Chương 15: Lĩnh ngộ áo nghĩa không gian, lấy một địch hai.

Tại một thành phố phồn hoa hiện đại, dưới đường từng hàng xe lớn, xe nhỏ lần lượt lướt qua nhau như những người xa lạ trên từng hàng đường dài.

Trong một chiếc xe hơi màu trắng đang di chuyển trên quốc lộ lớn. có một gia đình đang vui vẻ nói chuyện với nhau. Trên ghế lái là một trung niên chạp gần ba mươi, trên mặt ông lộ ra một vẻ cười tươi nói chuyện cùng người phụ nữ ở ghế sau, bên người nàng là hai đứa bé, một nam hài và một nữ hài. Chúng tinh nghich trêu đùa nhau, sự thơ ngây của những đứa trẻ đáng yêu đến độ khiến cha mẹ họ không nhịn nổi phải bật cười bất lực.

Một nhà bốn người vui vẻ cười đùa, hai đứa bé mỗi đứa cằm theo một que kem trắng tỏa ra những làng khí dịu mát lạnh, vừa ăn vừa cười đùa với nhau.

Đứa bé trai nở nụ cười tươi nhìn mẹ hắn. m thanh non nớt trẻ con mang theo ý tố cáo nói.

– Mẹ ơi, Linh Linh em ấy ăn kem dính hết lên mặt rồi. Em ấy hư quá.

Cô bé kế bên trưng ra bộ mặt không đành lòng, liền kháng cáo với giọng điệu trong trẻo dễ nghe.

– Mẹ ơi, anh hai trốn học đi ra tiệm nét để hack máy tính cô chủ nhiệm á ạ. Bữa anh hai còn vẽ bậy lên mặt cô chủ nhiệm rồi ẩn danh đăng trong nhóm lớp nữa.

Người mẹ nhìn hai đứa con ăn miếng trả miếng khẽ cười. Đằng trước ông bố cất giọng nói.

– Hai con đừng cãi nữa, nếu không lộ hết chuyện cả hai vất vã giấu diếm đấy.

Cả hai đứa trẻ lúc đang cãi nhau tựa hồ nghe được lời nói có ý muốn chọc ngoáy của lão cha nhà mình liền không vui, không hẹn mà đồng loạt đồng thanh nói to.

– Cha yên tâm, bọn con cãi nhau cũng không làm lộ quỹ đen của cha giấu mẹ hiện đang dáng dưới bàn cùng trong đôi giày cha mua hòi hè đâu.

Hốt hoảng người cha vội định bịt miệng hai đứa con thì nhìn thấy khuôn mặt thánh thiện từ người vợ yêu của mình. Một cổ cảm giác không ổn dân lên khiến ông nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Không nói gì nhiều, người vợ chỉ nói ra năm từ rất nhỏ với giọng điệu đầy bình thản.

– Về nhà anh rõ rồi.

Cổ khí lạnh thoáng thổi qua sau lưng ông bố xấu số, còn hai đứa con ngoan ngồi sau cười như được mùa. Cả chiếc xe tràn ngập không khí gia đình ấm áp biết bao. Nhưng rồi…

Một tiếng sau.

Trên con đường lớn, nằm giữa đường là một chiếc xe bị tông hỏng phần đầu, cửa kính xe vỡ tan, bên cạnh là một chiếc xe tải với phần đầu bị móp một lỗ lớn rất sâu. Xung quanh đặt những hàng rào chắn cùng những sợi dây phong tỏa hiện trường. Bên trong xe là hai cổ thi hài cháy rụi chỉ còn sót lại một ít lớp thịt da bị cháy khét của một nam, một nữ, trên thân họ bê bết những vệt máu tanh hòa cùng mùi thịt nướng cùng khói.

Đứng trong vòng phong tỏa là một cậu bé bảy tuổi, thân câu đang ôm chặt một cô bé sáu tuổi đang khóc đến thương tâm. Cậu bé không nói gì, chỉ im lặng đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn chiếc xe cùng hai cổ thi thể của ba mẹ mình. Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, tự nhủ lòng rằng “ Không được khóc, phải an ủi em gái, ta, ta,ta,... không được khóc trước mặt em gái, ta phải là chỗ dựa cho em gái, ta không thể khóc, không thể!”.

Một tiếng trước hắn cùng gia đình vẫn còn vui vui vẻ vẻ cười đùa. Vậy mà một tiếng sau, âm dương cách biệt. Bắn từ nhỏ được cha mẹ dặn rằng phải luôn bảo vệ em gái, phải cho em gái chỗ dựa. Nếu em gái hắn khốc thì bắt buộc hắn phải an ủi, vì nến cả hắn cũng gục ngã thì em gái hắn sẽ chẳng còn ai để tựa vào.

Từ khi nào hài tử hắn cũng không rõ rằn trên khuôn mặt non nớt đã thấm đẫm trong nước mắt, chìm đắm vào hồi ức của cái đêm đó không biết đã bao lần. Không lần nào mà hắn không đau. Không lần nào không khiến hắn thật sự không thể kìm chế được tâm tình.

Lúc hắn đang chìm đắm trong bi thương thì từ đâu. Một thân ảnh nhỏ tốc lam đã phóng đến bên hắn. Nàng có một thân dung nhan tuyệt mỹ, tròng mắt nàng trong suốt có lập lòe ánh sáng màu tím, khuôn mặt thanh tú cùng đôi lông mi dài vừa đủ đầy tinh tế. Nàng mặt trên thân một bộ váy dài màu trắng xen kẽ họa tiết đường viền màu đen sọc kéo dài xuống tà váy.

Nhìn Vân Uyên Thật lâu, nàng bất giác thốt lên đầy kinh ngạc.

– Uyên Uyên, ngươi là cái đồ đệ phụ thân ta mới nhận hả?

Đột nhiên nàng thoáng thấy được giọt lệ nhỏ chảy dài trên đôi má trắng mịn. Trong tâm nàng khi thấy giọt lệ này không hiểu sao lại dân lên một cổ ý niệm bi thương không rõ.

Nghe lời gọi của Đường Lam Thu, Vân Uyên giật mình bừng tỉnh, hắn nhìn nàng , đưa tay lên lau đi vệt nước mắt xong lại coi như không có gì cất lên âm thanh trong trẻo.

– Ùm! lão sư thấy phế vật ta có chút thiên phú nên đưa tay cứu vớt tên vô dụng này.

Phòng đôi má hồng phúng phính, thiếu nữ cất giọng giận dỗi hướng tên nhóc trước mắt.

– Ngươi dám móc mĩa ta, tên hẹp hòi nhà ngươi.

Vân Uyên lập tức phản biện với giọng điệu vô tội.

– Nào dám đá xoáy ngân long công chúa đại đại. Thượng vị ngài coi ta như cọng cỏ ven đường, phế vật ta được đích thân người thân phong danh sưng phế vật, nào dám bỏ bê.

Từ sau lưng Đường Lam Thu, Đường Hiên Đống che miệng cố kìm chế không để cười lên thành tiếng.

Đường Lam Thu tức đến nổ phổi, hận không thể phanh thay tên nhóc độc mồm độc miệng này. Thở ra một hơi đây bực dọc, nàng nói.

– Nếu là ngươi đánh bại tên đệ đệ ngốc này, thì ta cũng không bất ngờ.

Không để họ cười đùa thêm chút gì. Đường Hiên Vũ cất lời gọi.

– Được rồi, vào học đi.

Ngoan ngoãn cả ba đi đến xếp thành hàng trước Đường Hiên Vũ, Đường Hiến Đống lúc này đứng giữa hai người Huỳnh Vân Uyên cùng Đường Lam Thu. Làm ngăn cách ngừa trường hợp tỷ tỷ hắn điên lên đòi liều mạng với Vân Uyên. Đường Lam Thu một đang đằng đằng xác khí, Huỳnh Vân Uyên một bên còn lại là dạng chọc chó chuyên nghiệp không sợ chó sửng cồ lên cắn.

Nhìn quang cảnh đặc sắc Đường Hiên Vũ tựa không bận tâm, hướng hai người Vân Uyên cùng Lam Thu hỏi.

– Hai đứa quen nhau từ khi nào thế?

Thu liễm đi bộ đáng ăn tươi lột da ban nãy. Đường Lam Thu ủy khuất bộ mặt cất lời.

– Phụ thân làm chủ cho con. Con gái bảo bối người bị người khác ức hiếp. Tên Uyên kia là đại ác ma, dọa ta. Hắn lấy cây ma liêm kề lên cổ ta, nếu không nhờ lão sư ngăn cản thì hắn đã, đã,...

Bộ mặt khinh bỉ Đường Hiên Đống nói.

– Không phải thua rồi làm bộ khóc lóc à, ta tự hỏi cái não tính toán nào ăn được cái đầu mưu mô của tỷ, không ngờ hôm nay gặp rồi. Hôm qua ta còn không phục hắn, nhưng hôm nay ta phục rồi.

Giọng điệu châm chọc Đường Lam Thu nói.

– Ít nhất không thảm như tên tay u thịt bắp nào đó,

Điềm tỉnh bộ mặt Vân Uyên đến trước Đường Hiên Vũ, chắp tay với lão sư nói.

– Con trước kia có được Hắc Ám Long Vương Triệu Lý Kinh đại nhân cứu giúp, ngài ấy cho con lưu lại phủ địa một tháng. trong tháng đó, có bị Lam Thu bắt gặp. Bị nàng ép đấu với nàng, lúc đầu giao chiến con cùng nàng giữ thế ngang nhau, cho đến khi con dùng kỹ năng thứ hai của hồn cốt đầu, cụ thể kỹ năng thì con không rõ vì một ngày tối thiếu chỉ dùng được một lần, mỗi lần con được đề thăng thực lực lên vài cấp thành hồn đế đỉnh phong duy trì trong một tiếng.

Trầm ngâm Đường Hiên Vũ tựa hồ suy nghĩ gì đó, liền cất tiếng bảo Đường Lam Thu cùng Đường Hiên Đống đi qua. Sau khi họ đến liền nói.

– Hôm nay, tiện có thêm Vân Uyên ta quyết định để các ngươi cọ sát. Một mình Vân Uyên đánh với hai đứa Lam Thu Hiên Đống.

Bộ mặt thảm thương nhìn vị lão sư này, Vân Uyên bất đắc dĩ nói.

– Tiện kiểu thế này con xin nhường cho người khác được không?

Cười nhẹ Đường Hiên Vũ vỗ bả vai Vân Uyên nói.

– Bảo trọng.

Nói xong thân ảnh Đường hiên Vũ lập lòe biến mất, trong không gian chỉ để lại dư âm của hai từ bắt đầu.

Không cần đợi hai thân ảnh tỷ đệ Đường Lam Thu đã thủ sẵn ở thế chuẩn bị. Trên thân mỗi người sáng lên ba đạo quang mang lập lòe màu tím.

Sau lưng Đường Hiên Đống là thân ảnh một đầu kim long toát lên uy áp cùng sự cuồng loạn cường thế.

Đứng cạnh, Đường Lam Thu không hề kém cạnh, chỉ nháy mắt tam đại nguyên tố nhộn nhạo bao quanh nàng, sau lưng hiển hiện thân ảnh đầu Ngân Long dang ra đôi cánh, lượn lờ tam đại nguyên tố, một nóng đến tiếp cận cực hạn. Một nhu hòa mát mẻ, một phiu định tự do.

Vân Uyên trên thân phóng ra đạo hồn hoàn màu ánh kim đại biểu trăm vạn niên hạng, sau lưng một cổ nhiệt năng cực hạn bốc lên. Một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực xuất hiện khiến bầu trời tựa tô lên màu của máu, cổ bi ai từ hoa tựa làn sóng cuộn trào lan đi, liên tục xung kích vào tinh thần của hai tỷ đệ Đường Lam Thu.

Mở màng Huỳnh Vân Uyên nhất tay, vòng sáng ánh kim chiếu rọi, hàng loạt đạo dây leo phóng đến chỗ Đường Lam Thu.

Do đang chìm đắm trong cổ bi thương mà võ hồn Vân Uyên phát ra nên Đường Lam Thu lúc này đang đờ đần đứng đó, bên cạnh nàng Đường Hiên Đống thoáng lấy lại ý thức, lập tức phát động đệ tam hồn kỷ “ Hoàng Kim Long hống” há miệng phát ra đạo long ngâm sau lưng. Đầu kim long to lớn đồng loạt phát ra một âm thanh lớn quét sạch toàn bộ đoạn dây leo, đồng thời đánh thức Đường Lam Thu đang đắm chìm trong cổ bi ai.

Không cần nói nhiều, tỷ đệ Đường Lam Thu nhanh chóng tách ra, phân biệt đến trước sau Vân Uyên. Đồng loạt họ phát động công kích bắn đến.

Đường Hiên Đống phát động đệ nhất hồn kỹ “ Kim Long Kinh Thiên” đấm ra một đấm uy lực về phía Vân Uyên, Đường Lam Thu vận dụng nguyên tố lực, dùng phong nguyên tố tạo thành dòng xoáy kết hợp cùng hỏa nguyên tố hình thành bảy đạo hỏa cầu phóng đến.

Đáp lại đòn liên hợp, Huỳnh Vân Uyên chỉ ngã đình về sau. Đường Hiên Đống cùng Đường Lam Thu trong chớp mắt cảm thấy khó mà hiểu thấu, nhưng chỉ vài giây sau khi Đường Lam Thu thấy cái không gian thông đạo nhỏ đang được mở sẵn, nàng tựa hồ hiểu Huỳnh Vân Uyên kia định làm gì.

Chưa kịp để nàng nói thì từ sau lưng nàng, thân ảnh Huỳnh Vân Uyên xuất hiện tung ra một cước khiến nàng văn đến trung tâm va chạm của hai đại kỹ năng.

Khắc vừa rồi Huỳnh Vân Uyên phát động ra thức thứ tư của “:Ngũ Đà Xà La thức” “ Soái không” đá ra một cước tạo chấn động cũng như chém ra một đường hắc khí đẩy lui kẻ địch.

Vụ nổ bạo tạc, may mắn, thời khắc bị đẩy đến công kích, thủy nguyên tố bao bọc nàng lại, tạo lên một lớp màng bao bọc quanh nàng giúp giảm sát thương, ngoài ra, nàng còn ngưng nước thành băng, tạo lên bộ giáp băng cứng cáp bên ngoài lớp thủy nguyên tố, cùng đó phong nguyên tố thôi động tựa lò xo nén dưới chân nàng, giúp nàng phóng lên không trung. Nhưng lúc phóng lên hàng loạt đạo chủy thủ bằng phong nguyên tố phóng đến, đồng thời, trên đỉnh đầu nàng hàng loạt mảnh đất to nhọn rơi xuống, gia trì vào là hỏa nguyên tố còn nóng hơn của nàng, sau lưng hàng loạt dây leo từ cổng không gian đâm đến khóa chặt chân nàng, khiến Đường Lam Thu nhất thời không thể ứng phó.

Thời khắc nguy nang, tay nàng sáng lên, trường thương mờ ảo hiển hiện trên tay nàng, quay trường thương vài vòng hàng loạt dây leo đức tang, phóng thân vể sau, hai đạo công kích chạm nhau tạo nên vụ nổ trên không trung. Chưa để nàng ổn định, thì ở dưới đất, thân ảnh Đường Hiến Đống bị xung kích của vụ nổ hất bay, văn ra một khoảng xa, trên tay Đường Hiên Đống sáng lên, trường thương Kim Long xuất hiện, hắn xoay trường thương,dùng trường thương kim sắc đâm xuống mặt đất cố định bản thân.

*