Kéo lê hai cổ thân thể bê bết máu tanh đến trong một cái ao nước nhỏ, tản mát bên trong làng nước trong vắt, tựa hồ ẩn hiện vài tia huyết sắc được ôn hòa bởi cổ hàng ý lạnh giá, hai bên bờ hồ, tồn tại nơi kia hai đóa hoa một xanh ngọc một đỏ hai đóa hoa đồng loạt nhìn qua có vẻ ngoài như những bông hoa bằng sứ được tạo hình rất cầu kỳ.
Đóa hoa màu lam ngọc có một vẻ ngoài long lanh, tùy thời tảng mát ra vài tia khí tức hàn ý lạnh buốt đâm sâu vào tận xương tủy phát ra, nó nhẹ nhàng êm ái, nhưng mơ hồ hung bạo cắn nuốt sinh mệnh thứ mà nó băng phong, cánh hoa màu lam ngọc xòe ra hai bên, tại nhụy màu phấn lam, mơ hồ hiển hiện một cái cái đầu phượng hoàng kiều diễm, bên dưới những cánh hoa, là chín sợi nhánh nhỏ mỏng xòe ra tựa như chiếc đuôi công tung tay trong cơn gió, toàn thể bông hoa, so ra tựa đầu phượng băng tung cánh đầy quý phái nhưng bao hàm sự lãnh khốc khó thể đụng.
Bên phải đóa hoa phượng hoàng kia là một cái đóa màu đỏ rực nòng đậm mùi huyết tương dịch tủy, nhưng lạ là quanh hoa, lượn lờ là những đóm hỏa diệm màu đỏ đậm, nó mơ hồ hư huyễn lượng lờ phiêu định đồng dạng tùy thời tỏa ra từng làng hơi nóng truyền xuống dưới hồ nước, đóa hoa tám cánh xòe ra tựa bộ váy thời trung cổ của quý tộc Châu Âu, tại trên nhụy hoa, những hạt quang mang màu đỏ bay ra, nó lượn lờ tảng mát bốn phương hang động nhỏ chưa đến ba mét này hồi lâu như thấp lên phần sinh cơ nơi u tối.
Xác định qua, hai đóa hoa này tồn tại từ xa xưa, trước kia chúng nó sinh hoạt tại trong sâu thẳm tinh đấu sâm lâm, với tư cách là một trong bảy đóa tiên thảo mà đế thiên phục dụng.
Hung thú Đế Thiên năm xưa quả nhiên sướng danh đứng đầu về thể thể chất có thể sánh ngạn siêu thần, nhưng chưa ai hoài nghi qua, vì gì nó lại có được một cơ thể sánh ngạn thần cấp cấp cao khi chưa đạt đến thần cách, cái gì cũng có cái giá của nó, mọi nỗ lực của Đế Thiên sau khi thống khổ trải qua từng hôi luyện thể bằng lực lượng mà bảy đóa hóa hoa hòa hợp, cuối cùng mới đi đến bước đường kia, chúng theo Đế Thiên di dời mới tới được nơi tinh cầu tinh linh này, một vạn hai nghìn năm về trước, thời khắc Đế Thiên vẫn lạc, đã để chúng cùng năm đóa hoa khác rời đi, cuối cùng, thập đại tiên thảo bảo địa của thần thú, chỉ sau một ngày mà đã không còn tề tụ qua một lần nào nữa.
Đến hiện nay, Vân Uyên cùng vị ca ca thứ hai của hắn Tử bại trận trước siêu cấp đấu la, bị đánh rơi xuống vực sâu, vô tình trôi dạt vào hang động của hai đóa tiên thảo quý giá này.
Một tiếng trôi qua.
Tại cơ thể của hai người Vân Uyên cùng Tử đang được một cổ khí tức hồn lực ôn hòa bảo lưu cùng điều hòa khí tức kinh mạch tổn hại, từ tốn chữa trị hồi lâu, sau đó cổ quang sắc vụt tắt, hồn lực cắt đứt
Mờ ảo trong hư không, luồn khí màu máu từ trong bông hoa đỏ gần hồ theo sự tỉnh mịt bay ra, một cái thân ảnh nữ tử nhuyễn ngọc ôn nhu đang dần hợp thành, lúc sau ánh sáng màu đỏ vụt tắt, lộ ra một mái tóc đỏ rực xõa dài về sau, trên thân khoác lên một cái bộ váy dày rậm rạp, nét mặt nhu hòa hiền diệu, một bộ từ tốn ôn nhu, ánh mắt mang cặp đồng tử màu đỏ hừng hực ánh lửa, một thân hình hoàn mỹ phong hoa hiện ra.
Nàng đưa đôi tay thon trắng, mịn màng của bản thân, vớt lên từng làng nước ấm rưới qua những nơi có vết thương của Vân Uyên cùng Tử.
Sau khi dùng hồn lực hóa những phần xương bị gãy của Vân Uyên thành hạt bột mịn, nàng nhẹ nhất tay, từng cái dây leo theo từ lòng đất đâm lên, quấn quanh thân Vân Uyên, chúng nhẹ nhàng quấn quanh toàn thân, tựa sợ làm thương tổn đến thân hình nhỏ của hắn.
Sau khi sơ cứu xong cho hai người Vân Uyên cùng Tử, nàng liền quay người nhìn vị nữ nhân tóc màu trắng xanh, đang ngồi bắt chéo chân trên tảng đá hoa cương gần đó.
Lộ vẻ ôn tồn, vị nữ tử tóc đỏ nói.
– Tiểu Khanh Lam, muội không định hỏi gì sao?
Tựa bị nhìn thấy tâm tư, nữ tử kia vội tránh né.
– Thiên Ngạn muội muội để lại ấn ký trên thân của tiểu tử này ắc là người mình, ta thắc mắc gì chứ!
Nữ tử tóc đỏ khẽ cười, nàng cười cười nhìn vị muội muội của mình rồi nói.
– Ngươi giả bộ gì, tiểu Ngạn tuần trước vừa nhắc qua hắn, theo lời lẽ của muội muội chúng ta, coi như đã xem đứa nhỏ này thành nữa cái phu quân rồi, dẫu sao cả gần trăm vạn năm nay đây mới là người đầu tiên khiến nàng động lòng.
Nữ tử tóc xanh lúc này tựa giọng diệu mang ý giận dỗi, chỉ chỉ Vân Uyên đang nằm trên đất rồi mắn.
– Tỷ biết còn gì, nàng khác chúng ta, nàng đã gần trăm vạn rồi, với cả thảy mười lần tái tạo rồi, lần thứ mười này dày công bao nhiêu? Khó khăn lắm mới tìm được cái cơ hội để nàng sống tiếp, trăm vạn năm cứ khi nàng sắp đến mười vạn thì lại bị phản phệ, thân xác cùng tu vi tiêu tan, phải quay về xuất phát điểm, tuy nói chúng ta là tỷ tỷ nàng nhưng thật ra nàng đã cứu giúp chúng ta, từ khi ta cùng ngươi chỉ là một cái búp hoa nhỏ, trải qua cùng nàng cả gần hai mươi vạn năm, tận mắt nhìn qua màng thống khổ tái tạo của nàng, làm sao ta lại có thể mạo hiểm giao nàng cho người ngoài.
Nữ tử tóc đỏ không nói gì chỉ lẳng lặng rồi nói.
– Tiểu Khanh Lam, muội biết nàng trải qua bao cái thống khổ, vậy tại sao khi biết nàng vất vả có được hạnh phúc, ngươi lại không ủng hộ?
Lời này đã động cực lớn vào nội tâm vị nữ tử tên Khanh Lam, khiến nàng im bặt không nói, nàng mím chặt bờ môi hồng nhuận, miệng lắp bắp.
– Vì cái gì chứ, ở đây ta cùng ngươi cũng cho nàng một cái hạnh phúc, chẳng lẽ do ta không phải nam nhân nên nàng phải đi tìm cái nửa kia sao? Tâm ý của ta bao năm hướng nàng nàng không nhìn nhận qua sao? Vì cái gì? Vì cái gì cứ phải ra ngoài tìm về cái nửa kia?
Nữ tử tóc đỏ thở dài, đưa ánh mắt an uổi đến trước muội muội mình rồi ôn tồn nói, kèm theo một cái ôm cùng vỗ lưng.
– Thanh Lam, ta biết muội thích tiểu Ngạn nhưng nàng ấy là bỉ ngạn đế hoàng, là đế vương của thực vật hồn thú, khi xưa còn là một cái thần vương bên dưới vương tọa của long thần, những năm qua, tâm tư nhỏ của ngươi kỳ thật ta không giấu gì, nàng cũng biết, nhưng nàng không thể đáp lại ngươi, bấy lâu nàng chỉ coi ngươi như một hảo tỷ muội.
Nước mắt đầy mặt vị tóc xanh nữ tử lại khóc ròng mà nói.
– Ta biết, nàng không thể đáp lại, như ta một mực thích nàng, nếu đúng hơn ta yêu nàng từ tận đáy lòng, ngày trước khi nàng cứu ta ta đã xem nàng như người sẽ trao thân, nhưng khốn nạn, tên nhân loại khốn nạn cướp nàng, nàng là người ta yêu là người ta yêu! Ta hận mình vì cái gì không phải nam nhân, ta từ mấy vạn năm trước sớm đã muốn làm nam nhân rồi.
Sau màn khóc ròng, nàng hướng ánh mắt phẫn khuất đến trên Vân Uyên, ánh mắt tựa chất chứa bao niềm khuất hận, ghen tị, ghen ghét đến cực điểm.
Thời khắc nàng nhịn không được, định ha thủ thì lại bị cản lại bởi một cái chân nhện yếu ớt của Tử.
Căm Phẫn, nàng trừng mắt, quát to vào mặt Tử đang co ro thân nhện què.
– Ngươi muốn giúp hắn đúng không? Một con đế chu cùng lắm là thủ lĩnh trong tộc quần, so ra ngươi chả bằng ai đâu, còn ba cái chân cuối, nếu ngươi mặc kệ hắn, ta sẽ để ngươi sống thêm vài hôm, chất độc trong người ngươi cùng lắm cho ngươi cầm cự đến mấy ngày thôi.
Khè khè một tiếng, Tử yếu ớt cất lời.
– Tình trường là công bằng, ngươi không nắm được thì để người khác, cớ sao định ra tay với tình địch, ngươi xem cái người kia trong mộng ngươi về thấy được, vậy ngươi còn cơ hội không?
Trừng tròn con mắt, nàng tựa hồ tức đến nghiến răng, quay người biến mất.
Lúc này bên cạnh, vị nữ tử tóc đỏ mới lên tiếng, đồng loạt là hành động nàng dịu dàng đi đến, đặt đôi tay mềm mại lên miệng vết thương của Tử..
– Ngươi tạm đừng cử động, muội muội ta có chút lỗ mảng, đừng để ý, còn có ngươi đừng nói gì nữa, để ta xem lại vết thương cho ngươi.
Thời gian dần trôi, một ngày hai ngày đã qua, cơ thể của Tử cứ nương theo ngày tháng mà bị độc khí ăn mòn, ngày ngày chịu đựng cơn đau đến tận từng tế bào, tuy vậy, cái đầu ma chu này vẫn kiên trì, thứ hắn chờ là hình bóng của một hài tử trong động quật.
Nương theo sự điều hòa cùng chửa trị của vị nữ nhân thần bí mà các vết thương trên người Vân Uyên đã dần được khôi phục hoàn toàn, thứ duy nhất trên toàn thân thể hắn lại vô phương cứu chắc chỉ có mảnh xương chân đã vỡ vụn thành bột mịn.
Theo ý thức dần thanh tỉnh, đôi mắt khẽ mở, yếu ớt chống hai tay ngồi dậy.
Toàn thân ngâm trong làng nước ấm, xung quanh Vân Uyên, từng màng hơi nước cùng sương mờ bủa vây, đôi đồng tử bạch ngọc nay hiển hiện vài tia mệt mỏi uể oải, y phục hắn sớm đã rách vụn, trong gần hai ngày qua, Vân Uyên hắn chỉ không mảnh vải mà nằm trong hồ nước nhỏ này, dùng sức đứng dậy, nhưng lạ thay, cảm giác mất mát hiền hiện, giật mình, Vân Uyên nhớ lại tình cảnh cái xương chân phải bị một tay tên siêu cấp đấu la kia bóp nát.
Cười khổ, hắn khẽ nhìn quanh, quét qua một vòng, thứ hắn thấy là hai đóa hoa một xanh trắng một đỏ, hắn khẽ lục lọi lại trong ký ức, lúc sau, hắn trầm mặt, sau đó chắp tay hướng hư không rồi nói.
– Vãn bối Huỳnh Vân Uyên, cảm tạ ơn cứu giúp của hai vị tiền bối.
Sau khi thanh âm trong trẻo của Vân Uyên vừa dứt, hai đạo thân ảnh nữ tử nương theo hai đạo quang sắc màu đỏ xanh dần hội tụ thành, hai nàng trong mắt Vân Uyên nhận xét là có vẻ đẹp tựa tiên nữ giáng trần, lần lược vẻ đẹp còn được tô lên thêm bởi hai cái váy dài, tuy nhận xét là vậy, nhưng hết thảy cả hai đều bị một cái thân ảnh nhỏ trong tâm thức Vân Uyên đè ép, sau khi nhìn qua Vân Uyên liền phân biệt.
Nữ tử bên phải có mái tóc màu xanh trên thân khoát lên một cái bộ váy màu lam ngọc kia chính là hóa hình của cây hoa màu lam tên Băng Phượng Quang Thải Tâm, còn nữ tử tóc đỏ có thái độ ôn hòa bên cạnh vị Băng Phượng Quang Thải Tâm kia là hóa hình của đóa Lâm Diễm Phần Liên Diệp.
Nhìn qua toàn thân Vân Uyên trong bộ dạng trần như nhộng vị nữ nhân hóa hình của Băng Phượng Quang Thải Tâm cất lời chế giễu.
– Thân hình không ra nam, nữ không ra nữ, đã vậy, cái kia còn không nổi một gang tay, nhóc con ngươi có gì tốt không biết.
Thấy vị Băng Phượng Quang Thải Tâm này tựa có phần khó chịu với bản thân tựa như hắn đã cướp đi cái gì đó của nàng, tuy không biết là đã đắc tội gì nhưng Vân Uyên vẫn ôm quyền nói.
– Tiền bối ta rất xin lỗi vì làm phiền các vị, như ta thật là bất đắc dĩ, nên nếu có mạo phạm thì xin các vị đừng chấp nhất sâu kiến, các vị ra tay cứu giúp ta cùng ca ca thì ta đã đã cảm kích lắm rồi.
Vị nữ tử hóa hình của đóa Lâm Diễm Phần Liên Diệp cười cười rồi nói.
– Ngươi đừng để ý, cái muội muội này của ta là dạng như thế, ngươi không mạo phạm gì bọn ta cả, ngược lại còn hướng ngươi nhờ vả.
Vẽ ngạc nhiên thoáng hiện qua trên nét mặt non nớt của Vân Uyên, nhưng ngay đó đã được hắn thu về, hắn tựa hồ không hiểu vì cái gì hai hồn thú có cấp bậc đạt tới ngưỡng sánh ngan hung thú lại có việt nhờ một kẻ vừa đến như hắn, chưa để suy nghĩ của hắn thông suốt, vị nữ tử tóc đỏ liền nói.
– Ta giới thiệu một chút, Ta tên Diệp Hy đây là muội muội ta Khanh Lam, như ngươi thấy, bản thể bọn ta là hai đóa hoa kia, người trẻ tuổi ngươi cũng nên an tâm, việt này cũng không hại gì cho ngươi, ngược lại mới phải.
Thoáng nghĩ qua, Vân Uyên âm thầm xác định qua vài cái khả năng có thể diễn ra, sau thoáng ổn định hắn từ tốn cung kính.
– Diệp tiền bối khéo đùa, ta một cái hồn vương chưa phụ hồn hoàn thì có thể giúp gì cho hai vị tiền bối có thực lực sánh ngang hung thú chứ.
Hai ánh mắt va chạm vào nhau, tựa hồ trên vẻ bình tỉnh ngoài mặt ẩn hiển đi vài tia ma mảnh nhàn nhạt, lúc sau cả hai đồng loạt cười to, vị nữ tử tóc đỏ phủi phủi tay rồi nói.
– Đều là cùng một cái loại với nhau, hay nên thẳng thắng ra đi, đúng bọn ta có chút ít việc chỉ có ngươi mới giúp được, đồng dạng cái việt này tựa hồ lại rất tốt cho ngươi, ngươi không cần xem đây là bắt buộc, liền nhìn nó như một cái hợp tác lớn song phương có lợi đi.
Cười cười Vân Uyên ôn tồn bảo.
– Vậy khẩn tiền bối đưa ra điều kiện, tuy ta sẽ không có cái bổn phận xem mục đích sau cùng của người, nhưng hợp tác căn bản là làm ăn mà đôi bên mỗi người chia ra một nửa để làm vốn, bản thân ta là người bỏ một nửa vốn, tiền bối cũng nên cho ta biết cái yêu cầu kia là gì chứ nhỉ?