Chương 77: Đối Kháng Thực Chiến

**Đối Kháng Thực Chiến

Dịch: w8haa**

Khóa rèn luyện thể lực buổi sáng làm cho cơ thể vẫn có một chút mệt mỏi, giờ nghỉ trưa Đường Tam tranh thủ ngồi minh tưởng, tốc độ tiến vào minh tưởng đặc biệt nhanh hơn mọi lần. Khí huyết trong cơ thể hắn dâng trào lên, kết hợp cùng với năng lượng của Huyền Thiên Công, thậm chí hắn có thể cảm nhận được rằng cơ thể mình đang dần được cải thiện hơn.

Cho đến khi tiếng chuông của học viện vang lên, hắn mới tỉnh lại từ trong minh tưởng. Lúc này bên ngoài đã có nhiêu âm thanh vang lên, không cần phải hỏi cũng có thể đoán được, khóa học buổi chiều đã bắt đầu.

Đường Tam đứng dậy vươn vai, đi ra khỏi phòng. Lúc này trong sân đã có không ít người, có một số người cũng vừa ra khỏi phòng giống như hắn.

Hai sư phụ Quan Long Giang, Mộc Ân Tình cũng đã ở đây, Mộc Vân Vũ và Tư Nho thì không thấy đâu. Trong thời gian ngắn, tất cả các học viên cũng đã tập hợp đầy đủ ở trong sân.

Mộc Ân Tình nói: "Hôm nay khóa học thực chiến vẫn diễn ra trong sân học viện. Đường Tam, ra khỏi hàng."

Đường Tam tiến lên một bước, bước ra khỏi đám đông.

Mộc Ân Tình nói: "Ngươi mới gia nhập học viện, tất cả mọi người, kể cả các sư phụ ở đây cũng phải biết một chút về năng lực của ngươi trước đã. Ngươi có thể chọn một người làm đối thủ của ngươi, sau đó tiến hành đối kháng. Trong thực chiến có thể ra tay thoải mái, ta và Quan sư phụ sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của các ngươi.

"Vâng." Đường Tam gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía đám đông học viên.

Đối với đứa trẻ mới đến này, hơn nữa lại nhỏ tuổi nhất học viện, các học viên của học viện Cứu Thục đều có một chút tò mò. Mọi người cũng đã biết rằng sáng nay hắn đã thuận lợi thông qua khóa huấn luyện thể lực, thậm chí cả chuyện trên đường đi Mộc Vân Vũ đã đưa thêm cho hắn hai cục tạ.

Khóa rèn luyện thể lực của Mộc Vân Vũ cũng không phải dễ dàng mà vượt qua, mọi học viên ở đây, tại thời điểm ban đầu đều trải qua vô cùng cực khổ. Mà Đường Tam có thể vượt qua, chứng tỏ thể lực của hắn rất tốt, mà tuổi của hắn lại nhỏ như thế, cho nên mọi người vô cùng quan tâm về hắn. Bên cạnh đó, học viện Cứu Thục mỗi lần chọn nhân tài, việc quan trọng nhất mà họ nhắm đến chính là tiềm năng của người đó. Ánh mắt của Đường Tam nhìn về phía vài vị sư huynh, hắn thấy có một ai đó đang liên tục lắc tay với hắn, biểu hiện cho hắn thấy việc người kia không muốn đánh với hắn.

Đó chính là Độc Bạch, có lẽ hắn vừa mới về đến học viện cách đây không lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn còn đang tái nhợt. Khóa rèn luyện thể lực này đối với hắn quả thật là một sự tra tấn.

Đường Tam đã có mục tiêu từ lâu, không cần quan sát nhiều làm gì, lên đường: "Ta chọn sư tỷ Trình Tử Chanh."

“Tốt, đối thủ này có thể chấp nhận được. Yêu Thần biến của Trình Tử Chanh là loại năng lực có khả năng bay, ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước." Mộc Ân Tình nhắc nhở.

Trình Tử Chanh đi ra ngoài, tức giận nói: "Hắn biết đó, hôm nay khóa huấn luyện thể lực ta đã gặp hắn rồi. Ngươi quả thật muốn khiêu chiến ta sao? Ta sẽ không nương tay đâu."

Câu cuối cùng củaTrình Tử Chanh dĩ nhiên là đang nói với Đường Tam.

Đường Tam cười cười, nói: "Sư tỷ, xin chỉ giáo."

Những người khác đều tản ra phía đằng sau, chừa lại phía giữa sân học viện cho bọn họ. Mộc Ân Tình và Quan Long Giang đứng khá gần chỗ giao chiến, đề phòng có gì nguy hiểm còn ra tay.

Hai người đứng cách xa nhau khoảng hai mươi mét, mặt đối mặt. trong ánh mắt của Trình Tử Chanh tràn ngập tự tin, đã bắt đầu cảm thấy kích động rồi.

Ở phía bên này, Đường Tam lại rất bình tĩnh, dùng ánh mắt bình thản nhìn nàng.

"Bắt đầu!" Mộc Ân Tình hô to, sau tiếng hô này, trận đấu đầu tiên của Đường Tam kể từ khi hắn bước chân vào học viện Cứu Thục cũng chính thức bắt đầu.

Trên người của Trình Tử Chanh lóe lên hào quang màu vàng cam, hai tay dang rộng ngang bằng vai, hóa thành hai cái cánh đại bàng, mái tóc dài của nàng cũng bắt đầu trở thành màu vàng cam, bên trong mái tóc còn xen lẫn vài sợi lông vũ. Đường Tam đã từng nhìn thấy qua nhiều người sau khi thi triển Yêu Thần biến bởi vì sự hóa thú mà trở nên xấu xí. Nhưng mà sự biến hóa của Trình Tử Chanh lại làm cho nàng nhìn có vẻ xinh đẹp hơn, tiếp theo đó khí tức trên người nàng cũng bắt đầu biến hóa.

Trong lúc nàng đang thi triển Yêu Thần biến, Đường Tam cũng bắt đầu hành động.

Chỉ thấy trên người Đường Tam có ánh sáng xanh lóe lên, kích hoạt Phong Lang huyết mạch lạc ấn, Phong nguyên trong không khí tố bỗng nhiên hội tụ về hướng của hắn, làm cho thân thể của hắn trở nên nhẹ nhàng. Ngay lập tức hắn tăng tốc tiến về phía trước, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hai mươi mét.

Sau khi thi triển Kim Bằng Biến, Trình Tử Chanh cũng không nhanh chóng bay lên trời. Hai cánh tay lúc này đã hóa thành đôi cánh đang giang rộng bằng vai đổi thành tư thế hai tay giơ ngang trước mặt, tạo thành động tác chém, hai cái cánh lúc này trông như hai lưỡi hái đang co vào, chém ngang về phía Đường Tam, tiếng xé gió dường như làm cho không gian xung quanh trở nên lắc lư.

Lúc này cả người Đường Tam đang lao về phía trước, giống như hắn đang lao vào hai lưỡi hái vậy. Cũng đúng lúc này, hai tay của hắn cũng làm động tác chém, hai đạo Phong Nhận màu xanh sẫm nhanh như chớp bay ra. Lúc này hai người gần như đã sắp va chạm với nhau, nhưng hai đạo Phong Nhận kia cuối cùng đã trúng mục tiêu, là hai cái cánh Kim Bằng.

Khi hai tiếng “Keng Keng” chói tai vang lên, thân thể của Trình Tử Chanh ngay lập tức bị khựng lại, hai cánh đang thu vào trong cũng bị dừng lại trên không trung, cả người nàng cũng bị Phong Nhận chấn động, văng ngược về phía sau một bước.

Trong lúc đó, ngón tay của Đường Tam rung rung, rất nhiều đạo Phong Nhận từ trong lòng bàn tay của hắn bắn ra, bay ra phía bên ngoài.

Mười tám đạo Phong Nhận xuất hiện vô cùng nhanh chóng, giống như là điệu bộ của Thiên Nữ Tán Hoa vậy, toàn bộ chiến trường nhanh chóng bị ánh sáng màu xanh sẫm của mười tám đạo Phong Nhận chiếu sáng, Phong nguyên tố vô cùng nồng đậm làm cho trong sân cũng phát ra tiếng gió rít.

Mà mười tám đạo Phong Nhận này sau khi được phóng ra đều không bay về hướng Trình Tử Chanh, mà toàn bộ đều được bắn lên không trung. Thế nhưng mười tám đạo Phong Nhận này ở trên không trung đan xen thành một tấm lưới lớn, làm cho Trình Tử Chanh làm vừa mới bị đẩy lui đang định bay lên trời đành phải từ bỏ ý định.

Khi mười tám đạo Phong Nhận được phóng ra, bọn chúng bay trên không trung tạo thành những đường vòng cung, đến lúc này cho dù là Quan Long Giang hay Mộc Ân Tình thì ánh mắt cũng đều sáng lên. Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt đều không thể giấu được sự kinh ngạc.

Tuy rằng bọn họ đã nghe Trương Thiên Khiếu nói về Đường Tam, sự điều khiển Phong Nhận của hắn vô cùng ảo diệu, nhưng mà tai nghe không bằng mắt thấy. Tận mắt thấy Đường Tam chỉ trong nháy mắt có thể phóng ra nhiều Phong Nhận như vậy, hơn nữa mỗi đạo Phong Nhận đều được ngưng tụ lại trông như một lưỡi dao thật sự, tất cả đều nằm trong sự điều khiển của hắn, bọn họ vẫn còn đang cảm thấy vô cùng khó tin, đây là việc mà một đứa trẻ chín tuổi có thể làm được? Chỉ riêng phần khống chế này, cho dù là Phong Lang tám, chín giai cũng chỉ có thể đến mức như thế này thôi? Thậm chí còn không thể ảo diệu như vậy nữa. Những đạo Phong Nhận kia rõ ràng là được thi triển bởi một loại thủ pháp vô cùng kì lạ.

Trái ngược với sự kinh ngạc của bọn họ, lúc này trong nội tâm của Trình Tử Chanh đang vô cùng bất ngờ và sợ hãi. Đối với năng lực của Đường Tam, nàng cũng phán đoán được một chút, cũng biết sở trường của Đường Tam chính là Phong Nhận, nhưng nàng cũng không thể nghĩ được rằng, chỉ mới va chạm một chút xíu thôi mà nàng đã bị áp chế rồi.

Hai đạo Phong Nhận lúc trước được Đường Tam phóng ra vô cùng mạnh mẽ, sau khi đánh trúng Kim Bằng Song Dực của nàng, khiến cho đôi cánh vô cùng cứng cáp của nàng cũng bị run rẩy. Ngay sau khi bị đẩy lui, ngay lập tức nàng muốn bay lên không trung thì đã bị mười tám đạo Phong Nhận ở phía trên đe dọa, làm cho nàng không thể nào cất cánh. Cảm giác bị khống chế trong cuộc chiến này làm cho nàng không thể nào chấp nhận được.

Nhưng dù như thế nào thì Trình Tử Chanh cũng là một thành viên của học viện Cứu Thục, chắc chắn sẽ không hề đơn giản chịu thua như vậy. Ngay tại thời điểm nàng nhận ra đường bay lên trời đã bị Phong Nhận chặn lại, ngay lập tức nàng đã có phản ứng, không lùi mà tiến, hai cánh đột nhiên đập mạnh, tạo nên một luồng gió lớn. Luồng gió lớn này tạo thành một lớp phòng ngự đối với những Phong Nhận ở trên không kia. Ngay sau đó, nàng tăng tốc tiến về phía trước, đánh thẳng về phía ngực Đường Tam.

Hào quang màu vàng cam lóe lên, nàng đã đến trước mặt Đường Tam. Mà lúc này Đường Tam vừa mới phóng ra mười tám đạo Phong Nhận, chắc chắn sẽ không kịp phóng thêm Phong Nhận rồi.

Trên mặt Trình Tử Chanh bắt đầu lộ ra nụ cười. Không phải ngươi muốn phong tỏa ta, không cho ta lên trời sao? Thế thì ta cũng không lên trời nữa, trực tiếp cận chiến, đánh bại ngươi.

Nhưng mà nụ cười của nàng vừa nở ra ngay lập tức liền khựng lại rồi.

Đường Tam biến mất.

Ngay khi Trình Tử Chanh tưởng rằng mình đã đánh trúng Đường Tam, đột nhiên nàng cảm thấy hoa mắt, thân thể Đường Tam dường như đã hòa tan vào trong không khí. Mà trong mắt của những người khác thì vào khoảnh khắc Đường Tam sắp bị đánh trúng, cả người hắn dường như lắc lư một chút, không biết bằng cách nào đã thấy hắn xuất hiện sau lưng Trình Tử Chanh, sau đó hai tay của hắn chụp lấy bờ vai của nàng. Thân thể Trình Tử Chanh ngay lập tức bị dừng lại, mà lúc này mười tám đạo Phong Nhận ở trên không trung như mười tám con chim xoay đầu nhìn về phía nàng, sau đó tất cả bắt đầu bay về phía của Trình Tử Chanh.