Chương 73: Sư Huynh, Sư Tỷ

**Sư Huynh, Sư Tỷ

Dịch: w8haa**

"Đều là người một nhà, ngươi gọi ta là sư huynh là được rồi." Độc Bạch cười hì hì nói.

" Chào sư huynh." Đường Tam cũng vô cùng nghe lời.

"Đi, đi ăn sáng thôi." Độc Bạch dẫn Đường Tam vào nhà ăn, bữa ăn rất phong phú, mặc dù không có thứ tốt như thịt Yêu thú, nhưng cũng có thịt, có trứng và vài món ăn chính. Thức ăn ở đây tốt hơn ở Phong Lang trấn nhiều.

Thời điểm này trong nhà ăn ngoại trừ bọn họ, còn có một vài đệ tử cũng đã đến ăn. Độc Bạch dẫn Đường Tam đi về phía mọi người để chào hỏi, xem như là giới thiệu với mọi người. Với trí nhớ của Đường Tam, rất nhanh chóng hắn đã nhớ rõ tên của hơn mười vị sư huynh, sư tỷ. Nhưng mà quen thuộc nhất vẫn là Độc Bạch và Trình Tử Chanh.

"Chờ tí nữa ta dẫn ngươi đi học. Sáng hôm nay là khóa tập luyện thể lực của Vũ sư phụ. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Vũ sư phụ..." Độc Bạch vừa nói tới đây, cửa nhà ăn bỗng nhiên truyền đến một âm thanh.

"Hay lắm! Độc Bạch. Ngươi dám nói xấu sau lưng Vũ sư phụ, ngươi nhất định phải chết. Hì hì hì." Đường Tam nhìn về phía cửa, người nói câu này chính là Trình Tử Chanh, lúc này đang vô cùng vui vẻ.

"Hả? Ta chưa nói gì nha! Ngươi chắc chắn là nghe lộn rồi. Ta nói Vũ sư phụ là người phụ nữ đẹppp nhất ở cái thị trấn này luôn đó." Độc Bạch lập tức lật mặt nhanh như lật sách.

Trình Tử Chanh ngơ luôn, không ngờ con hàng này lươn lẹo đến như vậy. Nàng đi về phía hai người đang ngồi, nói với Đường Tam: "Ngươi đừng nghe hắn nói tào lao. Vũ sư phụ tuy rằng dạy học rất nghiêm, nhưng là cũng là để tốt cho chúng ta. Nhưng mà sáng nay có khóa rèn luyện thể lực, ngươi nên ăn nhiều cho có sức, nếu không lát nữa lại chịu không nổi. Ta đi ăn trước." Nói xong nàng lại đứng lên đi lấy đồ ăn.

"Còn buổi chiều thì sao?" Đường Tam hỏi.

Độc Bạch nói: "Buổi chiều là khóa học thực chiến do Mộc sư phụ giảng dạy."

Đường Tam đang nhớ lại, Vũ sư phụ chính là Mộc Vân Vũ, Mộc sư phụ chắc hẳn là Mộc Ân Tình rồi. Xưng hô này hắn cũng đã nhớ.

Đường Tam hỏi: "Mỗi ngày bình thường đều sẽ như thế này sao?"

Độc Bạch nói: "Hầu hết mọi ngày sẽ như thế này. Có một số ngày, Quan sư phụ sẽ tới giảng dạy. Sau ngày tập luyện thể lực, chúng ta sẽ được nghỉ ngơi một ngày. Tư Nho sư phụ mỗi tuần có một khóa, có thể nói là một lần giúp đỡ chúng ta tu luyện, đến lúc đó ngươi sẽ rõ. Trấn Trưởng thì khoảng một tháng sẽ đến kiểm tra chúng ta một lần. Ai thành tích tốt sẽ được khen ngợi, người nào thành tích kém sẽ bị phê bình. Ai tiến bộ nhiều nhất sẽ được khen thưởng. Chẳng qua là từ đó đến giờ ta cũng chưa được khen thưởng lần nào." Độc Bạch nói xong, nhìn vẻ mặt hắn cũng khá là bực bội.

Đúng lúc này Trình Tử Chanh cũng đã lấy phần ăn xong, đi tới nói: "Ngươi cũng không tệ, ít nhất cũng chưa từng bị phê bình, trách phạt. Các sư phụ đều nói, Yêu Thần biến của ngươi rất khó tu luyện, rất khó tiến bộ, cho nên dù là ngươi có kém nhất cũng không bị trách phạt. Hừ, thật sự là không công bằng."

Thiên Hồ Biến của Độc Bạch có vẻ đúng là khó có thể tăng cường sức mạnh. Thật ra Đường Tam có thể dựa vào khí tức huyết mạch tản ra trên người để đoán ra tu vi của một ít học viên. Ví dụ như Độc Bạch là Tam giai, Trình Tử Chanh thì khoảng giữa của Tứ giai. Tuổi của bọn họ cũng khá nhỏ, đều khoảng 11, 12 tuổi. Mà một số sư huynh, sư tỷ khác, thực lực cũng khác nhau, nhưng có một số người Đường Tam cũng không thể phán đoán ra tu vi chính xác, chắc hẳn là từ Lục giai trở lên.

Trình Tử Chanh vừa ăn điểm tâm, vừa nhìn về phía Đường Tam, nói: "Chiều nay, khóa học thực chiến ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Bởi vì ngươi là người mới, chắc chắn Mộc sư phụ sẽ bắt ngươi biểu lộ một chút năng lực. Có khi ta là đối thủ của ngươi đó."

"Vâng, đa tạ sư tỷ đã nhắc nhở." Đường Tam dùng vẻ mặt cám ơn, nói.

Độc Bạch đặt một tay trên bờ vai của Đường Tam, nói với Trình Tử Chanh: "Tiểu chanh tử, nếu hôm nay ngươi và sư đệ giao thủ, ngươi phải chú ý một chút, không được làm hắn bị thương."

Trình Tử Chanh mở to mắt, trừng mắt nhìn hắn nói: "Tiểu chanh tử là thứ ngươi có thể gọi? Đợi đến lúc ngươi không còn bị ta đánh đi rồi nói tiếp."

Khóe miệng Độc Bạch co giật, đúng là ở nơi này, nói về việc chiến đấu, đúng là ai cũng có thể đánh hắn.

"Nói hay lắm, ngươi dám đánh ta? Ngươi không sợ xui sao?"

Nghe những lời này, Trình Tử Chanh cũng không tức giận, mà dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Đường Tam, hỏi: "Tiểu Đường, ngày hôm qua ngươi làm hắn bị phản phệ, có cảm thấy gì lạ không? Có thấy thay đổi gì không?"

"Hả? Có thay đổi gì?" Đường Tam tò mò hỏi.

Độc Bạch cũng tò mò nhìn hắn, nói: "Thế nhưng ta là số mệnh chi tử, Thiên Hồ Chi Nhãn của ta nếu như tu luyện tới trình độ mạnh mẽ nhất, có thể nhìn thấu tương lai. Hầu như những kẻ địch của ta, từng làm ta bị thương, đều sẽ dính phải vận xui. Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì?"

Đường Tam yên lặng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ ta là Thần Vương, ta có thần thức, một chút xíu số mệnh phản phệ của ngươi mà đòi có tác dụng với ta, mới là lạ đó.

Độc Bạch gãi gãi đầu, "Chẳng lẽ năng lực của ta bị mất tác dụng rồi sao? Thật sự là kỳ quái! Ta phải đột phá, ta phải cố gắng hơn. Quan sư phụ nói đợi đến khi ta đạt tứ giai, Thiên Hồ Chi Nhãn sẽ có được một vài năng lực cụ thể. Hừ hừ, tới lúc đó ta sẽ lợi hại liền."

Trình Tử Chanh nhếch miệng, tiếp tục ăn điểm tâm.

Sau khi ăn xong điểm tâm, mọi người đều tập hợp ở trong sân.

Tính cả Đường Tam, toàn bộ học viện Cứu Thục tổng cộng có mười sáu học viên. Dáng người của Đường Tam và Độc Bạch chênh lệch không nhiều, là hai người thấp bé nhất trong học viện. Hai người cũng đứng ở phía trước.

Lúc này Mộc Vân Vũ đang đi chậm rãi đến trước mặt mọi người, lúc nãy Đường Tam cũng không thấy nàng ở nhà ăn.

Đường Tam lập tức phát hiện, bởi vì sự xuất hiện của nàng, tất cả các học viên đang đứng ở đây không ai bảo ai, tất cả đều đứng thẳng hơn.

Mộc Vân Vũ cười híp mắt nói: "Hôm nay tiếp tục khóa rèn luyện thể lực. Hôm nay chúng ta có thành viên mới gia nhập, Đường Tam, năm nay ngươi chín tuổi, đúng không?"

"Đúng vậy, Vũ sư phụ." Đường Tam lập tức trả lời.

"Tốt, vậy cường độ tập luyện của ngươi giống Độc Bạch là được rồi. Mục tiêu hôm nay, Thiên Bồng. Đi lấy đồ rồi lên đường." Mộc Vân Vũ thản nhiên nói.

Khi cả đám học viên nghe được hai chữ Thiên Bồng, ai cũng hiện lên nụ cười khổ, nhưng ai cũng không dám nói gì. Lập tức đi về hướng một gian phòng ở kế bên.

Sau khi đi vào gian phòng, Đường Tam đã biết được đồ ở đây là gì rồi.

Trên vách tường treo từng cái áo giống như áo giáp nhưng được chế tạo bằng da, trên mỗi cái áo đều có mười mấy cái túi.

Mọi người dựa theo dáng người của mình mà lựa một cái áo rồi mặc vào, sau đó đi đến trước một cái bàn, lấy những miếng kim loại nhỏ dài bỏ vào trong những cái túi trên cái áo này.

Độc Bạch cũng giúp Đường Tam chọn một cái hợp với dáng người của mình, khi hai người đến chỗ cái bàn có những miếng kim loại kia, Độc Bạch nói nhỏ với Đường Tam: "Một khối mười cân, tiêu chuẩn của ngươi giống ta, bốn khối."

Đường Tam chú ý xung quanh một chút, trên người một vị sư huynh có ít nhất hai mươi khối kim loại! Đây chẳng phải là hai trăm cân? Cái này cũng thật đáng sợ.

"Thiên Bồng là chỗ nào thế?" Đường Tam cầm bốn khối kim loại, để vào hai túi ở trước ngực và sau lưng, để cân bằng sức nặng trên thân thể.

Bốn mươi cân trên người, hắn cũng cảm giác được thân thể hơi trùng xuống, với tu vi hiện tại của hắn, điều này cũng chẳng xi nhê lắm.

Độc Bạch cười khổ, nói: "Thiên Bồng ở bên trong dãy núi, cách chúng ta khoảng 5000 mét, vấn đề lớn chính là vô cùng khó đi. Cần phải đi qua Sơn Việt lĩnh, vượt qua bốn cái đỉnh núi. Hơn nữa còn có vách núi, vách đá. Càng quan trọng hơn nữa là sức mạnh của chúng ta sẽ bị phong ấn, chỉ có thể dùng thể lực bình thường để đi. Không thể sử dụng Yêu Thần biến."

"Ác dữ vậy?" Đường Tam ngay lập tức trở nên kinh ngạc. Dù sao, cường độ thân thể của nhân loại vốn không thể so sánh với đám Yêu Quái tộc! Nếu phong ấn năng lượng từ Yêu Thần biến tạo thành sức mạnh cung cấp cho bản thân, lại mang nặng như thế rồi đi leo núi, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

"Đúng là ác như vậy. Vũ sư phụ sẽ đi theo giám sát. Đáng sợ nhất là ba người về cuối không được ăn cơm. Đi nhanh đi! Ở đây tất cả mọi người đều cạnh tranh công bằng đó, ưu thế duy nhất của chúng ta là nhẹ hơn thôi."

Hai người vừa ra khỏi gian phòng đã thấy Mộc Vân Vũ đứng chờ ở bên ngoài, tiện tay vỗ hai cái lên người bọn họ. Ngay lập tức Đường Tam cảm nhận được có một nguồn năng lượng kì lạ đang tràn vào trong cơ thể mình, làm cho Huyền Thiên Công trong cơ thể dường như bị đóng băng lại, làm cho hắn có cảm giác giữa bụng mình có một cảm giác mát lạnh, nhưng một chút năng lượng đều không thể nào dùng được.