Chương 180: Ta Có Một Ý Tưởng Gan Dạ

**Ta Có Một Ý Tưởng Gan Dạ

Dịch: w8haa**

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dùng xong điểm tâm, bọn họ lại tiếp tục khởi hành, thực hiện nhiệm vụ săn bắt Sáp Sí Hổ.

Dựa theo tốc độ di chuyển của bọn họ, thì sẽ phải mất hơn một ngày nữa, bọn họ sẽ tiếp cận khu vực sinh hoạt của Sáp Sí Hổ, cũng chính là nơi mà bọn họ đã từng gặp nạn. Bọn họ cũng không hề bị bóng ma tâm lý ám ảnh, lần trước bọn họ dưới tình huống vô cùng bất lợi vẫn có thể chạy trốn, sau đó còn quay lại giết chết hai con Sáp Sí Hổ. Chuyến đi lần này, thực lực tổng thể của bọn họ đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn có sư phụ Trấn Trưởng âm thầm đi theo bảo hộ, cho dù có gặp lại Sáp Sí Hổ Vương thì cũng không cần phải lo lắng.

Đi sâu vào bên trong Sơn Mạch Gia Lý, số lượng Yêu thú cũng bắt đầu nhiều hơn. Tiểu đội học viện Cứu Thục của bọn họ cũng bắt đầu có thu hoạch, hơn nữa thu hoạch tương đối khá. Lúc này đây, săn bắt các loại Yêu thú cấp thấp đã được bọn họ tiến hành vô cùng dễ dàng.

Thời điểm màn đêm buông xuống ngày thứ ba, bọn họ đã thu hoạch hai con Yêu thú tứ giai và ngũ giai, như thế này là đã vượt qua số lượng thu hoạch của hai tiểu đội còn lại rồi.

Thời gian tiếp theo, bọn họ phải thử nghiệm xem, liệu mình có thể săn được Sáp Sí Hổ hay không.

Bởi vì chuyện bất ngờ xảy ra lần trước, cho nên lần này Vũ Băng Kỷ đã cố ý khống chế khoảng cách, chọn nơi nghỉ ngơi cách xa khu vực Sáp Sí Hổ thêm một khoảng. Ngày mai, bọn họ cần phải di chuyển thêm khoảng hai giờ, mới có thể đến được nơi mà lần trước đã đụng độ phải Sáp Sí Hổ Vương.

Từ những tin tức về phía Học Viện Gia Lý mà Trình Tử Chanh mang về, so với bọn họ thì tiểu đội mỹ nữ và dã thú đóng quân khá gần khu vực sinh hoạt của Sáp Sí Hổ, cách bọn họ khoảng mười mấy cây số.

Hai bên đều có cùng một mục tiêu.

"Đại sư huynh, mọi người có nên tập hợp lại bàn kế hoạch ngày mai không?" Đường Tam nói với Vũ Băng Kỷ.

"Uhm!" Vũ Băng Kỷ triệu tập tất cả mọi người lại, hắn biết Đường Tam muốn bố trí chiến thuật ngày mai.

Trước tiên, Đường Tam lấy từ trong túi trữ vật của mình ra một xấp mặt nạ bằng kim loại, chia cho mọi người. Những mặt nạ này có phần khác biệt với mặt nạ Tu La của hắn, bởi vì những mặt nạ này che đi toàn bộ mặt của bọn họ.

Vũ Băng Kỷ gật đầu với Đường Tam, nói: "Tiểu Đường, ngươi hãy nói một chút đi."

"Uhm. Theo những gì chúng ta quan sát được, mục tiêu của Học Viện Gia Lý phía bên kia chắc chắn cũng là Sáp Sí Hổ. Với tình huống mục tiêu giống nhau này, hai bên có khả năng sẽ gặp nhau. Cho nên bắt đầu từ ngày mai, mọi người nên đeo mặt nạ để hành động, tránh bại lộ thân phận của chúng ta. Đương nhiên, chúng ta vẫn sẽ cố gắng không chạm mặt đối phương. Dưới những gì mà ta quan sát được trong hai ngày trước, tiểu đội của Học Viện Gia Lý có ít nhất một thành viên bát giai, hai đến ba thành viên thất giai, còn lại đều là lục giai, so về thực lực thì bọn họ mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Cho dù có sư phụ theo sau bảo hộ chúng ta, thì chúng ta cũng không nên đụng độ với chúng làm gì. Nhưng ta là một người có ý tưởng gan dạ, cho nên muốn cùng mọi người thảo luận một chút.”

Khóe miệng của Cố Lý co giật, nhịn không được nói: "Đến ngươi cũng nói ngươi là người gan dạ, ngươi biết gan ngươi to cỡ nào không hả?"

Trong con mắt của bọn họ, ý tưởng của Đường Tam toàn là thứ trên trời. Lần trước hắn có ý tưởng muốn ra ngoài săn bắt Sáp Sí Hổ, đã làm cho bọn họ vô cùng kinh ngạc. Điều quan trọng nhất là, hắn vậy mà có thể thuyết phục các sư phụ, điều này càng khó tưởng tượng hơn nữa.

Lúc này Đường Tam nói rằng hắn có một ý tưởng gan dạ, mọi người có thể tưởng tượng được ý tưởng này sẽ đáng sợ đến mức nào rồi. Đường Tam cười cười, nói: "Mặc dù ý tưởng này có vẻ hơi gan, nhưng ta cũng có phần chắc chắn về nó. Quan trọng nhất là, một khi kế hoạch này thành công, thu hoạch của chúng ta sẽ còn lớn hơn lần trước nữa.”

“Còn lớn hơn lần trước nữa?" Độc Bạch mở to mắt, hít vào một hơi thật sâu.

Đường Tam gật đầu, nói: " Cụ thể sẽ lớn hơn bao nhiêu, bây giờ còn chưa thể đoán được, nhưng một khi thành công, chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều. Phần thu hoạch này nếu đổi lấy tài nguyên, chắc chắn sẽ đủ để mọi người tiến giai.”

"Cái gì? Thật ư? Làm đi!" Độc Bạch là người đầu tiên không hề do dự, ngay lập tức đồng ý.

Những lời này nếu là do người khác nói ra, hắn chắc chắn sẽ không tin. Nhưng mà lần trước Đường Tam đã dùng hành động để chứng minh, khiến vấn đề nan giải của hắn là đột phá đến tứ giai cũng có thể làm được. Sau khi Thiên Hồ Chi Nhãn tiến vào cảnh giới tứ giai, hắn cũng dần dần hiểu được, Thiên Hồ Chi Nhãn muốn tiếp tục tăng lên, vấn đề lớn nhất chính là mình cần phải tiếp tục gia tăng Tinh Thần Lực. Tinh Thần Lực và Thiên Hồ Chi Nhãn vốn cùng chung một nhịp thở. Mà muốn tăng lên Tinh Thần Lực, ngoại trừ việc tu luyện Tử Cực Ma Đồng, biện pháp tốt nhất chính là sử dụng thiên tài địa bảo giúp gia tăng Tinh Thần Lực. Nhưng mà những loại vật phẩm này vô cùng quý hiếm và đắt đỏ, đến cửa hàng thực phẩm của học viện Cứu Thục cũng không có bao nhiêu món. Thế nhưng chỉ cần có tiền, đến lúc đó không phải chỉ cần đến Gia Lý thành mua là được ư?

Sau khi đột phá từ Tam giai đến tứ giai, Độc Bạch cảm thấy mình đã thoát thai hoán cốt, cuối cùng đã không còn là một phế vật nữa. Cho nên trong khoảng thời gian này, thứ mà hắn hi vọng nhất đó chính là gia tăng lên tu vi của mình.

Cố Lý nhìn Độc Bạch, cũng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ta cũng muốn thử xem. Nhưng mà, kế hoạch lần này sẽ nguy hiểm đến mức độ nào? Có thể sẽ chết hay không?”

Đường Tam nói: "Ta chắc chắn khoảng tám, chín phần sẽ không chết.”

"Vậy thì ta cũng đồng ý." Cố Lý gật gật đầu.

Trình Tử Chanh không nói gì, mà quay đầu nhìn về phía Đại sư huynh Vũ Băng Kỷ.

Vũ Băng Kỷ nhún vai, nói: "Đừng nhìn ta làm gì. Cái danh đội trưởng của ta chỉ là hợp thức hóa mà thôi, các ngươi còn không hiểu ư? Thật sự thì, lòng tin của ta dành cho Tiểu Đường còn nhiều hơn các ngươi nghĩ nhiều. Tiểu Đường, nói thử một chút, để chúng ta xem thử xem ngươi lại muốn sáng tạo kì tích như thế nào."

Đường Tam cười, nói: "Tốt, vậy thì ta sẽ an bài kế hoạch. Trong năm người chúng ta, ưu điểm về tốc độ chắc chắn là Chanh tử sư tỷ, sau đó là ta có thể dùng Phong nguyên tố để tăng tốc. Tốc độ của hai người chúng ta đều rất nhanh, mà bản thân Sáp Sí Hổ về phương diện tốc độ cũng rất mạnh, nhưng nếu bay liên tục, Sáp Sí Hổ sẽ không thể bằng chúng ta được. Cho nên kế hoạch của ta là Chanh tử sư tỷ sẽ là chủ lực, còn ta sẽ hỗ trợ. Đại sư huynh và hai người còn lại thì sẽ làm như thế này...”

Lập tức, Đường Tam bắt đầu nói về chi tiết kế hoạch, kế hoạch này hắn đã nghĩ kĩ càng trước khi bọn họ bắt đầu chuyến rèn luyện này. Mà trong hiện thực, ngoại trừ việc đám Uông Ngôn xuất hiện làm kế hoạch gặp một chút vấn đề, còn lại tất cả mọi thứ đều đang diễn ra theo những gì mà hắn đã tính toán.

Nghe kế hoạch của Đường Tam, sắc mặt của mọi người dần dần thay đổi. Dù tất cả mọi người đều rất tin tưởng Đường Tam, nhưng trên mặt ai cũng dần dần lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đường Tam giảng giải vô cùng chăm chú. Hiển nhiên, kế hoạch này không phải được lên trong một thời gian ngắn, hắn phân tích những khả năng có thể xảy ra, nói về những tình huống xuất hiện của các khả năng này vô cùng cẩn thận.

"Cho nên, điều quan trọng nhất chính là, trong quá trình tiến hành kế hoạch, chúng ta phải cố gắng hết sức không lộ diện trước tiểu đội của Học Viện Gia Lý. Nếu như chúng ta có thể âm thầm hoàn thành kế hoạch, thì mọi thứ sẽ rất hoàn hảo.”

Vũ Băng Kỷ thì ngược lại, hít một hơi sâu rồi nói: "Tiểu Đường à Tiểu Đường, vốn dĩ ta biết ngươi là một người to gan, nhưng mà có vẻ ta đã nhầm. Gan của ngươi to bằng trời lận, đây là đang muốn lấy rắn nuốt voi rồi!”

Đường Tam mỉm cười, nói: "Đại sư huynh à, muốn giàu sang thì phải chấp nhận nguy hiểm, đây không phải là đạo lý ư? Lần rèn luyện trước, không phải ngươi cũng không hề có lòng tin rằng chúng ta có thể giết chết Sáp Sí Hổ ư? Kết quả là chúng ta đã mang về được hai con Sáp Sí Hổ. Vậy lần này tại sao không thử mang về nhiều hơn một chút? Các ngươi nghĩ thử xem, nếu như kế hoạch này thành công, vậy thì thu hoạch của chúng ta, có lẽ là đủ để cho mọi người đều tiến giai nhỉ? "

Vũ Băng Kỷ không trả lời hắn, mà nhìn về phía ba người còn lại: "Các ngươi nói gì đi?" Mọi người là một tập thể, những chuyện như thế này cần phải có sự đồng ý của tất cả mọi người. Độc Bạch vô cùng phấn khởi, vẫy vẫy tay nói: "Làm đi! "

Trình Tử Chanh liếc mắt, nói: "Ngươi cũng không cần làm quá nhiều việc, nói cứ như ngươi quan trọng lắm ấy."

Độc Bạch ưỡn ngực, nói: "Dĩ nhiên là ta cũng rất quan trọng rồi. Ta chính là vật may mắn của tiểu đội, không có số mệnh chi lực của ta, các ngươi đảm bảo có thể thành công sao?”

Cố Lý nói: "Vật may mắn của chúng ta quả thật có ích hơn trước nhiều. Ta cũng đồng ý. Kế hoạch của Tiểu Đường có vẻ như vô cùng to gan lớn mật, nhưng nghe hắn giải thích từng chi tiết nhỏ thì xác suất thành công vẫn là rất cao. Hơn nữa, cho dù thất bại thì chúng ta cũng có thể quay về an toàn."

"Chanh tử, ngươi nghĩ như thế nào?" Vũ Băng Kỷ nhìn về phía Trình Tử Chanh. Trong kế hoạch của Đường Tam, hành động của nàng là quan trọng nhất.

Trình Tử Chanh gật đầu, nói: "Nếu các ngươi đều đồng ý, thì tại sao ta lại không đồng ý cơ chứ. Ta cũng rất tin tưởng vào tốc độ phi hành của mình, cho dù là Sáp Sí Hổ bát giai muốn đuổi theo ta, cũng cần một chút thời gian. Còn nếu gặp phải cửu giai, thì sẽ còn sư phụ Trấn Trưởng mà.”

Đường Tam đưa tay phải của mình ra, hào quang trong mắt lập loè: "Vậy thì quyết định như vậy đi!”

Mọi người đưa bàn tay của mình ra chồng lên tay hắn, ánh mắt năm người cùng nhìn vào một chỗ, tràn đầy phấn khởi.

Có một câu nói là “nghé mới sinh không sợ cọp”. Hành động lần này của bọn họ, Đường Tam đặt tên cho nó là: “Xua Hổ nuốt Sói!”

(hết vol 3)

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!