Thân thể Vân Uyên lóe lên vầng quang mang màu vàng sáng chói, theo sự dung nhập của bản thể điên loạn, thời khắc này, mở ra đôi mắt song đồng, người một thân tóc bạc trắng cùng đôi mắt hai màu xám tím trước mắt đây, mới thực sự hoàn toàn là Huỳnh Vân Uyên.
Thời khắc kim quang tiêu tán trong không khí, bản hệ thống thông báo màu xanh hiện lên trước Vân Uyên, với nội dung.
“Chúc mừng ký chủ thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn, đột phá cùng thu về tay hai hồn linh mười vạn.
– Phần thưởng tăng cấp toàn bộ kỹ năng:
Hư Vô Chi vực: Cấp 2_Khoảng cách phạm vi, mười vạn kilomet.
Thẩm Phán Thần Mâu: Cấp 2_Dò xét toàn diện, thông tin của đối phương.
Bất Tử Kim Thân: Cấp 2_Thời gian gia trì 1 phút.
– Phần thưởng mười phút cảm thụ sinh tử áo nghĩa.”
Khẽ nhìn tấm bản màu xanh, Vân Uyên giơ tay phải lên che đi nửa khuôn mặt, ngước lên trời rồi cười lớn, lâu sau hắn trầm mặc, ánh mặt sắt lẹm rồi âm trầm nói.
– Tiền bối! Chơi đùa tiểu hữu lâu vậy người thấy chưa đủ chăng?
Bản hệ thống không nói gì, vẫn mờ ảo giữa không trung.
Nhìn lâu, Vân Uyên cười cười rồi nói.
– Tiền bối nếu không định gặp mặt cũng không sao, ít nhất cũng nên cho ta nghe qua giọng nói của người muốn ta nhận truyền thừa chứ? Dẫu gì người cũng là thần cách, quang minh chính đại không tốt?
Đáp trả vẫn là sự im lặng, lúc lâu, sau lưng Vân Uyên, ba đạo quang mang dần hiện ra.
Nháy mắt, cả ba đồng loạt lóe lên, sau khi quan mang vụt tắt, hiện ra là ba đạo thân hình, hai trong số là bộ dạng thiếu nữ mới lớn, cái còn lại là một đầu nhện trong suốt màu tím.
Vị hóa thân từ đốm sáng màu lam lúc này bày ra bộ mặt khó chịu, gằn giọng.
– Gia hỏa kia, ngươi không phải bị đánh đến ngu luôn rồi chứ, tỉnh táo lại, tự nói chuyện một mình thoải mái lắm sao?
Đầu ma chu màu tím trong suốt lúc này vẻ mặt lo lắng, nó ôn hòa hạ giọng hỏi thăm.
– Uyên đệ, ngươi có sao không? Tuy ta biết ngươi không làm việt gì mà không mục đích, nhưng ta thân là lão ca ngươi, lo cho ngươi là thiết yếu.
Bên cạnh đầu ma chu, vị nữ tử tóc đỏ nhẹ nhàng hỏi.
– Thần trí ngươi còn tỉnh táo không?
Tuy vậy, nhưng Vân Uyên vẫn mặc kệ những lời kia, tựa như không nghe mà bỉnh thản nói tiếp.
– Tiền bối muốn im lặng mãi sao? Thân ảnh người không phải ta chưa thấy qua. Nãy chẳng phải ngươi đã hiện ra giúp vãn bối đấy sao? Còn có, ta chỉ muốn hướng người hỏi ra một câu hỏi, về sau liền không có thêm thắc mắc.
Lúc ba người ngoài sau định cất lời thì đã đình trệ, lời họ lên đến cổ họng lại phải nuốt về.
Vì thời khắc câu nói Vân Uyên vừa dứt, thì từ ấn đường hắn bay ra một làn khói xám, ẩn hiện bên trong làn khói mờ hồ vài tia sét bao hàm hai đạo năng lượng tương tự với sinh mệnh cùng hủy diệt chi lực, khói sương mờ mịt dần hội tụ tạo thành một cái thân ảnh cao hai thước mờ ảo trong hư không, thân ảnh vừa thành liền đã khẻ động.
Một chưởng đánh ra hướng Vân Uyên mà xuống, chưởng khí cực nhanh đánh ra khiến nháy mắt ba đại hồn linh của Vân Uyên không kịp phản ứng, Diệp Hy tuy có vài tia khẩn trương, nhưng lại không gấp như hai người kia, bởi chính nàng hiểu một điều.
Kẻ như Vân Uyên, nếu không nắm chắc thì sẽ không làm liều.
Và đúng như nàng nghĩ, Vân Uyên đứng yên, không nhúc nhích nữa li, hắn vẫn một bộ mặt bình thản đứng đó trơ mắt nhìn vị vừa hình thành từ làn khói kia đánh đến, thời khắc chưởng phong đến trước ngực hắn liền đình trệ ngừng lại.
Lúc này, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng uy nghiêm cất lên, bao hàm trong thanh âm uẩn hiện lên một thứ mị lực quỷ mị.
– Tốt, nhưng ngươi có chút liều lĩnh, không giống với tác phong thường ngày, nói xem làm sao phát hiện ta?
Vẫn bình tỉnh, Vân Uyên đưa hai tay chắp thành quyền, cung kính nói.
– Khấn tạ tiền bối hiện thân giải đáp, nhưng như người nói, ngươi xem ta thật dám liều sao?
Bộ mặt thích thú, thân ảnh từ khói trắng lạnh giọng hỏi.
– Ta không chắc là vậy, nhưng nếu nói như kia, liệu rằn chắn có chuẩn bị, nói đi ta lộ sơ hở ở đâu?
Cười cười Vân Uyên nói.
– Tiền bối tính cách độc lạ nha, rỏ là cường giả, mà quan tâm đến thiếu sót để rút kinh nghiệm, tính cách này hiếm có mấy người.
Mắt hàm thâm ý, nhìn Vân Uyên, lão từ tốn nói.
– Như nhau, ngươi không phải cũng là loại này sao, đồng loại cả, giờ nói được rồi.
Vân Uyên lúc này không chuyển chủ đề nữa, hắn đôi mắt sắc lẹm nói.
– Tiền bối, thật trước kia, lúc ta sống cùng ca ca, đã mơ hồ cảm nhận qua, người tuy là giấu rất sâu, nhưng lại có vài lúc vì bảo hộ ta mà làm lộ ra khí tức, đối với ta chỉ nhiêu đó điều có thể nắm qua tám chín phần khẳng định rồi, dẫu gì cũng đừng coi thường giác quan thứ sáu của nam nhân chứ.
Bộ mặt quái dị, lão nhân hướng Vân Uyên nghi hoặc, hắn tựa đặc trọng tâm ở sai nơi.
– Tiểu tử ngươi trong tâm có ý nghĩ với vị tỷ tỷ của mình rồi, không lẻ còn có chút gì mơ hồ với một nam tử khác?
Khổ sở Vân Uyên nói.
– Trọng tâm thôi! Còn có, ta là nam nhân, không có thích qua người khác ngoài tỷ tỷ.
Thấy bộ mặt nghiêm túc của hắn, lão cũng không bỡn cợt nữa, im lặng hướng mắt nghe Vân Uyên trình bày.
– Lúc kia ta mơ hồ cảm nhận qua, nhưng không chắc chắn, mãi đến khi ngày mà ca ca ta Đại La đột phá trăm vạn năm, ta mới cảm nhận ra cái gì đó không đúng. Người thấy gì kỳ quái không? Làm gì có kẻ nào mới cấp mười chưa hồn hoàn chỉ dựa vào hai cái nguyên tố cực hạn lại có thể đả bại hai hồn thú mười vạn năm tu vi, dùng ngón chân để nghĩ cũng thấy hạt sạn to đùng.
Nghe đến đây, vị lão nhân thần bí nhíu lại đôi mày bạc trắng, hắn trầm thấp tông giọng hướng Vân Uyên hỏi.
– Đa nghi quả tốt, thật tốt, nhưng tiểu tử, ta nhắc nhở ngươi, đa nghi quá mức sẽ bị đa nghi hại, quả lúc đó không còn cách nào bảo mạng ngươi, mà xem ra ngươi không định nói ra việt tính kế lão phu đúng không?
Cười cười, Vân Uyên nói.
– Nào dám tính kế người, ta chỉ ăn may thôi.
Nhịn không được bộ dạng giả ngu của Vân Uyên lão gầm to.
– Tiểu tử khốn kiếp, ta không ngu để ngươi lừa! Lúc ta phóng xuất khi tức trấn áp cái thần vị định vào bám rễ trong người ngươi, thì thoáng nhận ra một tia ý thức nhẹ loé qua nhưng vụt tắt ngay sau. Ta đảm bảo là ngươi nhìn qua rồi phải không?
Bộ mặt vô tội, Vân Uyên lộ ra vẻ, Ta không hay, không biết gì hết, ta thuần lươn, không biết người nói gì hết.
Nhìn cảnh này lão còn tức ọc máu hơn, lớn mấy vạn tuổi còn bị thằng nhảy người mấy tuổi bỡn cợt, tính kế.
Nguyên văn là như sau, lúc trước trong bốn năm cùng Đại La sinh sống, Vân Uyên sớm đã mơ hồ nhận ra có chút gì đó tồn tại trong linh hồn hắn, nhưng do không nắm chắc nên Vân Uyên tạm không nhắc qua, mãi đến khi Đại La độ kiếp, hắn mới mơ hồ nhận ra gì đó không đúng. Vì cái gì mà hắn với thực lực chưa bằng một miến tế bào của một hồn thú mười vạn lại có thể cùng lúc đã bại hai con, về sau, khi được Triệu Lý Kinh đem về, hắn trong cơn mê, mơ hồ cảm nhận qua một cái cổ năng lượng quen thuộc từng để lại tia khí tức trong giới hải hắn.
Trong suy nghĩ, hắn tạm không vọng động tránh bức dây động rừng, nên từ khi tỉnh lại, hắn liền một mực không nghĩ qua cái này, nhưng sự thật hắn liền âm thầm tính toán, đến khi hệ thống thức tỉnh, cái suy nghĩ rằng có kẻ đang âm thầm tồn tại trong thức hải của hắn mới càng nắm chắc, thử hỏi vì gì mà lúc ở với đại la cái hệ thống dù dùng cách gì cũng không hiện ra, cả một tháng ở trong lâu đài của Hắc ám long vương cũng xuất hiện, mãi chỉ ngay khi bên người không còn cường giả thì mới hiện thân, hắn đầu óc hạn gì? Đoán bừa một ý cũng đúng bảy tám phần.
Nhưng Vân Uyên chưa vội, hắn vẫn thuận theo, giả vờ thích thú, nội tâm thì thầm thâm dò điểm hạn chế, Hắc ám long vương là một trong mười tám đại thần vương của thần giới song tinh mà thần vị hình chiếu lại chẳng thể để cổ năng lượng này kiêng dè, vậy dám nhắc qua, thứ trong cơ thể hắn lại ở cấp độ nào?
Đến khi gặp Đường Hiên Vũ, Huỳnh Vân Uyên hắn mới có câu trả lời thỏa đáng, cái cổ năng lượng này chẳng sợ một trong mười tám đại long vương, nhưng trước mặt vị lão sư Long thần lại cho có thúc dục cũng không làm ra cái hành động gì, từ đây, hắn xác nhận được thực lực thực của cổ tiên nhân đang ẩn nấp trong hắn là trên dưới Thần Vương đỉnh phong.
Nhưng không gấp, hắn vẫn để cho lão tự do hành động, dẫu sao có một vị thần vì hắn làm báo tiêu vẫn tốt, khoan nói mục đích lão già kia, nhưng trước mắt lão vẫn không hại hắn, nếu cứ để như thế hắn mới là kẻ có lợi, mà nhìn qua đoạn thời điểm lão cực lực loại bỏ, ngăn chặn thần tính khác xâm nhập vào thì mơ hồ đoán ra ý đồ lão già kia rồi, giữ lão bảo hộ điều hòa ổn định thân thể cũng tốt.
Đến khi tao ngộ nguy nan, trước mặt là một siêu cấp đấu la, hắn mới một lần nữa định dùng vị lão nhân thần bí ký sinh này, cái việt rơi vực sớm đã được tính toán qua, hắn định để lão già này ra tay, nhưng một mực lại không ngờ được là có cơ duyên gặp hai đại hồn thú mười vạn, nay đã vậy, hắn thuận thế mà tiếp, vừa có ba hồn linh, vừa có được trợ giúp của lão.
Tuy tình toán là vậy, nhưng hiện hắn vẫn cần làm hòa với lão già này.
Bộ mặt hòa hoảng, Vân Uyên cười hướng vị lão nhân nói.
– Phím qua đã đủ rồi, Tiền bối, xin người ra tay chỉ điểm cách phá cái trận pháp không gian đang giam giữ Tinh cầu tinh linh.
Cười to, lão già nói.
– Tiểu tử, thông minh, tính kế tốt, nếu không phải loại nhân phẩm này ta cũng không chọn ngươi.
Nói xong lão phất tay, một trận pháp hiện lên trên hư không, nháy mắt, gói gọn lại trong một mảnh giấy nhỏ rồi bay vào tay lão, cười cười rồi đưa cho Vân Uyên, lão nói.
– Đại trận pháp cấp cao, phải để thứ khác cao hơn áp chế, tiểu tử, nếu không lầm thứ trận pháp đang bao phủ tinh cầu này, chính là “Phồn Thiên cấm Tinh Không”, thứ đồ chơi này là hàng từ viễn cổ, thần giới trước kia ta từng mơ hồ xem qua, nó là thứ hiếm có, với hoa văn phức tạp, là chí bảo của tinh hà, muốn phá nó, trừ phi đảo lộn lại nói, thứ bản vẽ này là từ ý thức mơ hồ của lão phu, ta không chắc là nó có hữu hiệu, nên dùng hay không? Tùy ngươi.
Nói xong lão hư không hóa thành làn khói, rồi dung nhập vào trán Vân Uyên.
Thở ra ngụm khí, Vân Uyên thầm oán. “Lão già này không nguyện ý để lộ gì, đoán chừng ta đến đây có phần của lão, về sau tính toán sau”
Nhìn hướng ba thân ảnh sớm đã ngây ngốc không nói nên lời, Vân Uyên cười cười rồi nói.
– Ba người đừng hỏi gì thêm, ta không muốn giải thích đâu.
Tử nhìn hắn, phiêu nhẹ thân ảnh nhỏ qua ngồi lên vai Vân Uyên, nó hướng Vân Uyên rồi nói.
– Đệ đệ, ta tất nhiên không nghi ngờ ngươi làm việc, trước nay tựa hồ lão tam ta chưa nhìn qua ngươi bắn tên không đích.
Diệp Hy bay qua, nàng hướng khuôn mặt cùng điệu cười tao nhã rồi nói.
– Giờ chúng ta cũng nên gọi tên nhau rồi nhỉ, giới thiệu ta là Diệp Hy, muội muội Khanh Lam, sau này chúng ta cùng hội cùng thuyền, chiếu cố.
Lần nữa đưa tay lên hướng Vân Uyên.
Hắn cười cười rồi, đưa tay lên bắt lấy đôi tay mềm kia, rồi nói.
– Hợp tác tốt.
Lúc này, trên vết nứt do dư chấn khi thực hiện nghi thức làm lộ ra, mười đạo thân ảnh bay xuống, theo sau là một cái chiến hạm lớn, đám người bay xuống, liên tục thâm do.
Trong màn đêm u tối, tiếng phượng mình thanh thúy vang lên, nương theo là hàn ý lạnh buốt thấu xương theo đáy vực mà lên, từ dưới cùng của vực thẳm, bốn vầng sáng màu đỏ thẫm lóe lên.
Thân ảnh nhỏ quỷ mị bay lên, nháy mắt đã đến bên tên hồn thánh thân mặc chiến phục.
Một quyền đấm ra, đáy mắt Vân Uyên hiện lên tia hung quang nhàn nhạc, nương theo một đấm kia, toàn thân tên hồn thành dần hóa thành một quả bom mà nổ thành sát thịt không còn, từ dưới vực sâu, một đầu cự long to lớn cấu thành từ băng nguyên tố bay lên, nó uống lượn rồi há miệng, một lược nuốc hết chín tên quân binh còn lại, sau đó, nó quay một vòng, lác sau, cự long vơ mát thành những vụn sương băng, như một cơn mưa lạnh giá mà rơi xuống đáy vực sâu, mơ hồ nhìn kỹ, ta có thể thấy được vài mảnh vải vụn do quân phục rách nát để lại, đáy mắt Vân Uyên lóe lên hai đạo quang sắc xám tím, vẻ lạnh lùng biểu hiện rõ trên khuôn mặt trẻ thơ nhưng tâm hồn sớm đã như những mảnh băng vừa rồi, vỡ vụn thành sương khói.
Trên trời cao, chiến hạm to lớn sau khi phát hiện nguy hiểm, đã chuẩn bị, tụ năng lượng, bắn ra cột lửa có chứa độc tính cực mạnh xuống chỗ Vân Uyên.
Công kích bắn đến, sắc mặt không đổi, Vân Uyên tụ quyền đấm ra, nháy mắt, võ hồn thay đổi, đôi phượng dực đằng sau đá thu về, hàn ý tiêu tán, thay thế nơi đây là một mảnh nhung nham nóc bức cực điểm, một quyền đấm ra va chạm cùng công kích, tạo thành vụ nổ khiến mảnh vực thẳm trước đó Vân Uyên dày công khép lại nay đã trở về nguyên trạng.
Ngọn lửa tản ra bốn phương tám hướng, tạo thành hình một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực trời cao , tại trung tâm đóa hoa, thân ảnh Vân Uyên toàn thân bốc lên lam hỏa, sau lưng hắn, một cái bánh xe lớn cấu thành từ lam hỏa đang xoay dần, quanh thân hắn, lượng lờ tám đạo hỏa diệm màu lam có sức nóng đến cực điểm.
Đáy mắt hiện lên ngọn lửa màu xanh biết, thanh âm Vân Uyên kinh thường trầm thấp cất lên.
– Hỏa diệm, ta là kẻ sáng tạo ra chúng.
Vân Uyên nhún thân, đạp lên hỏa diệm nóng bức phóng đến trên chiến hạm, cuối cùng đánh ra một cự trảo bằng lam hảo cực lớn đến chiến hạm khiến nó cùng những người bên trong, hết thảy đều hóa tro tàn.
Tại mảnh trời này, một đóa bỉ ngạn huyết lệ nở rộ.
Trên chín tầng trời cao, Vân Uyên hùng dũng đứng đó, toàn thân hỏa diệm hừng hực.
Hư vô chi vực mở lên, thu về tình hình trong bán kính mười bạn kilomet, hắn một mực dò qua, cuối cùng bắt được thân ảnh Lạc Thiên đang bị nhốt trong lòng sắc, cùng các học viên khác, toàn thân những người này hầu hết ai ai cũng có vết thương, nhìn Lạc Thiên lại là người thảm nhất, toàn thân vết roi da đỏ ao. Tâm tình gào thét. “Các ngươi, được lắm, Lucifer đụng đến người nhà ta, mạng các ngươi ta bằng mọi giá cũng phải lấy”.