Chương 26 : Thành thị
“Ngươi không phải vẫn luôn muốn vào thành xem thử một chút sao? Lần này đúng dịp có cơ hội, ta nhân tiện có thể đưa ngươi đi cùng.”
Vương Diên Phong mỉm cười nhìn Đường Tam.
Đối với Đường Tam, hắn có một cảm giác kỳ quái.
Một năm này, hắn đã dạy Đường Tam không ít thứ. Nhưng hắn cũng học được rất nhiều từ Đường Tam.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng Đường Tam chỉ học được một vài thứ sơ sài từ người thần bí kia. Nhưng sau khi cùng Đường Tam học kĩ xảo điều khiển Phong Nhận, hắn phát hiện ra rằng, Đường Tam đã mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới cho hắn.
Mặc dù vẫn là tu vi cấp độ tứ giai, nhưng hắn có thể khẳng định, so với một năm trước, hiện tại bản thân hoàn toàn khác, không thể so sánh nổi.
Những thứ này đều là nhờ Đường Tam mang đến. Cho nên dù Đường Tam tuổi còn nhỏ, hắn chưa bao giờ kinh thường Đường Tam.
Đồng thời, Vương Diên Phong phát hiện, uy lực Phong Nhận của Đường Tam vẫn luôn tăng lên một cách ổn định.
Hiện tại không thể khẳng định thực lực của Đường Tam chính xác là bao nhiêu, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy đứa nhỏ này tiến bộ rất nhanh.
Vậy nên mỗi khi học thực chiến, bốn người còn lại sẽ đấu với nhau. Vương Diên Phong lấy lý do Đường Tam tuổi còn quá nhỏ, không cho phép tham gia luyện tập thực chiến.
Trong ý nghĩ của Vương Diên Phong, một năm trước Đường Tam đã có thể đánh bại mình, thì huấn luyện thực chiến đối với Đường Tam có ý nghĩa gì sao? Huống hồ, Vương Diên Phong còn rất chú ý giúp Đường Tam che giấu thực lực.
Có thể vào thành, đối với Đường Tam đây đương nhiên là chuyện tốt. Hắn vẫn nóng lòng muốn đi tìm hiểu thế giới này.
Nếu không phải vì thực lực chưa đủ, lại không có thân phận hợp pháp, hắn đã rời khỏi đây từ lâu rồi.
Từ những lời giảng của Vương Diên Phong, hắn biết thế giới này rất lớn, vô cùng rộng lớn, so với Đấu La Đại Lục còn lớn nhiều. Tại nơi như vậy muốn tìm kiếm một người quả thật giống như mò kim đáy biển, thật quá khó khăn.
Mà nhân loại ở nơi này hèn mọn như vậy, hắn thật không thể tưởng tượng được Tiểu Vũ sau khi đầu thai sẽ như thế nào.
Sở dĩ hắn không nỡ động đến một tia thần thức kia, là bởi vì thông qua nó, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được chuyển kiếp thê tử vẫn còn sống.
Đây cũng là thứ duy nhất hắn có thể khẳng định cho tới hiện tại. Thê tử còn sống, ở một nơi nào đó ngay tại thế giới này. Nếu hắn một lần nữa tu luyện tới cấp độ Thần cấp, thông qua thần thức có thể tìm kiếm nàng hiệu quả hơn.
Thế nhưng là, hắn không thể chờ đợi được!
Nơi này mặc dù linh khí thiên địa dồi dào, nhưng đối với hắn hạn chế của vị diện này cũng rất nhiều. Dưới loại tình huống này, muốn tu luyện tới Thần cấp không biết sẽ phải trải qua bao nhiêu áp chế, trải qua bao nhiêu gian khổ.
Đợi đến khi hắn tu luyện thành công, khó mà biết được thê tử của hắn sẽ trở thành cái dạng gì.
Nàng có an toàn không, liệu nàng có yêu người khác hay không, hay trở thành bạn đời của người khác.
Đây đều là những điều mà Đường Tam vô cùng lo lắng. Thực lực càng mạnh, hắn càng không thể chờ đợi muốn rời khỏi nơi này.
Vừa nghĩ, ánh mắt của hắn liền nhìn vào tấm bản đồ trước mặt.
Sở dĩ nói tấm bản đồ này đơn giản bởi vì dấu hiệu trên đó vô cùng ít ỏi, chỉ có một vài kí hiệu chung chung. Tại bản đồ, có một đường kéo dài từ hướng tây bắc thẳng đến phía đông nam, làm ra ranh giới.
Tại hai bên ranh giới, một bên đánh dấu Thiên Vũ đế quốc, bên còn lại đánh dấu Nhật Thần đế quốc. Đây rõ ràng là vị trí phân chia ranh giới hai quốc gia của Yêu quái tộc cùng Tinh quái tộc.
Theo như bản đồ, diện tích hai đại đế quốc không có nhiều chênh lệch. Phía bên Nhật Thần đế quốc do Tinh quái tộc thống trị tựa hồ có vài điểm lớn. Trừ cái đó ra, ở giữa bản đồ, cũng là vị trí trung tâm gần tuyến giữa kia, có một dấu hiệu thành thị rõ nét.
Thánh Linh Thành!
Đây là toà thành nòng cốt của Yêu quái tộc cùng Tinh quái tộc. Nó được quản lý bởi hai đại quần thể, là đệ nhất thành trong truyền thuyết đại lục.
Ánh mắt Đường Tam nhìn lên phía trên bên phải bản đồ, nhanh chóng tìm được kí hiệu của một tòa thành khác, bên cạnh có viết : Gia Lý thành!
Gia Lý thành, là một trong bảy toà thành lớn thuộc Thiên Vũ đế quốc, cũng là tòa thành gần Phong Lang trấn nhất. Nơi này tuy vắng vẻ, nhưng đối với Yêu quái tộc lại là nơi vô cùng hướng về.
Trên đại lục có tổng cộng có mười lăm tòa thành. Yêu quái tộc và Tinh quái tộc, mỗi bên chiếm bảy tòa. Về phần Thánh Linh Thành, hai bên khẳng định là thuộc về mình, vì vậy bọn chúng thường tuyên bố bản thân sở hữu tám tòa thành lớn.
Phong Lang trấn trên địa đồ không có kí hiệu. Trên tấm bản đồ này chỉ đánh dấu vị trí mười lăm tòa thành lớn do hai đại đế quốc cai trị mà thôi.
Đường Tam đảo mắt qua một lần, đã nhớ kĩ vị trí của núi cao sông lớn, cùng vị trí các tòa thành.
Nhịp tim của hắn không khỏi tăng lên một chút.
Vợ yêu của hắn, đang ở một nơi nào đó ngay trên tấm bản đồ này!
Tiểu Vũ, nàng rốt cuộc là ở nơi nào?
Nhìn biểu cảm phong phú trên mặt Đường Tam, Vương Diên Phong cũng không lấy làm kì lạ. Thời điểm lần đầu tiên hắn vào thành cũng như vậy, thậm chí so với Đường Tam còn kích động hơn.
“Phong Lang trấn không thể so được với Gia Lý thành. Trong đại thành, yêu quái cấp độ nào cũng có, thậm chí có cả Tinh quái tộc.
Chúng ta chỉ là chư hầu, là thân phận thấp kém nhất. Các tòa đại thành thậm chí không cho phép nô lệ bước vào. Ta sẽ giúp ngươi an bài một thân phận chư hầu tạm thời. Nhất định phải bảo quản thật tốt, nếu để mất tính mạng sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.”
“Lão sư, trong thành rất nguy hiểm sao?” Đường Tam lúc này đã lấy lại tinh thần.
Vương Diên Phong lắc đầu :
“Bình thường sẽ không có ai để ý tới tiểu nhân như chúng ta, tự nhiên không có nguy hiểm. Nhưng là ngươi nên cẩn thận một chút. Đến đó ngươi đi phía sau ta, mọi thứ đều nghe theo ta là được. Nhớ kỹ, không cần nhiều lời, đừng nhìn quá nhiều, nhất định phải cẩn thận.”
“Được.” Đường Tam gật đầu.
Đường Tam thấy rất hứng thú với thành thị thế giới này. Tại Phong Lang trấn, tuy hiện tại an toàn, nhưng không có khả năng tìm được thê tử, hơn nữa hắn cũng cần ra ngoài tìm kiếm phương pháp nâng cao thực lực.
Hắn có thể cảm nhận được, thời điểm từ tứ cấp Huyền Thiên Công đột phá lên ngũ cấp sẽ càng thêm khó khăn.
Hai ngày sau, Vương Diên Phong làm xong giấy tờ, cùng Đường Tam rời khỏi Phong Lang trấn.
Vương Diên Phong sở hữu thực lực tứ giai, ở Phong Lang trấn hắn là chư hầu cường đại nhất. Lang yêu bình thường nhìn thấy hắn, sắc mặt tuy không tốt cho lắm, nhưng cũng không đến mức nói lời ác độc.
Ra khỏi Phong Lang trấn, Đường Tam liền có một loại cảm giác. Tự như biển rộng mặc cá bơi, trời cao tùy chim lượn. Hít một hơi thật sâu, không khí dường như đều trở nên trong lành.
Vương Diên Phong đưa Đường Tam đi theo một con đường nhỏ. Theo lời hắn, từ con đường này có thể đi tới đại lộ hướng Gia Lý thành, thẳng theo đại lộ là sẽ đến được thành.
Con đường này tương đối gần. Đường không rộng, chỉ khoảng ba bốn mét, tuy không bằng phẳng nhưng cũng không quá gồ ghề. Đá phủ trên mặt đất, thứ này hiển nhiên là được nhân loại nô lệ làm ra.
Nhiệm vụ Phong Lang trấn lãnh chúa giao cho Vương Diên Phong lần này là đến Gia Lý thành nộp danh sách cống phẩm cho Phong Lang tộc tộc chủ trong thành.
Lang yêu tộc được xem như là đại tộc, dù chưa đủ mạnh tới mức có thể làm chủ một tòa thành riêng, nhưng vì số lượng đông đảo, sức chiến đấu cá nhân cũng không tầm thường, được xếp trong danh sách hai mươi tộc đứng đầu của yêu quái tộc.
Tuy Lang yêu tộc chỉ là miễn cưỡng được xếp trong danh sách hai mươi, nhưng phải biết rằng chủng loại yêu quái của yêu quái tộc đâu chỉ có một trăm, có thể vào được đã là khá mạnh rồi.
Trong số Lang yêu tộc, Phong Lang tộc được coi là kém cỏi, nhưng dù vậy vẫn là một mạch của đại tộc.
Phong Lang tộc tộc chủ kia cũng là một kẻ mạnh, có thể tiến vào vòng cường đại nòng cốt Lang yêu tộc.
Phong Lang trấn lãnh chúa là một lãnh chúa nhỏ, hàng năm đều dâng cống phẩm lên tộc chủ, thể hiện sự thần phục. Kính dâng cống phẩm, không phải là việc tiểu nhân vật như Vương Diên Phong có thể biết rõ.
Đến cuối năm, cống phẩm sẽ được Phong Lang trấn lãnh chúa cùng Đại Tế Ti tự mình hộ tống mang đến Gia Lý thành.
Lần này Vương Diên Phong được phái đi đưa danh sách, phải mời Phong Lang tộc chủ xác nhận. Nếu tộc chủ hài lòng, hiển nhiên sẽ rất có lợi. Nhưng nếu như không hài lòng, đối với Phong Lang trấn lãnh chúa mà nói, sẽ là phiền toái không nhỏ.