Chương 46: Chương 46: Cứu người.

Lời trung niên vừa dứt, ánh mắt của hai tất cả những người trên bàn đều hướng về vị lão nhân họ Huỳnh được nhắc đến.

Được gọi tên, lão cũng chẳng e dè gì mà nói.

– Cái này là chuyện riêng, do trong nhà Huỳnh gia sẽ tự giải quyết,chủ thương xin người cho ta thời gian, nếu đứa trẻ kia là trực hệ, ta lập tức sẽ đem nó về trợ lực cho tổ chức.

Lời chưa xong lão liền bị một cái ám hiệu im lặng của trung niên chủ tọa làm đình trệ.

Trung niên ngồi nhàn nhã trên thủ tọa thoáng nghĩ rồi nói.

– Không, đừng làm vậy, cứ thả cho hổ mặc sức bay đi, ta không mông hổ có cánh liền quay lại cắn mình.

Nghe lời này, toàn bộ thoáng đình trệ, lão nhân họ Huỳnh Định nói gì nhưng liền bị cản lại.

– Huỳnh Tiên, nghe đây, ngươi tuyệt không được đưa hắn đến đây, ta cẩn thân nhiều năm, leo được đến đây cũng nhờ sự sơ suất của người đời, ta không mông nhân quả tuần hoàn, khiến ta báo ứng.

Nghe đến đây, hết thảy mọi người trên bàn hợp đều không nói gì, chợt một lão nhân đứng dậy, lão hướng trung niên rồi nói.

– Chủ thượng, cho tên kia phát triển, hắn chắc không quay lại cắn chúng ta ư? Theo ta, tên kia còn sẽ tới, giết đến chúng ta không còn một sợi tóc lông tơ,...

Nói đến đột lão nhân dừng lại, toàn thân lão, một đạo áp lực tựa thái sơn áp đỉnh mà đè xuống.

Trung niên nhân mặt bình tỉnh rồi nói nói.

– Tính toán bản tọa, ngươi thắc mắc.

Sau thoáng, cổ khí huyết thu về, khiến lão già thả lổng ngồi bệt xuống.

Xong hết, trung niên phất phất tay, biểu thị đuổi hết đám người đi.

Lúc sau, trong căn phòng trống, không còn ai, vị trung niên âm trầm nhìn lên mảnh vực tinh không đầy sao trời.

Một nét mặt trông ngóng chờ đợi, thâm tâm hắn khẽ than. “Chủ thượng, cái lô đỉnh này, ta đã chuẩn bị xong, khi nào người mới đem ca ca cùng các thúc thúc đến đây.

Lúc này, ánh tinh quang chiếu xuống, qua khung cửa kính nhỏ, lộ ra một nét mặt gợn buồn, ánh sáng le lói của sao trời rơi vào mái tóc tím nhẹ, mờ ảo ánh hồng phấn, khuôn mặt hắn theo ánh sáng mờ mờ của ánh tinh quang mà lộ ra đầy thanh tú cùng cương nghị, thân hắn khoác một bộ áo bào màu trắng ngọc, có thêm cài viền đen đỏ bạc hài hòa.

Thở ra hơi dài não nề, đứng dậy rời đi.

Trên Tinh Linh tinh trong những ngày qua.

Sau khi đánh rơi Vân Uyên xuống vực, siêu cấp đấu la tên Vu Linh đã lập tức ra tay thu dọn những người còn lại của học viện cùng đám tân sinh, an bài ổn thỏa xong, hắn cố gắn liên hệ với tổng bộ nhưng lại cho cách gì thì kết quả vẫn bằng không, bực tức hắn ra lệnh cấp dưới ra tay hành hạ đám người của Sử Lai Khắc cùng đám tân sinh, riêng Lam Vân là trực tiếp hắn ra tay, Vu Linh hắn tuy điên, nhưng cũng không ngu, bị một lão già chó chết mắn giết, bị một tên nhóc con chửi cho đầu không ngóc lên được, tâm tình hắn tựa không thoải mái.

Còn có, hắn còn muốn bắt Vân Uyên về nửa kia, đầu hắn mấy ngày qua đang nghĩ là muôn vàn, màng đê tiện sẽ hành hạ Vân Uyên.

Vào ngày hôm qua, trời đất biến động, Cột sáng màu đỏ rực đâm xuyên qua tinh không, nương đó tỏa ra một cổ khí tức hhung thú hoành không, qua máy quét phân tích đưa ra, cổ khí tức kia thuộc hung thú ít nhất năm mươi chín vạn phóng xuất.

Nhìn cổ khí tức đâm thủng tầng trời, tia tham lam hiện ra, hắn thèm khác cổ sức mạnh kia, ý niệm tham lam từ tâm bóc lên, hắn thề rằng một khi bắt được đầu hung thú kia, lập tức sẽ cho nó thành một cái tọa kỵ.

Ở trong hai mươi người nắm quyền của lucifer, hắn là kẻ duy nhất chưa có được tọa kỵ, phải cắn răng hạ mình trước mười chín kẻ còn lại, thứ hắn bây giờ trông chờ đã xuất hiện, nay nếu không bắt lấy, lại đợi bao giờ.

Sau khi để lại hai mươi người canh giữ đám con tin, hắn cùng mười tên còn lại có thực lực từ hồn thánh trở lập tức lên đường truy bắt đầu hôn thú vừa phóng xuất khi tức.

Nhương hắn chết cũng không ngờ, mình vừa đi, thì con hồn thú kia liền đến, nó lấp ló trên vách núi cao nhìn xuống.

Con hồn thú này rất lạ, nó có mái tóc bạc trắng cùng đôi đồng tử hai màu lần lượt xám tím, thân hình hồn thú nhỏ nhắn độ tầm thiếu niên mười hai tuổi, có hai chân hai tay rất thon gọn, làn da trắng mịn mềm mại.

Lộ ra trên mặt đầu hồn thú lúc này là một nụ cười đầu quỷ mị, nó tựa hồ chờ khoảnh khắc này lâu rồi.

Đầu hồn thú kia không phải người khác mà chính là Huỳnh Vân Uyên.

Sau khi từ đáy vực bay lên, giết qua một đội trinh sát của Lucifer, Vân Uyên liền mở ra thẩm phán thần mâu cùng hư vô chi vực, liên tục rà soát vị trí đóng quân của Lucifer, án binh không manh động, hắn liên tục một ngày qua liền là ở ngay trên mỏm đá gần đó sinh hoạt, tuy rất muốn cứu tỷ tỷ, nhưng lý trí hắn lại không cho phép cảm xúc của kiểm soát, nhẫn nhịn chờ thời cơ, cuối cùng đến hiện tại, hắn cuối cùng cũng đợi được lúc Vu Linh rời đi truy bắt đầu hung thú căn bản không hề tồn tại.

Mà nguyên nhân hắn biết tại sao Vu Linh sẽ cử người đi bắt hắn là vì khi dùng thẩm phán thần mâu hắn còn có thể nhìn được ý nghĩ của sinh bật trong phạm vi hư vô chi vực, do đó hắn đã biết và hiểu ý đồ của Vu Linh, hắn sau đó tương kế tựu kế, đến chờ sẵn, thời khắc Vu Linh cho toàn bộ chiến lực mạnh nhất đi cũng là thời điểm Vân Uyên xuất hiện.

Tại mảnh đất trống rộng lớn, tồn tại nơi kia là một cái lòng sắc lớn, với bên trong nhốt là hơn mấy nghìn nam nữ hài tử, trên người mỏi tiểu nam hài nữ hài bị bó buộc bằng một thiết bị vòng tay, cái vòng tay này tùy thời liên tục tản mác ra một luồn năng lượng khiến hồn lục trong cơ thể mỏi người bị cấm định, không thể nào di chuyển.

Ba ngày qua, những nam nữ hài này liên tục bị đánh đập hành hạ, bị bỏ đói cũng thôi, đằng này còn chịu qua đánh đập dã mang, một số binh lính cầm thú còn sẽ làm ra một ít hành động quấy rối các hài nữ nhỏ cùng các cô nương học sinh nội viện.

Từng ngày, hết thảy họ đều trải qua dày vò từ thể xác đến tinh thần khiến tâm thức họ kiệt quệ, phủ phục trên nền đất vô lực, đau đớn đứng lên không nổi.

Lạc Thiên không ngoại lệ so với đa số nữ sinh, nàng từ ngày hôm qua đã đạt cực điểm, liền tùy thời chịu không được sắp ngất đi, hơi thở thoi thớp, nàng thở ra từng hơi nhè nhẹ, đáy mắt nàng tuy không lộ ra tuyệt vòng như những người đồng lứa, nhưng lại vẫn là không còn được bao nhiêu tia thanh tỉnh, cơn đau đớn dày vò, miệng vết thương trên toàn thân nàng rỉ ra từng hồi máu huyết màu đỏ tươi.

Thấy nàng sắp chống không nổi, một vị nữ học viên nội viện bên cạnh liền đến, tuy nàng không còn bao nhiêu khi lực, nhưng vẫn có lây người giúp Lạc Thiên giữ đi phần thanh tỉnh.

Bên ngoài lòng sắc, tên lính canh nhìn một màng, nhịn không được táy máy, đưa tay vào sờ soạng vị nữ học viên nội viện, mông nàng tựa bị chạm vào xoa nắn nhưng lại không thể làm gì ngoài việc cố gắng tránh né.

Nhìn nàng như vậy, tên lính nhịn không được đưa roi lên quất xuống nàng một cái, việt roi đi qua để lại một vệt hằn vết thương trên khuôn mặt thanh tú động lòng người của nàng.

Tên lính mất hứng chuyển hướng, đưa tay qua hướng Lạc Thiên, hắn tựa để ý qua bờ ngực đang phát triển của nàng, nước bọt nước dải của hắn lộ ra, bày lên bộ mặt đê tiện đến cực điểm.

Lạc Thiên tuy biết là mình sắp quấy rối, nhưng bản thân một thân không chút sức lực lại có thẻ làm gì.

Thời khắc cái tay hắn sắp chạm đến thân thể nàng, cũng là lúc đám người Vu Linh rời đi một đoạn rất xa, khó mà về nhanh.

Chỉ chờ có vậy, Vân Uyên nắm lấy thời cơ ra tay.

Lúc này, tại mảnh đất trống đặc chiết lòng nhốt các học viên đột nhiên nhiệt độ lịch liệt giảm mạnh.

Một cổ hàn ý lạnh buốt dần lan rộng khiến mặt đất cùng hàng cây xung quanh hóa thành những khối băng lớn, dần băng phong loan rộng, lúc sau, toàn thảy cái lòng sắc hóa thành một đạo lạnh buốt băng tảng.

Mà lúc cái tay chó chết của tên lính gác sắp chạm đến Lạc Thiên thì liền bị bắt lại bởi một cổ thân ảnh thon nhỏ, thanh âm trong trẻo lạnh lùng cất lên, đi cùng ánh mắt ảm đạm màu tím sắt lạnh liếc đến, theo bàn tay lạnh buốt của Vân Uyên, toàn thân tên lính nương đó dần hóa thành một khối băng lớn, không những hắn, hơn mười kẻ đứng gác theo lòng sắc băng phong, đã theo đó hóa cứng, Vân Uyên đặc biệt chừa tên này bởi vốn hắn sớm đã cay mắt với tên khốn hạ lưu.

Quyết đoán túng một cước, Lòng băng cùng các tên lính gác nương đó vỡ nát thành vụng xương mờ, đồng thời Vân Uyên nhất chân dẫm nhẹ, sương băng bám trên bề mặt vòng tay cấm chế hồn lực lập tức khiến vòng tay nổ nát, nhưng tuyệt nhiên không lưu lại thương tổn trên tay những con tin.

Mảnh vụn xương băng trong không khí lần nữa ngưng kết thành một đầu long băng, theo cái phất tay đầy quyết đoán của Vân Uyên mà bay đến tàn binh còn sót lại.

Băng long không đợi đám người chuẩn bị, liền há miệng nuốt hết toàn thảy rồi bay lên trời cao rồi nổ thành một cơn mưa băng đầy lạnh giá.

Vân Uyên vội quay người, toàn thân khí lạnh tiêu tan, thay thế bằng một cổ nóng bức cực điểm, ngưng ra sinh linh hỏa, hắn để hỏa diệm thiêu đốt Lạc thiên, giúp nàng chửa trị, lúc này, hắn ôm nàng rồi nói.

– Tỷ tỷ, xin lỗi, đệ đến trễ..

Nhìn một màng này hết thảy thời không như ngưng đọng, những con tin lúc này từng người tựa hồ chưa hiểu thấu, hướng mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé của Vân Uyên, lúc đình trệ sau, theo cái thét to mừng rỡ của Thiên Tông Uy, hết thảy tâm tình một vạn con người liền theo đó trào dân.

Cảm xúc họ lúc này khó dùng lời để nói rõ, tựa như trong vực sâu lóe lên tia nắng mai, những ngày khổ sở theo Vân Uyên xuất hiện liền đánh tan, họ không gì hơn ngoài hò reo mừng vui.

Thoáng sau, hết thảy ổn định, một số người sau khi khôi phục một ích liền đi quanh giúp người bên cạnh bản thân.

Về phần Lạc Thiên, thời khắc Vân Uyên xuất hiện, nàng ý chí một tia sắp buông liền bắt trở lại, không kiềm được nước mắt, nàng tựa hồ tuông xuống, toàn thân lục hỏa đột bay đến bổ nhào ôm Vân Uyên, nước mắt nàng tuôn xuống, nàng khóc không phải vì lo cho Vân Uyên, chính xác một ít phải nên là đau sót, nguyên nhân là do cái hồ trong mảnh hang động, nó liên kết với tâm thức của nàng, do đó, hết thảy hồi tưởng của Vân Uyên hiện lên trong hồ, một mực đều đã truyền thẳng đến nàng.