Chương 209: Tính Toán?

**Tính Toán?

Dịch: w8haa**

Tám chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho thân thể của Khổng Tước Đại Yêu Vương trở nên run rẩy trong giây lát, rất nhiều ánh mắt của tộc nhân Khổng Tước Yêu tộc cũng vô cùng kinh hãi nhìn về phía vị Thiếu chủ có huyết mạch nhân loại này.

"Quay về." Khổng Tước Đại Yêu Vương đột nhiên đứng dậy, chỉ trong nháy mắt đã có ánh sáng màu bạc lóe lên, hắn đã biến mất vào trong hư không.

Mỹ công tử cũng đứng lên theo, thái độ vô cùng lãnh đạm, giống như tám chữ long trời lở đất kia không phải là do nàng nói ra vậy, nàng trực tiếp đi ra bên ngoài.

Uông Ngôn vẻ mặt mờ mịt, hắn cũng không rõ rằng tám chữ kia có nghĩa là gì, cho nên ánh mắt cứ dại ra. Chắc chắn phải quay về hỏi lại mẫu thân mới được, dù sao thì quy củ của Khổng Tước Yêu tộc là nữ nhân không thể nào xuất hiện ở nơi đây.

Mà lúc này, cạnh tranh phía bên ngoài đã đến tình trạng vô cùng gay cấn.

Cạnh tranh đến từ ba nơi, chính là ba căn phòng.

"Năm nghìn vạn! Năm nghìn vạn Thiên Vũ tệ!" Âm thanh của thiếu nữ Nguyên Nhân Tâm của tộc Hồng Hồ cũng đã bắt đầu run rẩy.

Năm nghìn vạn Thiên Vũ tệ, con số này tương đương với số tiền lợi nhuận kiếm được trong một năm của cả một tòa thành. Thậm chí không phải tòa thành nào cũng kiếm được số tiền như thế này.

"Năm nghìn một trăm vạn!" Trong một gian phòng lại truyền ra một âm thanh vô cùng hùng hậu.

"Năm nghìn. . ." Ngay lúc âm thanh từ một phòng khác vừa đấu giá lúc trước chuẩn bị vang lên, âm thanh đột nhiên dừng lại, không tiếp tục nói nữa.

"Phòng khách quý số sáu, xin hỏi giá mà các người báo là?" Nguyên Nhân Tâm vội vàng hỏi.

"Chúng ta…từ bỏ…." Sau một lúc, mới có một âm thanh khàn khàn vang lên.

Lúc này, bên trong căn phòng số sáu, có vài lão già có sừng mọc trên đầu đang vô cùng cung kính hành lễ, mà trước mặt bọn họ đã xuất hiện một gã nam tử với bề ngoài không hề bắt mắt, đang đứng ở nơi đó.

Ánh mắt của nam tử này nhìn lướt qua bọn họ một lượt, yên lặng nhẹ nhàng gật đầu, chỉ trong giây lát, ánh sáng bạc lại lóe lên, hắn đã xuất hiện ở một căn phòng khác.

Cũng cùng một kiểu, căn phòng tiếp theo cũng là những lão già có sừng trên đầu, nhưng sừng của bọn họ lại có màu vàng nhạt, lúc này cả đám đang suy nghĩ nên báo giá như thế nào, thì thấy được sự xuất hiện của vị nam tử này.

Trong đầu của lão Hoàng kim Lộc Yêu đứng đầu đột nhiên hiện lên một thứ gì đó, sau mười giây, màu đỏ trên khuôn mặt của hắn do quá kích động đang dần rút đi, yên lặng gật đầu, hắn nói lớn: "Chúng ta cũng rút lui."

Ánh sáng màu bạc lại lóe lên, hình bóng kia lại biến mất không dấu vết.

"Năm nghìn một trăm vạn, còn có giá cao hơn nữa hay không?" Nguyên Nhân Tâm hơi kinh ngạc hỏi to.

Lúc trước, ba căn phòng cạnh tranh nhau, theo thứ tự là số ba, số sáu và số tám. Lúc này phòng số sáu và số tám đột nhiên rút lui, khiến cho chỉ còn lại một phòng là phòng số ba với giá năm nghìn một trăm vạn mà thôi.

"Đây là phần huyết mạch cuối cùng của Thất Sắc Lộc Đại Yêu Hoàng, không có thứ gì có thể quý giá hơn thứ này cả." Đột nhiên, đầu óc của Nguyên Nhân Tâm trở nên trống rỗng, theo bản năng thốt ra những lời này. Dường như trong chớp mắt, bên trong cặp mắt dọc của nàng hình như đã bị mất hồn.

Nhưng mà, phòng số sáu và số tám vẫn như cũ, không có bất cứ âm thanh nào được truyền ra nữa.

Toàn trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đang chờ đợi thời khắc cuối cùng.

"Bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ không còn bất kì phần huyết mạch nào của Thất Sắc Lộc Đại Yêu Hoàng còn tồn tại nữa. Mời quý vị cẩn thận suy nghĩ." Nguyên Nhân Tâm lại mở miệng lần nữa.

Thế nhưng, bất luận là phòng số sáu hay số tám, đều không có bất cứ âm thanh nào truyền ra, vẫn như cũ không hề có ai tiếp tục báo giá.

Cái giá Năm nghìn một trăm vạn Thiên Vũ tệ, ở giờ phút này dường như đã trở thành giới hạn lớn nhất rồi.

Trên khán đài, Trương Hạo Hiên không khỏi kinh ngạc. Lúc mới bắt đầu, để hình dung thì chỉ có thể nói đây chính là thế vạc ba chân, không bên nào chịu nhân nhượng bên nào, cho nên giá cả mới có thể tăng đến mức như vậy. Nhưng đến giờ khắc này mọi thứ lại trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ, quả thật là vô cùng kì quái.

"Tiểu Đường, ngươi thấy thế nào? Hai phe kia tại sao lại đột nhiên không báo giá nữa?" Trương Hạo Hiên hướng về phía Đường Tam, hỏi.

"Giống như là đang đào hố chôn phòng số ba." Lông mày của Đường Tam cau lại, cũng đang vô cùng nghi ngờ.

Quả thật có thể xem là như vậy, phần huyết mạch Thất Sắc Lộc Đại Yêu Hoàng này, lúc trước tạo cho người xem một cảm giác như bên nào cũng phải có cho bằng được. Trong đó tất nhiên là có nhất mạch Lộc Yêu tranh đoạt lẫn nhau rồi. Nhưng mà, nhánh nào của Lộc Yêu cũng có năng lực cạnh tranh mạnh đến mức có tận ba thế lực ư?

Cuối cùng thì hắn cũng hiểu rồi, trong ba bên này, chắc chắn có người đang cố ý nâng giá, nếu không phải là số ba thì chính là số sáu và tám. Lúc này, phòng số sáu và tám đột nhiên ngừng ra giá, rất rõ ràng đây là đang cố tình chơi phòng số ba. Chẳng qua, hai bên này thì bên nào mới là Lộc Yêu nhất mạch đây? Thật quá khó đoán.

Cạnh tranh đã bị đình trệ, Nguyên Nhân Tâm cũng không nói gì nữa, chỉ đứng ngơ ngác ở đó.

Đúng lúc này, một tiếng “Hừ” lạnh lẽo vang lên.

Nguyên Nhân Tâm rùng mình một cái, dường như đã hoàn hồn, theo bản năng nói ra: "Năm nghìn một trăm vạn lần đầu tiên, năm nghìn một trăm vạn Thiên Vũ tệ lần thứ hai, năm nghìn một trăm vạn Thiên Vũ tệ lần thứ ba, thành giao!"

Giải quyết dứt khoát, tuyên bố chấm dứt đại hội đấu giá lần này. Trong giây lát, toàn trường sôi trào.

Năm nghìn một trăm vạn Thiên Vũ tệ, cái giá này trong lịch sử toàn bộ Yêu Tinh Đại Lục chắc hẳn đã là cái giá cao nhất rồi. Mà giá tiền kỉ lục này, chỉ sợ rằng cho dù rất lâu sau mới có thể bị phá.

Đường Tam và Trương Hạo Hiên cùng nhau đứng dậy, mục đích cơ bản mà bọn họ đến đây hôm nay đã đạt được, nhất là đối với Đường Tam. Giờ là lúc nên đi lấy vật phẩm đã đấu giá được rồi.

Nhưng mà trong lòng của Đường Tam vẫn luôn có một cảm giác vô cùng khác thường, dường như phần huyết dịch Thất Sắc Lộc Đại Yêu Hoàng được đấu giá lúc nãy cũng không hề đơn giản như vậy. Thời khắc cuối cùng, bầu không khí vô cùng quỷ quái kia, làm cho cả Đại Đấu Thú Tràng đều có cảm giác như đang bị đè nén.

Huyết dịch Thất Sắc Lộc lại được hộ tống đẩy vào bên trong, Đường Tam nhìn về hướng đó chăm chú. Nói thẳng ra, hắn cũng vô cùng hứng thú với phần huyết dịch này. Dù sao thì đây cũng là huyết mạch đỉnh cấp, hơn nữa còn là huyết mạch có thể khống chế bảy đại nguyên tố. Nếu như có thể vào tay hắn, bằng vào phần huyết mạch Đại Yêu Hoàng này, hắn sẽ có thể làm được rất nhiều chuyện.

Đương nhiên, hiện tại hắn không thể có ý nghĩ xấu đối với thứ này được, không biết có bao nhiêu cao thủ Thần cấp vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào phần huyết mạch này đây.

Quả thật đáng tiếc, nếu như hiện tại mình đã khôi phục lại tu vi Thần cấp, đến lúc đó có thể thử nghiệm một chút xem, có thể khiến phần huyết dịch này về tay của mình hay không rồi.

Giao hàng rất thuận lợi. Nhưng mà thứ phiền nhất trong những vật phẩm mà bọn họ mua, chính là mười tám nhân loại phụ thuộc của Hồng Hồ tộc.

Mười tám nhân loại phụ thuộc này làm sao để đem theo đây? Quá dễ khiến cho những người khác chú ý đến mình rồi.

Sau khi đem những vật phẩm đấu giá được cất vào trong túi trữ vật, trả tiền xong thì bọn họ vẫn còn dư hơn hai trăm nguyên tố tệ.

"Ngươi về trước đi, những cô nương này giao cho ta, trước tiên ta sẽ dàn xếp cho bọn họ. Ngươi quay về học viện chờ ta." Trương Hạo Hiên nói với Đường Tam.

Trong suy nghĩ của hắn, hiện tại tầm quan trọng của Đường Tam là cao nhất, cho nên trước tiên phải để cho hắn quay lại học viện, an toàn là trên hết.

"Vâng." Đường Tam đáp ứng, cũng không ở lâu. Hắn vẫn mang theo mặt nạ, nhanh chóng rời khỏi Đại Đấu Thú Tràng.

Bầu không khí áp lực tại Đại Đấu Thú Tràng này luôn khiến cho hắn có cảm giác không thoải mái, áp lực đó rõ ràng chính là sự giằng co của các vị cường giả Thần cấp. Hắn cũng không muốn phải gặp chuyện trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. An toàn luôn là thứ được hắn ưu tiên lên hàng đâu.

Sau khi rời khỏi Đại Đấu Thú Tràng, cảm giác bị đè nén đã được giảm xuống rất nhiều, Đường Tam cũng thở phào nhẹ nhõm. Thiên Hồ Chi Nhãn cũng không cảnh báo hắn về sự nguy hiểm nữa, hắn nhanh chóng xuyên qua những con phố, ngõ hẻm, tăng tốc trở về học viện Cứu Thục.

Ngay khi hắn vừa đến gần Học Viện Gia Lý, chuẩn bị bắt đầu leo dốc lên thì đã gặp chuyện. Phía trước có một hình bóng thu hút sự chú ý của hắn. Lúc này, Đường Tam đã tháo xuống mặt nạ, y phục cũng đã thay đổi thành quần áo lao động, nhìn qua như một nhân viên công tác của Học Viện Gia Lý, vô cùng bình thường.

Thế nhưng, khi hắn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc này, hắn chỉ có thể đứng lại.

"Quả thật là ngươi!" Một giọng nói vô cùng dễ nghe vang lên, người kia cũng xoay người lại, đó không phải là Mỹ công tử mà gần đây hắn đã không gặp hay sao?

Đường Tam sửng sốt một lát, nói: "Ngươi đang nói cái gì thế?"

Mỹ công tử thản nhiên nói: "Ta vẫn luôn theo sau ngươi trở về, không cần giả ngu."

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!