu giá, liên kết bảy hạm đội hải tặc không gian tấn công Tinh La tinh, còn mình đi Tinh cầu hồn thú cướp đi hai góc tiên thảo cùng mười khói hồn cốt,... À nhiều quá, nhớ nhiêu đó thôi.

Đớ người, hắn không nói gì, phất tay ra hiệu ông nói tiếp đi.

Thấy vậy, lão liền nói.

– Cái vấn đề sao biết cậu sẽ được đưa đến đấu la giới thì tôi sao lại không biết, chỉ là sớm muộn. Thần vị Sinh Tử bên này, cậu được định kế thừa thì nên về đây. Ngày ngươi đi ta có đến nói với nó, nó nhờ ta kỹ lắm. Thú thật nếu nó không nhờ ta cũng chỉ như hồn ma lượn lờ quang sát ngươi trưởng thành thôi ấy. Còn về vị đưa đến tinh cầu tinh linh ấy. Là do Sinh Tử thạch làm. Ta không động. À đúng rồi, thay vì trách ta thì ngươi nên chuẩn bị tinh thần một chút. Dậy nghe điện thoại đi. Có một tiểu khả ái gọi kìa.

Nghe không hiểu khi hắn nghĩ lão đánh lạc hướng thì bản thể mắt tím của hắn chỉ chỉ bên ngoài rồi nói.

– Lão Xám đi mau đi. Thiên tỷ gọi.

Đầy quái dị nhìn hắn, rồi e dè nói.

– Ngươi không lừa ta đó chứ?

Tức giận, bản thể mắt tím định nói thì bị Thanh Lam cóc một cái lên đầu, rồi lấy tai bụm miệng. Xong nàng thiếu nữ tóc lam hiền từ nhìn hắn cười rồi nói.

– Hắn lừa ngươi, đừng đi. Đợi thêm chút.

Nàng vừa cất lời, Vân Uyên liền không do dự rời đi.

Đầy nộ hỏa nàng liền tỉ tay lên cao quát.

– Tại sao người khác nói tên khốn ngươi đắn đo còn ta thì lại lập tức không tin hả.

Đáp lại, Vân Uyên vòng lại một câu.

– Làm ngược lại lời kẻ hận mình. Vì họ chẳng bao giờ muốn mình thành công.

Lời vừa dứt, tất cả thanh âm như dừng lại, lời nàng định nói như nghẹn rồi nuốt lại vào trong.

Sau hai tiếng cười vang lên đó là hai người Tử cùng bản thể mắt tím. Họ cố nhịn nhưng lại không được.

Thẹn quá hóa giận, nàng đi đến cóc cho hai tên kia mỗi người một cú, còn riêng bản thể mắt tím thì lại liên hồi đánh.

Bên ngoài, chiếc xe vẫn lăn bánh. Mọi người vẫn đang cười đùa. Đôi mắt hắn mỏ ra, nhất lên đồng hồ tay nhất máy.

Một bóng mình nhỏ trên màn hình hiện ra. bóng hình ấy nhìn Vân Uyên rồi oán trách.

– Tiểu Uyên, đệ đang đâu? Ta gọi hơn trăm cuộc sao không nhất máy?

Cười cười Vân Uyên nói.

– Xin Lỗi tỷ tỷ, ta vừa hoàn thành nhiệm vụ bên truyền linh tháp. Bên đây có cái khoang mô phỏng vào Đấu La thế giới hay lắm. Ta vừa từ trong hoàn thành xong nhiệm vụ. Đợi ta ba tiếng nữa nha, ta vừa có tiền, để ta mua gì ngon đem qua cho tỷ.

Bên kia. bóng hình nhỏ hờn dỗi quay đi rồi nói.

– Ai cần mấy thứ đó chứ, tiền ngươi tự dữ xài đi.

Bình tỉnh Vân Uyên liền nói tiếp mà không để nàng đã từ chối.

– Tỷ không thích đồ ngoài cũng không sao. Để đệ tự qua đó nấu cho tỷ, đợi đệ chuẩn bị chỗ ở xong liền đi chợ rồi qua ngay. À tiện thể ta cũng mua một ít kem làm mịn da chân cho tỷ. Tối nay đệ sẽ bồi chân tỷ thật tốt.

Lạc Thiên thấy tên đệ đệ này tự nhiên khi không vô sĩ bất thường liền liên tưởng nhớ lại bộ dáng hắn trước khi đến Tinh Linh Tinh.

Im lặng hồi lâu nàng mới nói lại.

– Đừng mua thịt bò. Ta không thích.

Cười một cái hắn cao lên tông giọng. Với giọng điệu ngoan ngoãn.

– Dạ.

Vừa cúp máy. Thứ hắn đón nhận là bốn cặp mắt đầy quái dị đang nhìn.

Trước tình cảnh khó sử hắn gãi đầu cười cười cho qua.

Chiếc xe cứ thế di chuyển trên đường lớn rất lâu. Mãi đến trước một thương hội thì mới dừng lại.