Chương 4: Lưu manh khốn kiếp.

Hắn chăm chú nhìn một lúc khi định rời đi thì Vân Uyên gọi hắn lại. Hai tay chắp quyền.

– Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân. Nhưng ta không thể nhận. Đây là công sức của ca ca, ta không thể nhận. Nếu được ta chỉ xin ngài một điều. Đó là an tán cho Huỳnh ấy một đám tang. Cho Huỳnh ấy chỗ chôn. Kính mong người có thể…

Hắn chưa nói dứt thì Trung niên nhân đã cho hắn một gáo lạnh.

– Xác của Đại La hóa thành hồn cốt dung nhập người ngươi theo hồn hoàng rồi. Muốn cũng không lấy được. Hắn hiến tế triệt để. Ngươi không thấy bản thân có gì mới à ? Tam sinh võ hồn, võ hồn thứ ba chưa hoàn chỉnh của ngươi có tới ba hồn hoàn mười vạn năm. Thân thể ngươi còn có ba khối hồn cốt mười vạn năm và một hồn cốt trăm vạn năm. Tất cả là nhờ hiến tế triệt để của Đại La. Hắn hấp thụ ba hồn hoàn và 3 hồn cốt. Rồi mới hiến tế cho ngươi, có thể nói thứ còn lại của xác hắn hiện tại đang là khối cốt xương sọ của ngươi.

Vân Uyên chết lặng hắn không còn gì để nói. Con mắt hắn mở to, khóe miệng run. Tay hắn ôm đầu, run rẩy, nước mắt hắn rơi cảng nhiều.

Tâm hắn hổn loạn, hận có, buồn khóc có.

Lúc này trung niên nhân lại nói.

– Khóc được gì? Nếu ngươi thương hắn vậy, vậy thì cũng không giấu. Ta có cách hồi sinh hắn. Chỉ cần ngươi và hắn có một khế ước hồn linh và vài dược thảo vạn năm. Thì hắn có thể tạm thời tồn tại ở dạng hồn linh. Sau khi ngươi chết.Hắn có thể sống lại nhờ hồn cốt và hồn hoàn hắn cho ngươi. Nhưng...

Nghe xong, tia hy vọng trong Vân Uyên chợt hiện. Hắn lập tức hướng ánh mắt tha thiết đến trung niên nhân. Chắp tay cúi mình.

– Tiền bối nếu như có thể cứu Ca ca thì ta nguyện dùng mạng để làm.

Trung niên nhân gằn giọng hỏi lại.

– Vì một kẻ mới quen vài năm mà dùng mạng để đổi có đáng không ?

Vân Uyên không do dự trả lời kiên quyết.

– Đáng! Với một kẻ không biết tình thân là gì như ta. Một khi đã có được, thì có chết cũng có thể đổi. Ca là người cứu ta. Dạy ta cách khống chế võ hồn. Là người coi ta là gia đình của chính bản thân. Vì gia đình có chết thì có đáng gì.

Trung niên nhân trầm mặt. Hắn hình như nhớ đến cái gì.

" Gia đình ! Kẻ muốn thì không được, còn kẻ có thì lại không cần... Con trai, ngươi đâu rồi". Đứng dậy hắn bước ra cửa. Trước khi đi hắn nói.

– Ta họ Triệu tên Kinh. Tên đầy đủ Triệu Lý Kinh. Ám Hắc long vương Triệu Lý Kinh. Nếu không nhận truyền thừa thì thôi. Khi nào ngươi khôi phục lập tức rời khỏi đây.

Một tháng sau.

Khi cậu khôi phục thực lực đến đỉnh phong đã cáo từ Triệu Lý Kinh và rời đi. Trong tháng qua tuy phản phệ do tam sinh võ hồn và một lúc hấp thu bốn khối hồn cốt, cùng hồn lực từ tiên thiên mãng hồn lực nhảy vọt lên thành hồn tôn khiến cơ thể đau nhức đến chết đi sống lại. Nhưng với ấn ký Đại La lưu lại đã khiến cơ thể hắn hấp thụ nhiều hắc ám bồi bổ, cùng với điều kiện tốt hắn đã nhanh chóng khôi phục. Hiện nay chỉ cần hắn hấp thụ thêm hồn hoàng thì có thể tấn thăng hồn vương 51 cấp ngũ hoàn hồn sư. Nhưng hắn không vội. hắn quyết nắm vững kỹ năng của bản thân rồi hãy đột phá. Vì tu luyện không thể gấp. Hắn mới gần 10 tuổi thời gian còn dài. Nên đi luyện tập. Nhưng trước tiên. " Ta đi tìm chỗ ở đã"

Trong hai ngày qua hắn đã đánh thức được hệ thống mà phượt thủ xuyên không nào cũng có. Hắn rủa cái hệ thống này rất nhiều. Vì để thức tỉnh phải bị gái tác. Nhưng đổi lại kỹ năng mang lại vô cùng tốt.

Bảng kỹ năng.

Hư Vô Chi Vực. ( Mở ra lĩnh vực bán kính dựa theo thực túc chủ. Mục tiêu chỉ định mới có thể tổn hại. Còn lại sẽ như hư vô, không bị ảnh hưởng. )

Thẩm phán Thần Mâu. ( Có thể nhìn thấy thông tin của những mục tiêu trong bán kính lĩnh vực hư vô. Gồm tên. Cấp bậc. Độ tuổi. )

Bất Tử kim thân. ( Miễn nhiễm mọi đòn công kích túc chủ trúng phải tồn tại trong ba mươi giây.)

Không tiêu hao hồn lực khi dùng.

Lúc này trời đã tối. Ánh sáng của những câu đèn neon sáng bừng màng đêm chốn thành thị. Nơi Vân Uyên được Triệu Lý Kinh mang đến có tên Tinh Hệ Long Mã là một tinh cầu lớn. Với đa dạng chủng tộc. Khi xưa nơi đây là một trong những nơi phân biệt giai cấp bật nhất. Đứng đầu là hai tộc Long và Thiên Mã. Từ khi nơi đây thành lập thần giới với đứng đầu là Long thần Đường Hiên Vũ. Thì giai cấp, cấp bật đã bị xoá bỏ. Sau hồn thú di cư theo một vị tiền bối đầu tiên tấn thăng thành thần và chọn nơi đây là nơi sống lý tưởng. Ở đây hồn thú mười vạn năm hoá hình vô cùng nhiều, có cả những hồn thú hệ Thực vật hóa hình.

Vân Uyên vừa đi vừa xoa mặt. Nhớ lại cái tát mà hắn vừa ăn vào hai ngày trước. Hắn luổi thủi vào trong góc nhỏ trong thành phố. Trước đây khi bố mẹ hắn mất hắn cũng ở nơi đất khách quê người lăn lộn kiếm tiền nuôi em gái tới nay. Tiền hắn kiếm được từ việt hack đủ để cho hắn và e gái an nhàn đến già. Hắn xuyên không tới thế giới này, ngay lúc thời kì khoa học phát triển. Với hắn chỉ cần một chiếc máy tính là có thể có đủ cái ăn qua ngày. Não gian thương khó ai bì. Hắn trước nay buôn bán thông tình đều kỷ càn, thận trọng. Tuyệt k để bị phát hiện. Thậm chí thông tin bán ra còn đắc, rất đắc. Sở dĩ thông tin của hắn có giá cao nhưng lại không thiếu khách hàng , là do thông tin hắn bán. Hầu hết là toàn bộ tư liệu từ khi mục được sinh ra cho đến lúc được thuê. Độ chính sát cao, thông tin đầy đủ, một mình hắn tương đương hiệu xuất của tổ lập trình với hắn trăm người.

Nói đến tài của hắn, thì không thể quên tài năng chọc chó trời cho, hay nói chính là về nguyên nhân bị tát. Tất cả là tại mặt hắn. Từ khi rời khỏi phủ địa của Triệu Lý Kinh thì khuôn mặt hắn đã bị nhìn lầm thành con gái rất nhiều lần. Có tên con trai nào làn da trắng nõn. Đôi mi dài thanh tú đầy mỹ mạo, bờ môi hồng nhuận tự nhiên, mắt to tròn cùng con ngươi màu xám tím đâu chứ. Dù nhìn kỹ cũng không thể biết hắn là trai hay gái. Do đó hôm trước có một tiểu hài nữ nhân viên của một nhà tắm nhỏ thấy hắn đáng thương nên kéo hắn vào cho ăn, do ngỡ hắn là nữ hài nên nàng ta không khách khí dẫn hắn vào phòng tắm, trước mặt hắn cởi hết đồ, đến khi phát hiện hắn là con trai mới tát cho hắn một cái.

Quay lại việt tìm nơi ở. Loay hoay một lúc. Vân Uyên quyết định chọn tạm một hẻm đồ dùng điện tử hỏng hóc để ngủ qua đêm nay. Bước vào hắn đảo mắt và chọn một góc tối. Co người lại rồi chìm dần vào giấc ngủ. Trong mơ hắn gặp lại Đại La. Những kỷ niệm với người ca ca đã cùng hắn gắn bó suốt bốn năm. Người đầu tiên che chở cho hắn. Vì hắn mà chết. Coi hắn như em trai mà đối đãi. Nước mắt hắn lưng tròng trên khuôn mặt nhỏ.

Bỏng nhiên từ đâu phát ra một tiếng thét.

– Tên chó chết. Chổ này bọn tao chiếm trước mày dám tới giành địa bàn với bọn tao.

Đang ngủ bị làm phiền thì sực tỉnh. Vân Uyên mở mắt ra thấy cảnh tượng. Ba đứa trẻ ăn mặc rách rưới đang vây đánh một cậu bé nhỏ. Với hắn thì sẽ không quan tâm nhưng đột nhiên một tên nhóc la toán.

– Đại ca còn thêm một thằng ngủ ở đây nữa. Có cần em lôi nó ra không ạ?

Nói xong tên nhóc à vừa ra sức kéo Thân hình nhỏ của Vân Uyên ra. Nhưng dùng cách gì cũng không được. Chịu đựng một hồi. Ngủ không đủ cộng đang nhớ về Đại La. Vân Uyên nộ khí dân cao. Hồn hoàn màu vàng kim phóng thích. Từ tay trái một bông hoa đỏ mang theo cổ bi ai nòng đậm dần hiển hiện. Hồng quang chói lọi khắp khu hẻm. Thanh âm bình tỉnh Vân Uyên nhìn về phía đám nhóc nói.

– Cút.

Thanh âm băng lãnh cùng đầy xác cơ khiến ba đứa nhóc kia sợ đến mất mật. Chúng quăng toàn bộ cành cây trên tay rồi phóng đi mất. Lúc này chỉ duy nhất tên nhóc ôm bụng cố lết đi.

Vân Uyên tiếng gần thân thể bê bết ấy. Cuối người hắn xé mảnh áo trên vai rồi lau cho cậu bé.

Đứa bé sợ sệt vì nghi ngờ bản thân sẽ bị giết tại chỗ.

Vân Uyên nở nụ cười. Thanh âm trong trẻo. Nói.

– Đi đi. Tôi không hại cậu đâu.

Vân Uyên giúp đứa bé vì hắn thấy được chính mình khi xưa. Chẳn phát lúc kiếm cơm lo cho em gái,bộ dạng của hắn cũng thế này sao. Chỉ khác bây giờ với cực hạn chi hoả hắn không thể thấy lạnh.

Cậu bé lưỡng lự xé một nửa đắp lại cho hắn. Bộ dạng này giống em gái hắn lúc nhỏ. Lúc đó em gái vì sợ hắn lạnh nên cũng xé một nữa ra dùng nữa lại trả hắn.

Một thành âm nhỏ bé phá tan hồi tưởng của hắn về em gái.

– Tỷ Tỷ. Ta cảm ơn tỷ ạ.

Đứng hình. Hắn gằn giọng.

– Tỷ cái gì, ta là ca là ca ca.

Ngơ người đứa bé nhìn cậu từ trên xuống một lần rồi hai lần.

– Tỷ ơi con Gái cũng có thể mạnh mẽ mà. Tỷ đừng tự ti.

Cạn ngôn hắn đứng dậy. Quay đầu rời đi. Hắn không ngờ bản thân giống con gái vậy. Chắc do lúc trước hắn mập đã quen nên không ai để ý. Vân Uyên nhìn góc nào cũng giống tiểu nữ hài chính, mười tuổi.

Khi Vân Uyên còn đang chuẩn bị đi ngủ thì cậu bé ấy lại đến. Kéo tay hắn.

– Ca. Huỳnh đưa ta về đi. Ta sợ chúng ghi thù.

Khuôn mặt nhỏ bê bết bùn đất lộ rõ vẻ lo sợ. Nhìn cậu khẩn cầu. Giây phút yếu lòng. “Khuôn mặt đáng yêu thật. Không Vân Uyên, không được mềm lòng. Nhưng đáng yêu a.” đấu tranh một hồi lâu.

Mười lăm phút sau.

Vân Uyên đã dắc đứa bé đi trên mảnh đường đông đúc. Cậu bé vừa đi vừa nắm tay Vân Uyên. Thỉnh thoảng có một số người nói.

“ Cặp tỷ đệ đáng thương, nhỏ vầy đã ăn xin…”

Nghe nhiều thành quen Vân Uyên đã bất lực trong việt giải bày bản thân là con trai. Lúc này cậu bé cất tiếng.

– Tỷ Tỷ giả trai ơi. Sắp đến nhà đệ rồi.

Bất lực. Giọng nói lười biếng.

– Ta không phải tỷ tỷ là là nam nhân. Là trai thẳng.

Cậu bé nở nụ cười nói.

– Tỷ em bảo “ Thẳng cái gì sau này gặp đúng người cũng phải bị bẻ thôi”.

Nội tâm hắn thầm nói “ Bà chị này đọc boy love quá độ rồi.”

Vừa đi hắn vừa nói chuyện. Cậu bé dần cởi mở hoạt bát hơn. Cho đến khi vào trong một con đường gần cuối ngã tư. cậu bé đứng lại. Chỉ vào căn nhà nhỏ gần dấy. Bảo.

– Em về tới nhà rồi ạ. Em cảm ơn tỷ nha.

Lập tức hắn sữa giọng.

– Ta bảo ca ca.

Ồn ào bên ngoài. Khiến người bên trong khó chịu mở cửa. Cánh cửa mở ra. Một thiếu nữ tóc đỏ bay đến tác vào mặt Vân Uyên quát.

– LƯU MANH KHỐN KIẾP, TRÁNH XA EM TRAI LÃO NƯƠNG RA.