Chương 29: Chương 29: Sát hạch bắt đầu.

*Một tiếng sau, tại khu vực của các giám khảo phát lên một tiếng gầm đầy phẫn nộ, thanh âm kia ai oán gào thét từng đợt.

Tại trong căn lều lớn, một lão già tóc bạc sen với vài sợi vàng dài , đang vừa dậm chân vừa hét.

– Được lắm, hai người được lắm, cả thầy và trò, Vũ Thúc người là máy in hay gì mà in ra được cái đồ đệ như kia, cái gì là bảy hay tám vạn năm, nếu được thì mười vạn hay chính vạn được rồi, còn cái gì là y như người nói, người không quá phận, như này không quá phận vậy đòi hung thú mới quá phận chứ gì.

Mặt nổi gân xanh, hắn đưa tay lên cái vòng tay, rồi bấm lên dãy số trên màn hình ảo, một lúc sau tiếng chuông van lên, không lâu hình ảnh một nữ tử hiện ra trên đạo hình chiếu.

Nữ tử tóc trắng dài xõa ra sau lưng, khuôn mặt nàng thanh tú nhưng lại toát lên sự lạnh lùng đến lạ.

Lúc này từ hình chiếu phát lên âm thanh băng lãnh của nàng.

– Lão đệ, ngươi cần tìm lão tỷ là có việt gì.

Lam Vân nghe xong bộ mặt quái dị thầm nghĩ “Ngươi cùng mẫu thân đều như nhau, xưng hô thì toàn lão tỷ lão nương, mà đụng đến tuổi tác hay bị nói cao tuổi thì lại khó chịu đòi ăn thịt người.”

Ho khan một cái rồi nói.

– Tỷ tỷ, bên kia tỹ giúp ta phê duyệt cái văn kiện thu hồn linh hồn thú trên vạn năm hộ Vũ thúc đi.

Ngạc nhiên vị trên hình chiếu hỏi.

– Hồn linh? Vũ thúc long thần cần gì hồn linh, hai đứa Lam Thu với Hiên Đống còn chần hồn linh sao?

Cười khổ lão gì bất lực nói.

– Ngươi đọc văn thư thúc ấy gửi đi.

Im lặng hồi lâu, rồi bên hình chiếu kia lại một tiếng quát to.

– Thúc ấy ăn cướp cho nhanh.

Dáng vẻ cười xòa Lam Vân rồi nói.

– Tỷ à, đừng như thế, ta thấy thúc ấy cũng ,...

Chưa dứt câu, Lam Vân liền bị tiếng quát thất thanh cắt lời.

– Cũng cái gì, tiền bối hồn thú mấy vạn năm là rau cải bán ngoài chợ sao, tiểu tử thối kia có đòi hỏi gì nói luôn, tránh việt ta tức chết.

Cười cười vị lão nhân nói giọng thấp.

– Tỷ phản bình tỉnh.

Nữ nhân thở ra một hơi, rồi từ từ hình ổn tâm thần, hạ giọng nói.

– Yêu cầu gì?

Tránh mặt đi lảo già nói.

– Hắn không xin gì nhiều, chỉ nói là cứ theo yêu cầu của Vũ thúc mà làm, hắn tin thúc ấy không quá phận.

Gầm lên một tiếng, nữ tử trực tiếp phun ra một cột lửa dài.

Lam Vân tựa đã quen, hai tay hắn sớm đã bịch đi hai bên tai, tránh cho màng nhĩ bị thủng.

Trời rất nhanh đã sáng, một đêm dài với các học sinh, họ đều háo hức, vì hôm nay là ngày bắt đầu sát hạch chính thức, có người cả đêm không nghỉ ngơi, chỉ chuyên tâm luyện tập, cho kỳ thi hôm nay.

Bên cạnh những học sinh không thể ngủ vì quá khẩn trương cùng háo hức, thì là một lão già nào đó cả đêm vì chuyện của kẻ nào đó mà bị tỷ tỷ mình dày vò.

Hắn vất vả thảo luận cả đêm, cuối cùng đưa ra kết luận, đưa cho Vân Uyên một cái trận pháp cùng chú ngữ thực hiện liên kết hồn linh để tiểu tử kia tự chọn.

Trước khi kỳ thi bắt đầu, Thiên Tông Uy tự khi nào đã chẩn bị xong xuôi, hắn sớm đã đến quảng trường để nghe diễn thuyết cùng luật lệ của kỳ thi, hắn hào hứng, hầu như ai cùng có cùng cảm giác này, những thiếu niên này ngây đây muốn sát hạch lập tức bắt đầu để mình thể hiện tài năng.

Bên cạnh không khí kia, hai tỷ đệ Lạc Thiên, Vân Uyên vẫn đang ung dung ăn uống họ tựa hồ không quan tâm đến cuộc thi, những người phụ trách gian bếp cũng hoài nghi không hiểu, vì cái gì hai tỷ đệ họ lại có thể ung dung đến lạ như kia.

Kỳ thực Vân Uyên đang dùng hai đại kỹ năng Hư vô chi vực, cùng thẩm phán thần mâu quan sát quảng trường bên kia, Vân Uyên hắn đây là cố nghe cùng phân tích luật lệ, để xem có lý sơ hở nào để bản thân hắn tận dụng không.

“Trong vòng một tuần, các học sinh phải tự sinh tồn trong một cánh rừng với bán kính hai vạn mét, họ sẽ tích điểm dựa vào việt loại các đối thủ khác, mỗi đội sẽ có 30 điểm, số điểm này có thể chia qua lại giữa các học sinh trong đội, khi một đội loại một đội khác, số điểm của đội bị loại sẽ chuyển trực tiếp cho đội loại họ, nếu trường hợp có hai ngươi trong đội bị loại, vậy thì điểm của hai người kia sẽ chuyển trực tiếp qua cho người còn sót lại, trường hợp ảnh hưởng tính mạng thì giám thị sẽ can thiệp, và đội được giám thị bảo vệ sẽ bị loại.”

Hai tỷ đệ họ thoải mái nói chuyện đến tận khi cuộc thi sắp bắt đầu thì mới đứng dậy đi đến khu phòng chờ.

Thiên Tông Uy lúc ngh diễn thiết xong đã rất xót ruột vì không tìm thấy Vân Uyên cùng Lạc Thiên, nên khi thấy hai tỷ đệ họ từ bên ngoài đi vào đã mừng như điên, trực tiếp phóng đến định một tay ôm hai tỷ đệ họ, nhưng khi thấy nụ cười từ Vân Uyên thì chợt sắn lại, bộ mặt sợ sệt gãi đầu.

Thấy vậy Vân Uyên khó chịu hỏi hắn.

– Nhìn ta ác lắm hay gì mà lại sợ thế.

Vội vàng Thiên Tông Uy liền quơ quơ tay liên mồm.

– Không có, không có.

Lúc hắn đang có ý đồ xấu xa nhìn Thiên Tông Uy thì âm thanh từ loa phát thanh cất lên.

– Các học viên chú ý, sắp đến giờ bắt đầu cuộc thi, các em nhanh chóng tập hợp tại khu vực chỉ định để được hướng dẫn dịch chuyển vào sân thi.

Lời nói vừa dứt, các học sinh đề đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng chạy đến khu vực được chỉ định trên bản thông báo.

Vân Uyên sau khi nghe xong thông báo, hắn đã dẫn Thiên Tông Uy cùng Lạc Thiên đến một góc khuất trong căn phòng, sau đó không gian thông đạo từ hư vô theo sự vặn vẹo của không gian dần được định hình.

Bước qua cánh cổng tiểu đội Vân Uyên đã qua đến căn phòng được ban tổ chức thông báo.

Các vị lão sư sớm đã ở đó chờ học sinh đầu tiên tìm đến, thời khắc thông đạo mở ra tại trong căn phòng, các vị lão sư hướng dẫn sớm đã đứng đó thủ thế nâng cao cảnh giác, nhưng sau khi họ thấy bước ra là ba tiểu hài tử thì họ lại thở ra một hơi dài rồi thu liễm lại võ hồn.

Thấy cảnh này Vân Uyên thầm than “Người Sử Lai Khắc,... cảnh giác thật cao.”, vội đổi sắc mặt Vân Uyên cung kính hướng những lão sư áo trắng nói.

– Học trò Huỳnh Vân Uyên, báo danh vào sân thi.

Ở sau Lạc Thiên cùng Thiên Tông Uy cũng không chậm mà đồng loạt.

– Ta Thiên Tông Uy, báo danh vào sân.

– Học trò Lạc Thiên, hướng lão sư báo danh.

Âm thầm đánh giá, vị lão sư bộ mặt cười cười hỏi.

– Chào, ta là Khương Mục, không biết thông đạo vừa rồi là của ai?

Cười cười Vân Uyên bước lên một bước rồi đáp.

– Thưa Mục lão sư, thông đạo là của học trò.

Vị lão già râu đỏ cười lên một tiếng, tốt, rất ổn định, năm nay hạt giống tốt, đi, ta đưa các ngươi vào.

Lập tức Vân Uyên đã chấm tay hơi cuối người nói.

– Tạ Mục lão sư, phiền người.

Không nói gì thêm, vị lão nhân râu đỏ đưa nhóm Vân Uyên đến trước một cái bệ nhỏ, không đợi thêm, quang mang lóe lên, hư ảnh ba người hư ảo tan dần trong không gian, một cái chớp mắt qua, ba người lần lược đã được đưa đến một bờ biển rộng lớn, quan cảnh thơ mộng hữu tình khiến Thiên Tông Uy cùng Lạc Thiên choáng ngợp, tuy vậy Vân Uyên chỉ nhìn xung quanh một lúc, chợt, một tia ý nghĩ tựa điện tích thoáng qua trong đầu, ánh mắt Vân Uyên trợn lên.

Trên thân đạo hồn hoàn màu trắng dần hiện, Võ hồn bỉ ngạn được phóng xuất, lập tức nhượm đi mảnh bề mặt trong vắt của bờ biển thành một màu máu, hai đạo dây leo bắn đến quấn quanh hai người Tông Uy cùng Lạc Thiên.

Thời khắc dây leo kia dược ngược họ về sau, cũng là lúc mặt biển đỏ khuấy động, một kình ngư to lớn hiện ra trước mắt ba thiếu niên, ước tính tu vi tầm chính ngàn năm, quang sắc trong mắt Vân uyên lóe lên, sát khí tựa sóng cuộn mà phóng xuất, ập đến đánh thẳng vào đại hải kình ngư, gầm lên một cái, đôi mắt kình ngư dần chảy ra một tia máu huyết, tựa làn sống sát ý kia đã đánh nứt tinh thần hải của nó.

Lạc Thiên sau khi thấy cảnh tượng này, đã không chần chừ, trên thân bốn đạo quang hoàng lóe lên, lập tức trên tay nàng, đạo hỏa kiếm đã dần hiện, nắm chặt hỏa kiếm, nàng phóng đến, trực tiếp chém ra một đường khiến nửa thân kình ngư hằn lên một vệt chém dài, máu huyết của nó từ vệt chém dần loang ra, Thống hận một tiếng, một cột nước từ miệng nó bắn ra hướng ba người tiểu đội Vân Uyên mà tới.

Lúc mày Thiên Tông Uy khẻ động cây bút trong tay, viết ra một chữ cấm, nháy mắt, chữ cái kia hướng kình ngư mà bắn đến, nó ấn chú trên con kình ngư kia một cái, sau đó từ chữ cấm kia, tám đạo dây xích hình thành từ các đốm sáng dần bắng ra trối đi kình ngư.

Thời khắc kình ngư vùng vẫy tìm đường sống, thì từ trên không, một cự trảo ngưng tụ từ phong nguyên tố đã bắng đến, đánh thẳng qua lớp da cứng cáp của nó, một lúc sau, kình ngư thống khổ kêu to, rồi bị chia cắt làm đôi, lục phủ ngũ tạng của nó bị cắt nát hòa lại với nhau thành một đống bầy nhầy.

Chợt vòng tay trên thân ba người trong đội Vân Uyên hiện lên một dòng thông báo.

“Chúc mừng các em đã giết phạm nhân hồn thú, Liễu Kình, phần thưởng 100 điểm cho mỗi em, sát thịt của Ma thiên đại kình này, tùy các em dùng”

Vân Uyên đáp xuống từ trên không, hắn nhìn đến xác của kình ngư kia rồi lấy ra một cái xô, đến bên biển múc lên một cái sau đó dội lên xác của kình ngư, đớm nhầy nhụa từ nội tạng được hắn khống chế loại bỏ thổ nguyên tố dính phải rồi thu lại vào trong cái thùng lớn, dùng trữ vật cất đi, toàn bộ xác thịt ma kình.

Xong việt hắn dùng Hư Vô Chi Vực tìm đi một cái hốc cây lớn, sau đó hắn dùng phong nguyên tố âm thầm cắt cho thân cây rỗng toét từ bên trong, tụy nói rỗng nhưng cái cây vẫn giữ vững tựa chưa có việc gì, đồng thời độ dày vỏ cây cũng được tính toán kỹ tránh cho có người phát giác.

Sau đó ánh mắt Vân Uyên sáng lên, thổ nguyên tố vân động tạo lên một khoảng trống trong lòng đất, khoảng trống theo sự điều khiển của Vân Uyên dần hình thành ba đạo phòng ấp rộng, có độ sâu nhất định đề phòng các cuộc giao chiến diễn ra khiến nơi đây bại lộ.

Ngoài ra, Vân Uyên còn dò ra nguồn nước gần nhất, sau đó vận động thổ nguyên tố tạo cái rảnh kéo nước đến bên trong, xong hết, hắn đến chổ Lạc Thiên đang nhặt củi nắm tay nàng bước vào trong một cái thông đạo nhỏ, theo sau là Thiên Tông Uy.

*