Chương 75: Chương 75: Vũ Gia Truyền Thuyết.

Một tia lôi đình chín màu theo từ nơi xa xăm trong ngân hà vượt qua trường hà mà giáng xuống.

Thân thể Vân Uyên lơ lửng trong hư không. Sau lưng hắn ba đạo võ hồn hiện ra. Chỉ khác là, hai võ hồn hắc long cùng lam phượng sáng lên vầng sáng màu tinh quang, sau ba cái võ hồn nhung nhập lại làm một, thân ảnh ấy được bao bọc trong vầng sáng tinh quang khó thể nhìn thấu. Từ trên ấn đường của hắn, một viên đá màu ngọc bích mang theo vầng sáng màu đen bay ra. Thời khắc Viên đá ấy xuất hiện, Uy áp đè lên nơi đây bị đánh tang, tinh không vỡ nứt như thể chưa hề tồn tại mà biến mất. Tại nơi xa xăm thần giới. Muôn vàn thần cách đang đồng loạt bị một cổ áp lực đồng dạng cùng Đường Hiên Vũ mà quỳ xuống, chỉ sau một khắc viên đá xuất hiện, uy áp như một tòa núi đeo trên lưng họ đặc hạ xuống. Trước hai đại cung điện của hai thần chi cấp một, một luồng khí tức hô ứng vang lên, họ bấy giờ như thể tìm được căn nguyên nguồn cội mà sáng lên đôi mắt, nhìn về nơi xa xăm.

Cổ ý niệm sau khi thấy được thân ảnh cùng viên đá xuất hiện, đã vội vàng thu đi, như chưa từng đến mà biến mất.

Viên đá ngọc bích vẫn dần dung nhập vào ngực Vân Uyên, mà thân ảnh to lớn thời khắc viên đá dung nhập cùng Vân Uyên cũng liền xuất hiện một viên đá y hệt trước ngực. Theo sự xuất hiện của viên đá, thân ảnh ấy lộ ra. Một đầu hung thú toàn thân sáng lên tinh quang, tứ chi hình thể, hai chi trước mỗi chi mọc ra một đôi cánh lớn, pha trộn giữa viền cánh là cấu trúc cánh long tộc trên cánh là lông của phượng hoàng, trên lưng đồng loạt là một chùm dây leo lớn gồm mười hai sợi, như thể mười hai cái tay đưa về nhiều hướng khác nhau, cái đuôi dài, ở cuối đuôi chĩa ra ba nhánh ở ba nhánh đều đồng loạt là lớp màng bằng da mỏng, cùng theo là một nhúm lông phượng. Toàn thân lân phiến sen sẽ, phủ ngoài cùng thêm một lớp lông phượng dài. Phần đầu lộ ra hai bộ hàm, một hàm dưới là của loài chân long, phần hàm trên là của loài phượng hoàng. Đôi tai dài nhọn về phía sau. Toàn thể lộ ra chỉ vỏn vẹn mười mét. Nhưng chỉ với một ngón tay của nó mà tia lôi đình đang đánh đến liền như hư không mà tiêu thất.

Lúc này trong không trung, một thanh âm mang theo uy áp lớn mạnh vang lên, uy áp đè lên cổ ý niệm đang vội vã chạy trốn.

– To gan.

Đầu sinh vật kia nhẹ nhàng nhất lên bàn bàn tay năm ngón đầy vuốt nhọn. Một đạo năng lượng hội tụ rồi bị hắn nhẹ nhàng bóp nát. Mang theo thanh âm hùng hậu áp bức.

– Ngày ta về… Ngân Hà Tinh Không, trở về trật tự… Sinh linh Ngân Hà, dưới ta quảng trị… Kẻ sinh phản tâm tồn tại hủy diệt… Kẻ mực trung thành, cùng ta trường hà, cùng ta vĩnh sinh…Tuyên cáo ngân hà, tuyên cáo thời không, tuyên cáo luân hồi, tuyên cáo đại đạo sinh linh. Thiên đạo khắp chúng đổi pháp cải tắc Thánh Luân cấp bật. Giáng hạ phàm Đế. Nhớ Vũ Gia ta… Sắp về rồi.

Thanh âm vừa dứt, một tiếng kêu rên đầy đau đớn van lên kéo dài khắp trường hà hành tinh. Luồng sáng trên tay thân ảnh to lớn kia bị bóp nát, phát ra nguồn năng lượng quét qua tinh hà, trải dài đến một nơi rộng lớn. Nơi đó bao quang khắp nơi là những mảnh ngân hà màu trắng xám. Vệt sáng quét qua một cái thân hình tại nơi kia, thân thể hình người ấy theo cái quét qua của năng lượng mà tiêu thất, vĩnh viễn biến mất trong tinh hà như thể chưa tồn tại.

Mà quanh đấy là hai vị bóng hình nhân loại trên thân cũng sáng lên Tu vi họ theo đó bị gián xuống đến mức độ nhất định thì dừng lại.

Một người trong đó cười nhẹ rồi quay đi, đến trước cái bàn đá lơ lửng trong tinh không rồi nhẹ ngồi xuống. Rót một chung rượu tồi nói một cách từ tốn nhưng đôi phần oán trách.

– Hà, Lão Dương sóc nỗi quá. Phải nhàn nhã lánh thị phi như ta thì chẳng phải thọ hơn bao nhiêu không? Khi không lại đi kiếm chuyện vị kia. Giờ hay rồi. Liên lụy cả ta và huynh. Họ Bạch ta đúng là khổ.

Bên cạnh, một vị khác chỉ cười rồi nói.

– Chỉ ngươi khổ chắt. Ta giờ cũng bị giáng xuống đế cảnh đỉnh phong rồi, giờ chắc về nhà ở cùng vợ con tới khi mấy tân Thánh Tinh khác xuất thế thôi. Nhìn tình cảnh hiện tại. Chắc cở nghìn vạn năm nữa không chừng. Dù gì tận năm người cơ mà. Từ ngày lão Hoang, Lão Cổ, Lão Diệp, và Lão Sở dùng mạng chống đỡ Vũ Tinh Luân Hồi Lập để vị kia cùng Long Tổ và Phượng Mẫu Hoàn thành Chuyển Thế Tái Tạo Pháp để luân hồi thành người. Thì Lão Dương đã hận vị kia đến tủy xương rồi. Nay vừa hay bắt được một tia khí tức hắn mà không tranh thủ khi vị kia còn nhỏ yếu để hạ thủ thì chả lẽ lại đợi khi người ta toàn thịnh quay về áp chế hắn hà?

Cười đầy rạn rỏ, vị họ Bạch đứng dậy, bay đến khoác vai vị họ La rồi nói.

– Đi, qua chổ ta, dẫn theo một số đứa con cháu của ngươi theo, để ta luyện đan cho chúng xem. Đứa nào hứng thú thì bái ta làm sư, lâu quá ta chưa thu đồ.

Nhìn đầy ái ngại, vị họ La hất ra rồi nói.

– Đi tìm người khác đi.

Giongj nài nỉ vị họa Bạch nháy mắt đến kế vị họ La rồi nói.

– Đi mà, đám con cháu trong nhà ta thì đứa nào đứa nay thời nay đều không đụng chạm gì đến đan đạo, chỉ chăm chăm vào cái gì gọi điện thoại, ta không có ai để dạy hết a.

Hạ giọng vị họ la từ tốn nói.

– Ta không phải không để ngươi dạy con cháu ta, Mà ta chỉ lo an nguy bọn nó. Với ngươi tới cháu còn quản dạy không được. Thì…

Vỗ ngực, vị họ Bạch bộ mặt kiên nghị tự tin nói.

– Ngươi lo cái gì. Họ Bạch ta có kinh nghiệm.

Tại mảnh Đấu La hành tinh.

Thân ảnh một thiếu niên mười một mười hai tuổi đang dần rơi xuống. Mà lão sư hắn lúc này vẫn chưa thôi bần thần. Mãi đến khi nghe tiếng con gái mình bên cạnh gọi đầy gấp rút mới hoàn hồn quay về mà ra tay.

Không gian lực vặn vẹo rồi tạo ra một thông đạo, đưa Vân Uyên về đến trước bàn tay của Đường Hiên Vũ. Chưa để hắn hiểu chuyện gì xảy ra thì từ trên trời cao.

Hai đạo thân anh đạp khí xuất hiện. Hai người này một người nam tử toàn thân phủ bởi áo bào màu đen huyền, trên trước ngực, là một mảnh ngọc hình quyển sách cùng một chiếc đầu lâu. Gió nhẹ thổi phất phới tà áo, kéo theo tử khí quầng quanh thân. Trên đỉnh đầu được che bởi một cái nón chùm chỉ lộ ra một mái tóc màu xanh ngọc bích, Khí sắc vị này lạnh nhạt khó mà lay chuyển.

Bên cạnh hắn là một vị khác là nữ tử, tóc xanh ngọc đồng dạng, với quanh thân là những vần sáng màu xanh như những sinh linh có linh hồn tồn tại trong thiên địa, Khuôn mặt ấy hiền từ được tôn lên hơn bởi bộ áo dài màu trắng kín kẻ tung bay trong làn gió.

Sau lưng họ đều có tám vòng quang luân thần hoàn, và mờ mờ một vòng sáng thần hoàn thứ chín.

Cuối người trước Đường Hiên Vũ, xong người nữ tử trong đó đại diện nói.

– Long thần đại nhân. Tôi xin giới thiệu. Tôi là Sinh Giả nữ thần.

Nàng nhẹ nhàng hướng bàn tay về phía vị nam tử rồi nói tiếp

– Còn đây là anh trai tôi. Tử vong chi thần. Hôm nay chúng tôi mạo muội đến là vì cảm nhận được khí tức thuộc về người truyền thừa được nhắc đến từ rất lâu trong truyền thuyết. Để nói rõ hơn thì tôi có thể đưa ra dẫn chứng cùng kể lại về truyền thuyết này.

Đường Hiên Vũ trừng mắt phóng ra khí tức áo chế khiên hai người đồng loạt quỳ xuống. Giọng hắn lạnh lẽo nói.

— Vậy là ý các ngươi muốn đến cướp người từ tay ta.

Giọng điệu khẩn khoản. Vị Sinh Giả nữ thần vội nói.

— Không có. Bọn ta đến để thương lượng cùng vị nhận hắn từ trước thôi.

Giọng nói trầm thấp nhưng lạ uy nghi của Đường Hiên Vũ lại vang lên.

—Nói rõ sự tình.

Như bắt được cọng cỏ cứu mạng. Vị nữ thần kia vội vàn nói.

– Chuyện phải kể lại từ đầu. Những tư liệu này như những dòng cổ sử thuộc về thế giới. Cổ sử ghi chép. “Từ rất lâu, rất lâu về trước. Thời điểm mà đến hiện tại không thể dùng số liệu để hình dung đến.Tất cả chỉ là một khoảng không và sự hỗn loạn. Tại trong cái thời xưa cổ ấy. Thời không vặn vẹo, trường hà pháp tắc không có, thời gian không ổn định, không gian xáo trộn. Tại giữa cái thời điểm khắc nghiệt ấy. Một sinh linh hấp thụ tất cả những gì hỗn loạn nhất mà cấu thành. Sự ra đời của nó như là dấu chấm hết cho tất cả sự hỗn loạn. Khi tim nó đập, nhịp đập tạo nên những nhánh nhỏ không theo quy luật, khiến thời gian như hô ứng mà cấu thành những nhánh sông thời không, là dòng thượng nguồn của sông lớn thời không. Khi hô hấp đầu thiên của nó bắt đầu, không gian dần ổn định theo nhịp hô hấp ấy mà trở nên trật tự. Mắt nó mở ra, tạo nên tia ánh sáng đầu tiên. Tiếng khóc của nó vang lên, lập nên pháp tắc quy luật. Nước mắt của nó rơi, vung vải tạo nên những tinh hà với bên trong là vô vàn những vì sao. Những bọt khí trong nước mắt khô đặc thành những hành tinh trong vũ trụ. Sinh linh ấy mở ra đôi mắt, nghịch ngợm, khám phá hết thảy những gì mình tạo ra. Và cứ thế mười năm, trăm năm, nghìn năm, vạn năm, hàng hà tuế nguyệt trôi. Dòng sông thời không thời điểm ấy đã dài đến vô tận. Sống một mình trong một nơi chỉ có những ánh sáng le lói bao quanh suốt một đoạn thời gian dài, một sự thiếu hụt như hiện lộ trong tim sinh linh ấy, vậy nên, để lấp đầy khoảng trống ấy, nó đã dùng quyền năng của bản thân để tạo nên cho mình hai sinh linh khác để bầu bạn. Nó dùng máu thịt tạo ra con chân long đầu tiên, dùng nước mắt cùng cảm xúc tạo nên con chân phượng đầu tiên. Ban cho hai sinh linh sức mạnh cùng quyền năng cai trị trong vũ trụ. Ba sinh linh duy nhất trong vũ trụ ấy cứ thế trải qua mảnh thời gian rất lâu, rất lâu về sau, Mãi đến một ngày. Dòng sông thời gian khô cạn. Không gian nứt nẻ, Pháp tắc vỡ vụn, tinh hà xé đôi. Thế giới quay về sự hỗn loạn vốn có, tất cả những gì mà sinh linh ấy cùng hai người bạn của mình tạo nên đều bị quét sạch không còn dư lại dù chỉ một là một mảnh vở. Trước tình cảnh đó, vì một tia sinh cơ, sinh linh ấy đã dùng năng lực của mình tạo nên cho bản thân một cái kén bao bọc bản thân bên trong. Thấy hắn làm vậy, Chân Long cùng Chân Phượng cũng làm theo. Chúng cứ thế trải qua không biết bao nhiêu tế nguyệt. Đến một ngày, lớp võ nứt ra. Ba sinh linh ấy quay lại với thế giới. Thời khắc ấy, khi cả ba trở lại, thì trước mắt chúng là những sinh linh nhỏ bé đang sinh sống ở bên trong muôn vàn tinh hà nhỏ bé được tạo thành từ tinh nguyên của bọn chúng trong suốt thời kỳ trong kén. Tò mò nhìn ngắm. Quan sát sự phát triển cùng diệt vong của những sinh vật. Hai thượng thú Chân Long cùng Chân Phượng đã dùng những căn nguyên của bản thân chia ra tạo nên bốn loài thượng thú khác. Lần lược mà một đầu cự long màu xanh ngọc mang trong mình sức mạnh nắm giữ không gian chi lực. Hỗ trắng mang trong mình sức mạnh điều khiển thời gian chi lực. Chim lửa tuyệt đẹp mang trong thân sức mạnh tái tạo. Rùa đen được quấn quanh thân bởi một con rắn mang trong thân sức mạnh của pháp tắc. Khi chúng khai nghén ra. Sự hỗn loạn như thể được hô ứng. Cảm nhận mối nguy nan. Từ trong tận cùng của hỗn loạn chi lực trải dài khắp tinh hà dần dựa trên bốn thượng thú kia mà tạo bên bốn thượng thú khác nhưng

với thuộc tính đối lập với bốn thượng thú nguyên góc. Cuộc chiến nổ ra thời không theo đó mà đẩy nhanh tốc độ khô cạn. Đến cuối cùng đại nạn vũ trụ lần thứ hai diễn ra. Dưới sự bao bọc của lớp kén. Tất thảy thượng thú cùng sinh linh kia đều vượt qua và và sống đến một đoạn thời gian sau. Chỉ khác là khi những sinh linh ấy quay lại thì tại nơi trung tâm của tinh bà ấy. Đã xuất hiện thêm bảy bóng dáng hình người. Họ là những sinh linh thuộc chủng loài nhân loại, giống loài lạ lẫm trong mắt các thượng thú. Bảy người họ mang đến cho những thượng thú các loại kiến thức mà quần tộc họ đặt ra. Càn nghe đến đâu thì sinh linh kia càn tò mò và thích thú. Sau đó. Nó đã quyết định rời đi một đoạn thời gian để nhìn ngắm loài sinh vật mang tên nhân loại. Trải qua rất lâu về sau. Khi mà sinh vật ấy quay về. Nó đã trở nên trầm tính và có đôi phần tính người hơn. Nó tổ chức lại pháp tắc. Sửa chữa lại không gian. Điều chỉnh lại dòng sông thời gian. Chia nó thành bảy nhánh. Lấy trung tâm tinh hà là thượng nguồn và nối liền chúng thông đi khắp các tinh hà. Sắp xếp lại cấp bậc trong vũ trụ. Dưới thần cấp là Phàm giai. Từ thần cấp là Tiên giai. Với Tiên Vương là kẻ nắm giữ các hành tinh cùng vị diện trực thuộc. Tiên Đế nắm giữ pháp tắc một mảnh tinh hà, dùng danh hiệu Thiên Đạo mà sưng. Trên Tiên giai thuộc vào những kẻ đã siêu thoát khỏi đại đạo. Bước được đến trung tâm tinh hà, những kẻ nó gọi là Thánh Luân. Nắm giữ một nhánh sông thời không. Trên Thánh Luân là Ngân Tinh được ban danh thánh thú. Duy trì trật tự cân bằng trong Tinh hà, nắm giữ chi lực xóa bỏ sinh linh Dưới cấp. Trên cả Ngân Tinh. Là Vô Cấp được ban xưng danh một hử Tổ ở trước chủng loài. Gồm hai sinh linh là Long Tổ và Phượng Tổ. Hai Tổ thú này có sức mạnh cùng quyền hạn trong tinh hà chỉ dưới một sinh linh kia. Mà sinh linh ấy không đặt cấp có bản thân. Chỉ truyền cáo khắp ngân hà một cái tên. Với hai chữ. Vũ Gia.”.