*Nương theo tiếng bắt đầu, cả hai người lập tức vọng động.
Thiên Tông Uy nhanh chóng viết ra hư không một chữ Lưu cực lớn rồi đánh một cái đến vị trí Vân Uyên đang phóng đến, đồng thời cũng phóng thân hình về sau tạo thế phòng thủ. Tuy hắn chỉ thấy Vân Uyên phóng ra một cái hồn hoàn, theo lẽ thường người khác sẽ nghĩ Vân Uyên nói mình là tứ hoàn chắc chắn là đang nói láo nhưng với Thiên Tông Uy thì khác. Hắn lại càng đề phòng hơn trước, vì hắn có nhận thức và phán đoán được rất có thể Vân Uyên là song sinh võ hồn.
Trên không trung, Vân Uyên lao tới với tốc độ cao nhờ gia trì của phong nguyên tố, tốc độ lúc này của hắn đã đạt đến mức ngang với lục hoàn hồn đế.
Mà lúc này khi chữ Lưu đánh tới, Vân Uyên tận dụng đà lao đến, kết hợp hai kỹ năng "Tụ Nguyên Quyền" và "Hồn Cốt Kỹ: Hủy Diệt Chấn Bạo" để tung ra một quyền mạnh mẽ.
Một quyền đấm đến, chữ lưu ảo diệu được kỳ công vẽ ra theo đó hư không tiêu thất.
Thiên Tông Uy trên thân lóe lên đạo hồn hoàn màu tím, rồi hắn cầm bút vẽ một đường tròn hình bát quái rồi đánh đến chỗ Vân Uyên, đồng thời hồn hoàn màu tím thứ hai lại lóe lên, hắn cầm bút vẽ một đường chữ z rồi phóng lên không, chữ z dần lớn, chia làm ba đoạn trên không, ở đầu mỗi đoạn một đạo quang tròn lóe lên kết nối lại các đoạn với nhau tạo một đường chữ z trên không, thời khắc đạo hình bát quái chạm vào chữ z to lớn trên không thì chúng chợt tạo ra một dư chấn cùng làn khói đen che mờ mắt Vân Uyên.
Vân Uyên nhanh chóng kích hoạt hồn cốt kỹ năng tay trái “Thủ hộ thạch long” đạo màng chắng năng lượng bao học chặn đòn tấn công, cùng đưa Vân Uyên vào thế thủ.
Nương theo đó,Thiên Tông Uy phóng thân lên màn sương, một vòng sáng đen lóe lên, Thiên Tông Uy đứng trên không vẽ một đường dài kết thúc kiệt tác kỳ công, một bức tranh hình rồng được hoàng thành trên không trung.
Đột nhiên, bức tranh rung lên, một cự long to lớn với tu vi ước tính vào khoảng hồn vương từ tranh phóng ra, ngâm vang một tiếng, long uy phóng xuất, sát chiêu Thiên Tông Uy. “Hồn kỹ thứ năm: Vạn họa hóa thưc” Cự long đánh một trảo đến Vân Uyên khiến thân ảnh nhỏ bay thẳng xuống nền đất, xong phóng thân đón Thiên Tông Uy lên lưng, cự long đưa Thiên Tông Uy bay thẳng lên trời rồi dần dung nhập cùng thân ảnh của Thiên Tông Uy, khi đáp xuống, trên thân Thiên Tông Uy lúc này đã mặc một bộ long giáp màu đen đầy dũng mãnh.
Bộ giáp giúp hắn đạt được lực chiến của một hồn vương Đỉnh phong trong một đoạn thời gian ngắn. Tiếng vỗ tay vang lên, thân ảnh nhỏ nằm dưới đất dần tiêu biến, trên không trung đạo thân ảnh Vân Uyên đang tụ lực với một trảo năng lượng năm màu, hắn hướng Thiên Tông Uy quăng đến ánh mắt khinh thường rồi đánh xuống một cái, cự trảo to lớn bay đến, Thiên Tông Uy không nao núng phóng thân cùng tay tạo long trảo đánh lên, một dư chấn vang lên Thiên Tông Uy bị bay thẳng về phía sau, miệng hắn tia máu dần chảy xuống.
Nhưng chưa cho hắn nghỉ ngơi, dưới chân hắn trùng trùng hai đạo dây leo từ dưới đất đâm lên trói đi cái chân của hắn. Tay hắn chợt động định viết thì lại bị những đợt dây leo của Vân Uyên ký sinh từ lúc nào phóng ra kéo thẳng tay hắn về sau , tay bị trói không vẽ được, trên thân hắn đạo hồn hoàn thứ ba lóe lên, hắn thủ thế đấm ra một quyền đến Vân Uyên, đó là tụ nguyên quyền cùng hủy diệt chấn bạo liên kết.
Nhẹ nhàng Vân Uyên dùng liên hợp đấm ra thêm một quyền, song quyền đối chiến uy lực một chín một mười. Hồn Kỹ thứ ba của Thiên Tông Uy là: Lưu Có thể sao chép các chiêu thức của đối thủ. Điều kiện là phải để đối thủ dùng chiêu thức đánh vào chữ lưu.
Để kết thúc, Vân Uyên phóng đến trước Thiên Tông Uy, hắn tụ lực chưởng ra một chưởng vào ngực bộ giáp, Thiên Tông Uy văn ra xa, khi hắn sắp đạp thân vào vách đá thi đã được Vân Uyên cứu về. Bộ giáp sau chưởng kia nức tang. Thiên Tông Uy khi thua không những không buồn, hắn lại càng hưng phấn. “Bản thân gặp phải một quái vật chung đội, như thế tốt biết nhường nào.” Hắn bật người dậy ngại ngùng nói. – Uyên, ta xin lỗi cô, ta không đảm nhận nổi đội trưởng, cô thắng ta cô liền làm đi, về phần thanh viên còn lại nếu không phục thì cứ,...
Nói đến đó ánh mắt sắt lạnh của Vân Uyên liết đến Thiên Tông Uy, hắn trầm giọng (Nói trầm thôi chứ giọng vẫn trong trẻo gớm).
– Nếu ngươi dám đụng đến tỷ tỷ ta thì đừng hòng nghĩ đến ngày mai, còn nữa, xưng hô đúng, bản gia là nam, nhớ là nam, từ nay về sau, ngươi nhắc đồng bạn cho kỹ ta là nam, nếu kẻ nào dám gọi ta là cô, muội, nàng thì ta cho hắn đi không nổi, ta giỏi nhất là bẻ xương người.
Nói xong, dưới chân Thiên Tông Uy một thông đạo mở ra, hắn chới với rơi xuống, thông đạo đưa hắn về giang ký túc, hắn vẫn còn sợ ngây ra trước ánh mắt sắt lạnh của Vân Uyên nên vẫn chưa định lại được tâm thần.
Về bên phía Vân Uyên, sau khi đưa Thiên Tông Uy, đã quay người phóng lên hang động trước kia mà Đại La cùng hắn sinh sông.
Đi đến mảnh động lớn, khóe mắt hắn cay cay, với nhiều lời khó nói, hắn cố gượng cười rồi bất lực chỉ thay bằng tiếng thở dài não nề.
Hắn đi đến lên căn phòng mà đại la cho hắn, hết thảy như bị bới tung lên.
Sau khi hắn rời đi, đám người kia đã vào trong hang động lục tung nơi đây, tuy vậy không có gì có giá trị cho chúng khai thác nên đành cắn răng đi về.
Nhìn căn phòng bừa bộn hắn lại ảo não một hơi dài.
Đi khỏi hang động hắn cười rồi nói.
– Tử ca huynh đừng trốn nữa ta biết, huynh biết ta về rồi mà.
Im lặng một lúc, chợt tiếng động vang lên, từ trên đỉnh núi, một con nhân diện ma chu nhảy xuống, cười lớn nhìn hắn rồi nói.
– Thực lực lại tăng rồi à ?Đại la ca ca năm đó hiến tế cho ngươi quả không uổng, tiểu Uyên tử, càng ngày càng xinh nha, sao cả năm rồi mới về.
Vân Uyên thở dài rồi nói.
– Tử ca, huynh đừng giả vờ nữa, tâm tình của huynh mừng hiên ta thấy rõ rồi, năm xưa không trách huynh, là do bọn tặc tử kia đánh lén, Ca ca không chống nổi nên bất đắc dĩ mới phải hiến tế.
Nụ cười tắt đi, Nhân diện ma chu bệt xuống nền đất rồi nói.
– Không giấu được ngươi, ta năm đó bị đám người kia cản trở, đám người đó rất đáng sợ, chung có cả một đội quân hồn thú bị tẩy não, không, lớp võ vô hồn bị thay thế bằng máy móc nhỉ, lũ khốn tặc kia dùng hơn mười đạo tám vạn hồn thú cản ta, suýt nữa ta không toàn mạng rồi.Khi mọi chuyện ổn định ta mới chạy đến nơi kia của các ngươi, và rồi,... đóng hoang tàn với đám cây cỏ lồi lõm, ta vất vả cố lắm mới để cho nơi đây phẳng lặng lại.
Vân Uyên cười nơi nói.
– Huynh đây là kể công sao?
Hà hà một tiếng nhân diện ma chu nói tiếp.
– Kể công với ngươi ta được gì đâu, ta đây chỉ muốn trước khi chết nói lời thâm tình cùng người huynh đệ còn lại của mình cũng không được sao?
Vân Uyên ngạc nhiên thất thố, hướng nhân diện ma chu chất vấn.
– Tử ca, huynh nói gì chứ, sắp chết gì chứ?
Cười xòa nhân diện ma chu nói.
– Loài ma chu ta tu vi cao lắm là bảy vạn năm, ai có thể lên được tám vạn đã là phượng mao lân giáp 9 vạn là có cơ duyên, còn mười vạn là vương của vương trong loài, ta thân từ đầu là phế thải trong tộc, năm xưa ta đứng trước cánh của tám vạn, lẽ ra hôm đó là ngày ta chết rồi, nhưng Đại La ca ca xuất hiện giúp qua một cửa, từ đó ta quyết theo làm đàn em của ca ca, nhưng mà, ha ha, huỳnh ấy vẫn lạc, ta còn có ai giúp để lên mười vạn sao? Ta không phải không tin bản thân, nhưng sự thật nghiệt ngã, ta có làm gì, bản thân cố gắng vẫn không đánh lại một đám tám vạn không não.
Nghe lời tâm sự, từ lúc nào mặt Vân Uyên đã dàng dụa những dòng lệ, hắn khóc, hắn không còn kìm được, Tử ca cũng tính là một người thân của hắn, Đại La mất là đã kích với hắn, nay cả Tử cũng chết thì hắn lại đâu muôn phần, hắn cố ổn định tâm tình, đứng dậy, ôm Tử một cái rồi quay người, cố chỉnh lại tông giọng nức nở rồi nói.
– Ta sắp thi vào học viện sử lai khắc, nếu huynh có thể thì đến xem ta nha.
Nói xong hắn mở ra cổng thông đạo rồi rời đi.
Về đến phòng, hắn không nói gì, đi một mạch vào nhà tắm.
Ba mươi phút sau, hắn bước ra với bộ đồ mới, màu trắng kẻ viền đen.
Hắn đi ra định qua phòng cạnh thì vừa hay Lạc Thiên đến gõ cửa phòng.
Hắn bước ra mở cửa, Lạc Thiên thấy hắn hắn trong bộ đồ cùng nét mặt khác thường liền thắc mắc hỏi.
– Có chuyện gì sao?
Vân Uyên quay lại bộ mặt ôn tồn đáp lại.
– Ùm, không có gì, ta chỉ nghĩ đến mai thôi,
Lạc Thiên gằn giọng béo đôi má trắng nõn kia rồi phùng má nói.
– Khai thật cho lão nương.
Bất đắc dĩ Vân Uyên nói.
– Thiên Tông Uy hắn tưởng ta là con gái nên có ý đồ xấu, nhưng may bị ta cản lại, để xin lỗi hắn nhường ta chức đội trưởng, nhưng ta lại thấy không an tâm, sợ,...
Lạc Thiên quái dị nhìn thẳng vào trong đánh giá sơ tên Thiên Tông Uy.
“Mắt to, đồng đen, tóc đen dài, Thân hình trung bình, ngũ quang bình thường”
Nhìn lại Vân Uyên, Lạc Thiên nghĩ.
“Mắt trong, đồng trắng, tóc bạc, eo thon, chân dài, ngũ quang mỹ mạo tuyệt sắc.”
Xong nàng tựa hồ liên tưởng cái gì đó xong lắc lắc cái đầu, rồi phóng đến bên Vân Uyên che lại thân hình nhỏ, chỉ chỉ tay về phía Thiên Tông Uy nói.
– Cà rốt nhỏ không cho con heo ngươi đụng, tiểu Uyên, đi qua phòng tỷ, ta cho ngươi ở nhờ, ở đây nguy hiểm.
Bộ mặt Vân Uyên từ ủy khuất, nháy mắt chuyển thành mừng rỡ, hắn chạy thẳng đến cái giường kia, thu hết đồ về trử vật, rồi chạy một mạch đến phòng Lạc Thiên.
Thiên Tông Uy đầu óc quay mòng nhìn Vân Uyên, lòng thầm mắn. “Giây trước xem ta bao cát mà đánh, đã vậy còn nói lời uy hiếp, giây sau làm nũng đổ vạ, gia hỏa này tính khí sao giống nữ nhân thế chứ”
*