Quần thể ăn dưa vẫn đang tích cực ngồi nghe vị thiếu nữ hồng y kể về câu chuyện xưa cổ mà quên đi thời gian.
– Bực bội là vậy, nhưng khí đó ta chỉ là nhành hoa nhỏ, hắn muốn thì ta cũng thành tro tàn hạt bụi, thế nên lão nương nhẫn nhịn mà tiếp tục ngậm một nỗi căm hờn để sống tiếp, theo thời gian trường hà không biết qua bao tế nguyệt trăng tròn, thực lực hắn càng tăng cao, ta mơ hồ càn chắc rằng ngày tủi nhục của bản thân sẽ mãi còn dài, tuy đáng ghét là thế nhưng thi thoảng, hắn có nhìn qua ta nói với ta kể lại cho ta nghe về cái thế giới bên ngoài mãnh hang động tối tăm này, ta tò mò vô cùng, nhưng lại nhìn bản thân không đủ vốn liếng để đi khám phá nên cũng cố nán lại tâm tình. Sau một đoạn về sau, chiến tranh do con người nổ ra, hai đại đế quốc lớn bấy giờ nếu ta nhớ không lầm là Tinh La cùng Thiên Đấu giao chiến, chiến trường của họ trờ trên thay lại là nơi mảnh hàng mà ta cùng tên điên kia cư ngụ. Nhớ năm ấy thanh âm inh ỏi nhất là những tiếng thét đầy quyết tuyệt, những tiếng vó ngựa mạnh mẽ xẹt qua tạo nên những giao động trong gió. Sự khốc liệt của chiến tranh, những trận mưa máu nhuộm đỏ vùng trời, sự thê lương khổ ải vô tình hòa nhập cùng khí tức tên kia, khiến hắn khó chịu vô cùng, nhịn đến về sau không kiềm chế được liền chợt bùng phát, lệ khí ngập khắp được hắn tỏa ra đầy hung bạo khiến ta không thể thở ra một hơi, điều ngạc nhiên hơn thảy là hắn lô ra chín vòng hồn hoàn cùng võ hồn Huyết Lệ Bỉ Ngạn hoa, chín vòng sáng như thể lạc ấn sâu trong tâm thức ta, lần đầu tiên ta thấy được, một kẻ trên thân toàn thảy phối màu hồn hoàn lần lượt là hai tím hai đen một đỏ ba đen một đỏ. cái phối màu đấu lúc bây giờ ở trên đại lục là chỉ độc nhất mình hắn, hắn là kẻ duy nhất trên thân có phối màu hồn hoàn vượt xa cái mà nhân loại các ngươi bấy giờ gọi là phối màu hoàn hảo 2 vàng 2 tím 5 đen. Hắn hiển lộ giữa đất trời, ở trung tâm hai chiến tuyến, một đòn duy nhất thổi bay hai đòn công kích của hai Phong hào đấu la của hai phương đế quốc. Tại nơi đấy, hắn dùng hồn hoàn thứ năm tạo ra một thanh kiếm thấm đẫm máu huyết rồi chém ra một đường. Tạo nên vết nứt phân chia hai đại đế quốc. Sau khi bỏ lại lời cảnh cáo hắn quay lại vào động, kể từ đó đến vài năm về sau không một cuộc chiến nào nổ ra, con người thời ấy bấy giờ chìm trong cuộc sống bình yên không phấn đấu.
Nghe đến đấy Vân Uyên không thôi há hốc, đầu hắn thầm nghĩ “ Tinh La đế quốc, Thiên Đấu đế quốc, hai đại quốc gia về sau bị Võ Hồn điện trong tiểu thuyết muốn thâu tóm? Nếu như vậy, thì cái vết nứt kia, dám là nơi về sau mà Võ Hồn Điện Thành lập, mà nếu nói theo thế, lẽ nào vị kia đã thành thần, cũng dám là như thế. Trong điều kiện đủ là tu vi cùng tín ngưỡng lược của người dân thời ấy vì hắn đã khiến họ có cuộc sống yên bình, cùng đó là một dạng thực lực mực kia, kéo hắn đã tấn thăng thần giới rồi, nhưng bất quá trong tiểu thuyết không nhắc đến một người nào na ná vậy, dám lắm hắn chỉ là một vị thần từ cấp 2 trở về, nhưng với dạng thực lực kia cùng tiềm năng của cái võ hồn đó làm sao lại không thành tụ gì được nhỉ? Trừ Phi… Hắn đã chết. Khoang đã hắn tự tay giết vợ, thả con trai rời đi. Diệp Hy chưa hề nói rằng đưa con kia có biết hắn vì gì giết vợ mình, thậm chí còn muốn giết cả nó. Không thể Khiếu à? Mày đừng nghĩ sấu đi như vậy, đây chỉ là đoán, là đoán,...”
Nghĩ là thế, nhưng hắn chợt phủi đi, hắn thật không ngờ câu sau, mắt liền chấn kinh vì một câu nói của Diệp Hy như khẳng định suy nghĩ của hắn là đúng.
– Tuy một đời cường giả là vậy, nhưng rồi nhân quả đã đến, Sau khoảng bảy năm sau, khi hắn vừa tròn trăm tuổi thì có một vị khách đã đến tận nơi tìm hắn. Vị kia là một ông lão với râu tóc bạc trắng dài thả về sau, xuất hiện, lão ta khi ấy ta nhìn thì cũng tầm tám mươi tuổi mà thôi, nhưng thứ để ta nhớ kia lão già kia đến vậy, là đôi đồng tử màu tím kia, tên vô lại đó đã sống ở đây bảy mươi mấy năm, ta thế nào cũng phải nhìn rõ ít gì đặc điểm. và cái đặc điểm đó không gì khác, ngoài cái đôi mắt màu tím kia.
Tạm đứt đoạn, nàng chợt thấy gì đó, ngạc nhiên rồi hướng Vân Uyên đi đến rồi nói.
– Giống lắm. Con mắt mày này này. Rất giống. Nhưng mà lạ thật.
Chợt một hình ảnh ùa về trong tâm trí nàng. Hình ảnh một trung niên tóc bạc đôi đồng tử tiếm cầm vò rượu cười cười nói. “- Hoa à, ngươi biết không, cái gia đình nhà ta ý có một điểm yếu, đó là không ăn được thịt cóc, một số người thấy con cóc thôi là đã đứng hình hay là la lên vì sợ rồi. Ha ha ha ha ha ha. Phong hào đấu la thì sao chứ, thấy cóc lão cha ta cũng dựng người chạy thôi.”
Bất giác Diệp Hy nói.
– Uyên này, ngươi ăn được thịt cóc không?
Ngớ người giấy lác. Thoáng sau, hắn nói.
– Trước kia ta không ăn được, nhà ta mẹ cùng hai anh em bọn ta không ai ăn được, mỗi khi ta ăn thì lại nổi ban, còn mẹ với em gái ta hầu như ai cũng sợ hết, nhưng về sau ta thì cái gì cũng ăn được, ăn riết rồi lờn luôn ý mà, giờ ăn được rồi.
Nàng thoáng chửng người, đến tận khi kể về cái sự việt này nàng mới để ý kỉ, nhưng rỏ ràng nàng nhớ là tên tiểu nhóc con này đến từ một thế giới khác, làm sao có thể liên quan cùng người kia được? Huống hồ người kia chết cũng rất lâu rồi.
Thở ra một hơi nàng nói.
– Thôi bỏ đi, dù gì cũng chết rồi kể cho các ngươi nghe chơi chơi thôi, vào chủ đề chính đi nhỉ?
Thoáng Vân Uyên nghiêm túc nhìn nàng chông chờ lời giải thích.
– À khi nãy đến đâu rồi? Đến đoạn cuối về Bỉ Ngạn Huyết Lệ rồi nhỉ? Vậy để ta nói đến khả năng thiên bẩm của những kẻ mang võ hồn này đi chứ nhỉ? Chung quy các võ hồn bỉ ngạn hoa thường có một đặc tính, là khi tròn năm mươi cấp theo khả năng cùng điều kiện mà võ hồn hình thành mà tự tạo thành một vòng hồn hoàn. Với bỉ ngạn võ hồn hình thành từ trời đất, sẽ là năng lượng của vị diện hội tụ mà thành, tất yếu là phải trong sức chịu đựng của hồn sư, cơ thể càng chịu tải được nhiều năng lượng tu vi hồn hoàn càng cao. Còn về bỉ ngạn hoa truyền thừa từ huyết mạch thì dựa vào độ đậm hay loãng mà quyết định huyết mạch càng tinh thuần tu vi hồn hoàn càng cao, còn quá lỏng thì cho ra được cái hồn hoàn nghìn năm là cùng. Riêng loại thứ ba Huyết Lệ Ngạn, nó hầu như đều khắc phục được những điểm yếu của hai loại trên, nhưng lại là con dao hai lưỡi, thứ mà nó hấp thụ đểu hóa thành hồn hoàn, chính là năng lượng trong không gian xung quanh hồn sư cùng với cảm xúc bi ai thống khổ, kẻ có vết thương lòng càng sâu thì nó càng sẽ cho ra một món hàng có tu vi càng lớn, theo lý thuyết có thể cho ra cả hồn hoàn trăm vạn năm nếu hồn sư có võ hồn Huyết Lệ Ngạn quá đau thương, nhưng cái khái niệm đau thương để được trăm vạn lại quá trừu tượng để nói đến, nói thẳng là không một cụm từ nào đủ để diễn tả đến loại cảm xúc khi đó. Nói vậy chắc hình được rồi nhỉ? À cái hồn hoàn cho ra sẽ thích ứng hoàn toàn với hồn sư, và đặc biệt tuy chỉ cho ra một hồn kỹ nhưng sẽ đem kèm theo đó một khả năng đặc biệt khác, ví dụ như tên đốn mạt khi nãy ta kể, khả năng của cái hồn hoàn kia ban cho hắn là đoán mệnh hay nói chính xác là mỗi khi sắp có việc gì xảy ra, cái hồn hoàn đó sẽ cho hắn hai đáp án một là cát hai là hung. Để hắn biết để tránh chứ không làm gì cả, còn với Uyên nhà ngươi thì hay rồi, còn hơn cả tên kia, ngươi thấy cả hình ảnh, ngươi còn không tin tự lừa mình. Còn có một đặc tính khác, ngươi trước có nói hình ảnh hơi mờ đúng không, yên tâm, ngươi tăng thực lực càng cao, đau khổ càng nhiều thứ đồ kia sẽ càng rõ nét hơn thôi. Nhớ cái tên đốn mạt kia năm đó đỉnh phong là chính mươi chín cấp tiếp cận cực hạn, cái hồn hoàn thứ năm kia lại là màu đỏ với chính đạo kim văn. Nhớ lại lão nương ta còn rùng mình.
Nghe một tràng như vậy, Vân Uyên mơ hồ hiểu ra cái gì đó, thầm cười đầy giễu cợt rồi nói một câu, nghe như thể vu vơ.
– Mẹ ta không đến từ cái thế giới mà ngươi thấy. Cảm ơn ngươi, chuyện cổ xưa tổ tông, hậu bối cũng không nên rõ nhiều.
Ba câu liên tiếp như thể khẳng định ý nghĩ mà Diệp Hy thoáng bỏ qua khi nãy.
Vân Uyên không phải người ngu, nghe đến đó còn được nàng hỏi thêm câu hỏi là điểm yếu chí tử của gia đình nhà hắn thì hắn phần nào hiểu rồi. Mà như vậy cũng tốt, biết rằng mẹ mình đến từ đâu cũng dễ tháo nút thắt ban nãy khi quan sát màng cảnh trong tâm thức.
Chợt hắn nhẻm miệng cười đầu xảo trả.
– Chịu động rồi.
Cách nơi Vân Uyên đứng vài chục dặm, một cuộc chiến đang đang đi dần đến hồi kết.
Mặt trời đứng bóng ấm áp sưởi ấm con tim, gió tuyết bớt chợt ghé qua.
Tại dưới gốc đại thụ ngưng kết từ băng, một đầu bọ cạp màu bích ngọc đang long lanh dưới cái ánh nắng ấm áp, nó trên thân không một vết thương tích mà chĩa cái đuôi lớn về trước một thiếu nữ toàn thân bê bết vết thương, nhìn kỹ trên da nàng vài chỗ bị bầm lên do độc tích ăn mòn, ý thức nàng hiu hắt như thể sắp vụt tắt, tuy nàng biết là trong thế giới ảo, nhưng bên ngoài vẫn phải chịu đựng ba phần nỗi đau hiện tại nàng mang.
Đầu bọ cạp lạnh lúc nhìn nàng nhất lên chiết đuôi rồi mảnh liệt đâm xuống.
Chợt từ đằng sau lưng đầu Băng bích hạt một cổ hàng ý mãnh liệt ập đến, luồn hàng ý lan truyền rồi dần nuốt trọn những mảnh băng tuyết mà nó đã tạo nên từ trước.
Nó bất ngờ nhìn quanh thì chợt một cánh cổng không gian từ hư không mở ra lộ đến tầm mắt nó một bàn tay trắng dài thon mịn, một chỉ hướng đến đi cùng đó là một thanh âm trong trẻo.
– Cho ta nộc của ngươi.
Một quang mang như thiểm điện bay đến đâm thẳng vào trước ấn đường của nó.
Lúc nó toàn thân dần đông cứng cũng là thời khắc mũi nhọn đã cách thiếu nữ vài milimet,
Tù bên trong thông bạo nhảy xuống, một tiếng minh thanh thúy vang lên, phong nguyên tố cùng băng nguyên tố xen kẽ nhau mà cuốn trôi hết thảy những bụi bẩn xung quanh nơi đây, chỉ chừa lại một mảnh không khí sau thanh lọc đầy tươi mát.
Cành cây đại thụ bằng băng theo đó chợt vỡ nát, gió tuyết nơi thanh phong dần hóa thành hơi nước tiêu tán, toàn thân đầu hồn thú lạnh cống ngưng kết thành một tảng băng lớn, từ trên cao đáp xuống lộ ra đôi cánh phượng màu xanh lam đầy diễm lệ, quanh thân hắn lập lòe lên bốn vần sáng quang mang màu đỏ máu. Đứng trên đỉnh đầu băng bích hạt lúc này là Huỳnh Vân Uyên.
Trong ý thức mơ hồ, thiếu nữ chỉ kịp bắt gặp bộ dáng một hình bống tóc bạc với đôi mắt hai màu xám tím đang hướng mình nhìn đến, hình bóng ấy đưa một ngón tay che đi nửa miệng rồi nói.
– Con băng hạt, này ta đem về lãnh thưởng.
Nghe vậy, thiếu nữ cố dùng hơi tàn vướng đến về trước miệng cố nói lên.
– Không!
Đáp lại Vân Uyên trong bộ trang phục bạch y đầy soái khí ngang ngạnh đạp bay cánh tay nhỏ yếu ớt ấy, thu đầu bích hạt vào trữ vật rồi rời đi.
Sau khi đến một đoạn xa, hắn thay đổi lại xiêm y, dùng bình thuốc lão sư hắn cho tua hột hơi, thoáng sau toàn thân hắn biến đổi thanh một dạng tiểu hài tóc đen mắt xám đầy vô hại, xong hết, hắn quay lại chưa thương cho vị thiếu nữ kia lòng thầm nghĩ. “Ta mới gia nhập truyền linh tháp, tạm thời cần môi chút thông tin nội bộ đã. Tìm người trong nghề tốt hơn nhiều.”
Sau chút thao tác băng bó hắn cuối cùng đã thành công trị liệu cho những vết ngoài da, cùng đó cầm máu lại cho nàng, cái tiếp theo hắn làm là xử lý nọc độc.
Đến đoạn này mặt hắn hưng phấn đến lạ, chắp tay rồi trực tiếp cạp vào phần đùi của thiếu nữ mà hút lấy hút để mặc kệ cho cảm giác mềm mại của cơ thể nữ tử mang đến, lác sau, chất độc ở phần chân nàng sạch sẽ, hắn dùng thuốc tiệt trùng rồi, xong rồi băng bó lại, xong hắn bày ra một dạng thoải mái, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác thăng ho này, độc của Băng kích hạt không ngờ lại ngon đến vậy hăn squyeets định trước khi đem nộp lại nhất định phải một lần ngậm đuôi nó hút đến khi nào no thì thôi.
Nhưng mà trước mắt hắn không thể lãng phí hai phần độc tính tên thân nữ nhân này được, trong mắt hắn bây giờ thiếu nữ này chẳng khác gì bình chứa độc để hắn uống cả, trực tiếp vén áo con gái nhà người ta hắn không biết ngượng cắn phập vào phần eo thon mà hút, hết phần hông, hắn chuyển hướng đến phần ngực đang bị xước một mảng, hăn không một chút gì ngại ngùng lao vào mà hút tiếp.
Sau hồi thỏa mãn cơn ghiền độc, hắn băng bó lại vết thương, chỉnh tề lại y phục cho nàng rồi hắn mới đi ra một góc tỉnh tu.
Bên trong thức hải Diệp Lam đang một đầu bóc lửa đồi xong ra đánh Vân Uyên, may mà có ba người cản lại, tuy vậy miệng nàng liên tục chửi.
– Tên biến thái, đê tiện, hạ lưu, để lão nương ra ngoài điều tiên làm là vạch mặt tra nam nhà ngươi.
Đột nhiên trong thức hải Vân Uyên vọng vào thanh âm.
– Ta tra nam khi nào? Ngươi tưởng tên nào là đàn ông cũng biến thái à. Ta trực tiếp nói ngươi biết, trong mắt ta trừ những người thân trong gia đình ra, thì nữ nhân hay nam nhân bên ngoài, trong mắt ta không khác gì cục thịt biết đi cả.