**Mỹ Công Tử Ở Đây
Dịch: w8haa**
Lúc này Vũ Băng Kỷ nhìn qua có chút ngơ ngác, dù sao việc của hắn là đi theo Đường Tam, Đường Tam đi như thế nào hắn liền đi như thế đấy, cũng không biết Đường Tam muốn đi đâu. Hiện tại đối với hắn mà nói thì không có gì quan trọng hơn việc suy nghĩ khống chế Băng nguyên tố của hắn như thế nào.
Xuyên qua từng con hẻm của tòa thành, Đường Tam dẫn theo Vũ Băng Kỷ đi trên lề đường, liên tục tiến về phía trước. Trên người bọn họ đều mặc một bộ đồng phục, những bộ đồng phục này đều do học viện phát cho, bộ quần áo màu xanh bên trên còn có huy hiệu của Học Viện Gia Lý. Đương nhiên không phải huy hiệu của học viên, mà là huy hiệu của phụ thuộc. Thân phận bây giờ của bọn họ chính là phụ thuộc của Học Viện Gia Lý. Thân phận này so với phụ thuộc bình thường cao hơn gấp nhiều lần, nếu không có tình huống đặc biệt, Yêu Quái bình thường sẽ không tìm bọn hắn gây phiền phức.
Đường Tam cơ bản không hề quan tâm trên những con đường mà hắn đang đi có những thứ gì hay có những địa phương nào hay ho, đến thời điểm bắt đầu đến gần quảng trường Gia Lý, hắn thậm chí có một chút lo lắng, lo được lo mất, nếu Mỹ công tử không có ở tiệm trà sữa thì phải làm sao bây giờ? Nếu Mỹ công tử ở tiệm trà sữa nhưng mà không ra thì làm sao bây giờ? Dù sao đây là thế giới của đám Yêu Quái, nhân loại phụ thuộc lúc nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm, huống chi Mỹ công tử và mẫu thân của nàng đều đẹp như vậy.
Cuối cùng cũng thấy được quảng trường Gia Lý ở phía xa xa, Đường Tam hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh chính mình. Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó gia tăng tốc độ, hướng về quảng trường Gia Lý.
Lúc này là buổi chiều, sắc trời vẫn còn khá sáng, chỉ mới qua giai đoạn thời tiết nóng nhất của buổi chiều. Đầu tiên Đường Tam nhìn thấy gốc cây đại thụ kia, lúc trước hắn đã từng đứng dưới gốc đại thụ này chờ đợi Vương Duyên Phong.
Ánh mặt trời chiếu lên cây đại thụ, tạo thành những cái bóng cây trên mặt đất. Xuyên qua những bóng cây, Đường Tam đã nhìn thấy tiệm trà sữa kia.
Đúng vậy, nó còn tồn tại, tiệm trà sữa Mỹ công tử còn tồn tại.
Dường như trong nháy mắt, Đường Tam liền đem Linh Tê Tâm Nhãn và Tử Cực Ma Đồng phát động đến mức cực hạn. Vũ Băng Kỷ đứng ở bên cạnh hắn chợt có cảm giác, vô thức quay đầu nhìn về phía hắn. Chứng kiến trong hai mắt Đường Tam có ánh sáng tím lượn lờ, Vũ Băng Kỷ không khỏi trở nên kinh hãi.
Bước chân của Đường Tam bắt đầu chậm dần, dường như sợ làm ảnh hưởng đến người ở phương xa đang bị hắn nhìn chăm chú.
Tiệm Trà sữa so với lần trước hắn từng đến cũng không có gì khác biệt, ở cửa ra vào tiệm trà sữa, Yêu Quái xếp hàng nối liền không dứt, trong tiệm có hai thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang vô cùng bận rộn.
Nàng ở đây, nàng thật sự còn ở đây.
Nàng vẫn luôn đẹp như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cái cằm nhỏ đầy đặn, có lẽ bởi vì bận rộn, trên hai má của nàng trở nên đỏ ửng, lộ ra làn da trắng nõn nà.
Tóc dài được nàng dùng một cây trâm Mộc búi lên trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ thon dài, một vài sợi tóc xõa xuống xung quanh cổ, theo sự di chuyển của nàng mà nhẹ nhàng lay động, tràn đầy không khí tuổi thanh xuân.
Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo màu đen, nhìn qua tràn ngập sự sắc bén.
Dường như không cần suy nghĩ, Đường Tam đi đến phía dưới cây đại thụ, đứng dưới bóng cây, ngơ ngác nhìn bóng hình người ấy đang bận rộn trong tiệm trà sữa kia.
"Tiểu Đường, đến rồi à?" Bên tai truyền đến âm thanh của Vũ Băng Kỷ.
Đường Tam không nhìn hắn, chỉ nói: "Chúng ta nghỉ một chút."
"Được, tốt." Vũ Băng Kỷ không hề nghi ngờ gì, lúc này hắn đang chìm đắm trong sự cảm ngộ bên trong thế giới của Băng nguyên tố, ước gì dừng lại yên tĩnh một chút, có thể dễ dàng suy nghĩ hơn.
Vì vậy, dưới cây đại thụ trong sân của quảng trường Gia Lý thành, xuất hiện hai nhân loại phụ thuộc ngơ ngác như hai đứa ngốc. Một người thì ngơ ngác đứng đấy, ánh mắt ngờ nghệch nhìn về phía tiệm trà sữa. Người còn lại thì ngơ ngác ngồi, hai tay chụm lại một chỗ, bờ môi mấp máy, không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Cho đến tận lúc ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống tiệm trà sữa, mặt trời muốn xuống núi rồi, Đường Tam mới dần hồi phục tinh thần. Hắn vẫn đứng ở chỗ này nhìn nàng, nhìn từ phía xa, nhìn ngắm hình dáng của nàng, nhìn thấy nàng bình an vô sự, trong lòng của hắn vô cùng thỏa mãn.
Thật ra hắn vẫn luôn không dám tiếp xúc với nàng, bởi vì hắn cảm thấy, bây giờ mình còn không có tư cách này. Trước khi có đủ thực lực để bảo vệ nàng, hay là mình vẫn nên cố gắng tránh tiếp xúc với nàng thì hơn.
Đường Tam quay đầu nhìn thoáng qua Vũ Băng Kỷ đang ngồi phía dưới cây đại thụ, lúc này Vũ Băng Kỷ vẫn còn đang đắm chìm một cách si mê trong thế giới của mình, thỉnh thoảng còn không thể kìm chế, lâu lâu vô tình nhìn còn thấy trong tay của Vũ Băng Kỷ có một chút sương băng bay lên.
Đường Tam hít sâu một hơi, lấy ra hai đồng Yêu tệ, sau đó quay đầu hướng về Vũ Băng Kỷ, nói: "Đại sư huynh, ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi tới đằng kia mua đồ uống cho ngươi."
"Được." Vũ Băng Kỷ đáp ứng, vẫn ngồi dưới tán cây y như trước, suy nghĩ của hắn hoàn toàn tập trung vào việc khống chế Băng nguyên tố, đối với những chuyện khác, căn bản không để ý.
Đường Tam hít sâu một lần nữa, gặp lại Mỹ công tử, tâm trang của hắn vô cùng kích động, ngoại trừ sự bất động còn có cảm giác bất ổn, khẩn trương vô cùng.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, cho dù là kiếp trước hắn cũng chưa từng trải qua, giống như là muốn tiếp cận với nàng. Thật ra Đường Tam cũng không biết rằng mình hình dung có đúng không, bởi vì tâm trí hắn lúc này đã không còn tỉnh táo nữa.
Mang theo tâm tình phức tạp như vậy, hắn cũng không để ý lúc này mình đã đến trước cửa tiệm trà sữa Mỹ công tử.
Lúc này Yêu Quái đến đây mua trà sữa cũng không ít, Đường Tam yên lặng đứng xếp hàng ở phía sau, so với những Yêu Quái có thân hình cao lớn đứng xung quanh, thân hình của hắn quả thật có chút nhỏ gầy, trông vô cùng tầm thường. Trong cửa hàng, Mỹ công tử và những người còn lại căn bản không thể nhìn thấy hắn vì đã bị che khuất rồi.
Nhưng Đường Tam có thể cảm nhận được khí tức của các nàng, còn có thể nghe được âm thanh nhẹ nhàng, dễ nghe của công tử Mỹ.
"Cảm ơn."
"Tiếp tục!"
Nàng chỉ mới nói ra có vài chữ, nhưng khi những chữ này đến tai Đường Tam, đã làm cho lòng hắn trở nên run run.
Trong đầu hắn bắt đầu hiện ra giọng nói và hình dáng thê tử của kiếp trước, nàng ở trước mặt hắn luôn luôn cười dịu dàng, lặng lẽ nhìn hắn, cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, hắn vẫn như cũ, nhớ rõ ràng hình ảnh hai người lần đầu tiên gặp mặt.
Khi đó câu nói đầu tiên mà nàng thốt ra là: "Ta là Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ."
Mà thời điểm bọn họ gặp mặt ở thế giới này, nàng nói một câu khác, nàng nói “ta là Mỹ công tử.”
Mỹ công tử.
Pha chế Trà sữa cũng khá nhanh, bán cũng rất nhanh, Yêu Quái mua xong lần lượt rời đi. Đường Tam xếp hàng từ từ tiến về phía trước, rốt cuộc cũng sắp đến lượt hắn.
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị tiến lên, thời điểm chuẩn bị tiếp xúc với Mỹ công tử, bỗng nhiên có một sức mạnh truyền đến vai hắn, đẩy hắn ra khỏi hàng.
Lảo đảo vài bước chân, hắn đã ra khỏi hàng.
Đẩy Đường Tam ra ngoài là một gã Yêu Quái có dáng người cường tráng, một cái bụng phệ, khóe miệng của gã Yêu Quái này có hai cái răng nanh thật dài, đặc điểm vô cùng dễ nhận biết.
Hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Đường Tam một cái, trực tiếp nhìn Mỹ công tử nói: "Mười chén trà sữa.” Mỹ công tử ngẩng đầu, nhìn Đường Tam bị đẩy ra ngoài.
Toàn bộ tâm trí của Đường Tam lúc này đều tràn ngập hình ảnh của Mỹ công tử, căn bản sẽ không nghĩ rằng có người ở thời điểm này sẽ đẩy mình ra ngoài. Hắn rất giật mình, sau đó là lửa giận ngút trời.
Mỹ công tử nhìn Đường Tam, sau đó ánh mắt chuyển hướng đến tên Yêu Quái hẳn là Yêu Quái thuộc Hào Trư tộc, lạnh lùng nói: "Ngươi không có xếp hàng."
Hào Trư Yêu sửng sốt một thoáng, đáp: "Tại sao ta lại không xếp hàng? Ta xếp hàng từ nãy đến giờ."
Mỹ công tử vẫn lạnh lùng, tiếp tục nhắc lại: "Ngươi không có xếp hàng."
"Ngươi có ý gì?"
Hào Trư Yêu tức giận rồi.
Ngay thời điểm hắn bắt đầu muốn phát tiết, một Yêu Quái khác đứng phía đột nhiên chụp lấy bờ vai của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu. Ánh mắt của Hào Trư Yêu trở nên thay đổi, sau đó chậm rãi lui về sau một bước, nhường lại vị trí phía trước. Mỹ công tử vẫy vẫy tay về phía Đường Tam.