Chương 169: Ám Khí Cộng Thêm Yêu Thần Biến

**Ám Khí Cộng Thêm Yêu Thần Biến

Dịch: w8haa**

"Bởi vì thời gian quá ít, hơn nữa với thực lực của các ngươi, không có ám khí cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhất là Đại sư huynh. Ám khí để lại, đến khi nào sức cùng lực kiệt hẵng dùng, chủ yếu để bảo vệ bản thân."

Mọi người lấy ám khí của mình đeo lên người, vẫn vô cùng tò mò về tác dụng của chúng.

Đường Tam lại tiếp tục đưa cho mỗi người vài bộ tên dự phòng. Sau đó bắt đầu hướng dẫn bọn họ phương pháp sử dụng.

"Đồ chơi nhỏ này có uy lực rất mạnh ư? Khoảng cách tấn công là bao nhiêu?" Cố Lý vừa loay hoay gắn tụ tiễn vào trong tay, vừa tò mò hỏi.

Đường Tam nói: "Khoảng cách tấn công của tụ tiễn thì khoảng ba mươi mét, nói về uy lực thì trong những món ở đây, thứ này khá là yếu, nhưng rất dễ khống chế. Nỏ đeo sau đầu thì khoảng cách tấn công hữu hiệu là trong vòng năm mươi mét, Chư Cát Thần Nỏ thì xa nhất, có thể tấn công ngoài một trăm mét. Nhưng cần phải nhắm trúng. Theo ta thấy thì Thiên Hồ Biến của Độc Bạch sư huynh là phù hợp nhất với Chư Cát Thần Nỏ, hơn nữa Tinh Thần Lực của hắn cũng đủ mạnh mẽ, cho nên dễ dàng nhắm trúng hơn. Đại sư huynh, phiền ngươi dựng một tấm Băng thuẫn để mọi người nhắm bắn, để mọi người thử một chút. Sau đó ta sẽ dựa trên Yêu Thần Biến của mỗi người để điều chỉnh lại chúng một tí, để các ngươi có thể phối hợp ám khí với đặc tính của Yêu Thần Biến của mình một cách tốt nhất."

Về việc các loại Yêu thần biến khác nhau sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau, Đường Tam cũng đã từng thí nghiệm qua, lúc ấy đến hắn cũng quá đỗi vui mừng. Chế tạo ám khí ở thế giới này quả thật là một điều đúng đắn, so với kiếp trước, ám khí mà hắn chế tạo ra ở Đấu La Đại Lục quả thật là một trời một vực. Những loại Yêu Thần Biến khác nhau có thể bổ sung thêm các loại hiệu quả khác nhau, có thể khiến cho cùng một loại ám khí nhưng lại có thể phát huy ra rất nhiều hiệu quả khác nhau.

"Ta tới trước." Trình Tử Chanh kích động nói.

Dưới sự trợ giúp của Đường Tam, nàng nhanh chóng mặc xong tụ tiễn và nỏ đeo sau đầu.

Vũ Băng kỷ ngưng tụ ra bức tường băng có độ dày đến một mét, đứng sừng sững trên mặt đất.

"Đại sư huynh, ta đến đây!" Trình Tử Chanh cười hì hì giơ tay lên, trên người có hào quang màu vàng lóe lên. Kim Bằng Biến đã được thi triển ra, huyết mạch chi lực tràn vào pháp trận hạch tâm của tụ tiễn. Ngay lập tức, mọi người đều trông thấy tụ tiễn ở trên tay nàng có một vầng sáng từ phía trong phóng ra, pháp trận được khắc phía trên tụ tiễn cũng lóe lên ánh sáng chói chang.

Trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng “tách” từ cơ quan bên trong tụ tiễn vang lên, ba mũi tên đã được phóng ra.

"Phanh!"

Võ Băng Kỷ đang tập trung tinh thần nhìn. Đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm truyền đến trong đầu hắn. Ngay sau đó thân thể của hắn đã được ai đó kéo sang một bên.

Ba tia sáng màu vàng xẹt qua chỗ hắn dường như ngay lập tức, trong chớp mắt đã biến mất ở nơi xa.

Sau lưng Vũ Băng Kỷ chợt cảm thấy lạnh ngắt, hắn cảm giác được rằng sau lưng mình hình như hơi ướt át, có vẻ đã túa ra mồ hôi lạnh rồi.

Mà ban nãy Trình Tử Chanh còn đang hớn hở, giờ thì cả nàng lẫn Độc Bạch và Cố Lý đều lập tức đơ mặt ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Tử Chanh đã là một mảnh trắng bệch.

Kéo Vũ Băng Kỷ ra dĩ nhiên là Đường Tam, những người khác không biết uy lực của ám khí, nhưng hắn chính là người chế tạo chúng, tại sao lại không hiểu rõ cơ chứ?

Bản thân Ô Kim đã có đặc tính xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ, huống hồ chi giờ đây còn được bổ sung thêm uy lực, được Kim Bằng biến gia tăng thêm sự sắc bén và cả tốc độ nữa. Mọi người về cơ bản còn chưa nhìn thấy được mũi tên phóng ra như thế nào thì Băng thuẫn đã bị bắn thủng, phía trên bức tường còn lưu lại ba cái lỗ nhỏ vô cùng rõ ràng, hơn nữa xung quanh lỗ còn không hề có dấu vết rạn nứt, có thể thấy được rằng sức xuyên thấu của nó cường đại như thế nào rồi.

Đường Tam lúc nãy đã từng nói, trong ba loại ám khí, đây là loại có uy lực nhỏ nhất.

Uy lực nhỏ nhất là như thế này sao?

"Khục khục, Chanh Tử sư tỷ, ta nghĩ rằng tốt nhất ngươi nên đi tìm lại những mũi tên đã được phóng ra, đừng có vứt chúng đi." Đường Tam nhắc nhở Trình Tử Chanh.

Âm thanh của Trình Tử Chanh vẫn còn đang run rẩy, đáp: "Đại sư huynh, ngươi…ngươi không sao chứ?"

Võ Băng Kỷ mạnh mẽ đáp: "Không sao, ta rất ổn. Không ngờ rằng món đồ chơi nhỏ này lại có uy lực lớn đến như vậy."

Đường Tam cười nói: "Hiệu quả mà Kim Bằng Biến bổ trợ thêm chính là sự sắc bén và tốc độ. Bản thân tụ tiễn sẽ không có uy lực lớn đến như vậy. Khi được Kim Bằng Biến gia trì, đã khiến cho uy lực của nó ít nhất đã tăng lên gấp đôi. Nếu dùng toàn lực thì uy lực có lẽ sẽ còn mạnh hơn nữa. Còn uy lực của Nỏ đeo sau đầu thì mạnh hơn thứ này nhiều."

Võ Băng kỷ hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Tiểu Đường à! Rốt cuộc ngươi là loại quái vật nào thế?"

Độc Bạch nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn Chư Cát Thần Nỏ đang trong tay mình, trong lòng quả thật rất xúc động, có cảm giác sắp không thể kiềm chế được mà đem ra thử.

Một giờ sau, khi tất cả mọi người đều đã quen thuộc với ám khí của mình, hơn nữa đều đã chính tay mình thử nghiệm qua một lần. Có thể nói rằng, giờ đây bọn họ dường như có cảm giác gặp phải châu báu, không nỡ buông tay, cứ mân mê mải miết hoài.

Yêu Thần Biến bổ sung sức mạnh cho ám khí vô cùng lớn, khuyết điểm duy nhất đó là phải bổ sung năng lượng. Sau khi bổ sung năng lượng có thể duy trì được một ngày, bổ sung một lần thì có thể sử dụng được một lần. Sau một ngày, năng lượng được tích lũy bên trong pháp trận sẽ dần bị tiêu hao gần như sạch sẽ, muốn tiếp tục sử dụng thì lại phải bổ sung năng lượng.

Cũng không phải là Đường Tam không thể làm ra pháp trận tích trữ năng lượng, nhưng nếu như làm như thế, thì sẽ làm mọi thứ trở nên phức tạp hóa. Một là không có đủ thời gian, hai là những loại ám khí này rất nhỏ, khá là khó để điêu khắc ra loại pháp trận này, cho nên không cần phải tiêu tốn quá nhiều tâm trí vào chúng.

Người hưng phấn nhất dĩ nhiên là Độc Bạch, cứ ôm khư khư Chư Cát Thần Nỏ của mình, mở miệng ra là gọi nó thành tiểu bảo bối, vô cùng say mê.

Chư Cát Thần Nỏ trong tay hắn, tuy rằng sẽ không gia tăng uy lực dù đã có sự hỗ trợ của Yêu Thần Biến, nhưng Chư Cát Thần Nỏ mang theo vận khí, để hình dung thì có thể gọi bằng bốn chữ “vô cùng khủng bố”.

Cho dù là Vũ Băng Kỷ đối mặt chính diện với Độc Bạch, hai cái Chư Cát Thần Nỏ được phóng ra đồng thời thì tuy rằng chết thì không chết, nhưng mà cũng phải lột mất lớp da. Chư Cát Thần Nỏ có thêm vận khí, có thể nói là bắn đâu trúng đó.

Cố Lý ôm lấy bả vai của Đường Tam, cũng tha thiết nhờ Đường Tam làm thêm cho mình vài kiện ám khí.

Ánh mắt của những người khác khi nhìn Đường Tam đều trở nên sáng lấp lánh rồi. Xuất hiện thêm những ám khí này, khiến cho thực lực của bọn họ lại một lần nữa được tăng lên.

" Các Sư huynh, sư tỷ. Liên quan đến những ám khí này, ta hi vọng các người có thể giữ bí mật giúp ta, không thể nói cho bất cứ ai. Chỉ giới hạn cho tiểu đội của chúng ta sử dụng mà thôi. Bởi vì chế tạo thứ này vô cùng khó khăn, vả lại đây cũng là bí mật của ta và sư phụ ta nữa." Đường Tam vô cùng nghiêm túc nói ra.

Thật ra hắn cũng biết rằng, lúc này mình còn chưa đủ mạnh mẽ, đem những ám khí này ra cũng sẽ không thích hợp cho lắm. Chưa nói đến những thứ khác, sự nghi ngờ của tổ chức Cứu Thục đối với mình sẽ càng tăng lên.

Nhưng mà hiện tại, thực lực của hắn quả thật vẫn còn rất yếu, chỉ có thể dùng ám khí để bù lại thực lực. Đợi đến lúc hắn đột phá thành Thần, thì cũng sẽ không cần phải sử dụng ám khí nữa. Cho nên, việc này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Sự lý giải về pháp trận của thế giới này thật sự quá thấp, cho nên ám khí ở nơi đây sẽ không thể nào phát triển được, bởi vì người duy nhất có thể chế tạo ra ám khí như thế này chính là hắn. Hắn không thể nào cày ngày, cày đêm để chế tạo ám khí được! Cho nên hắn cũng không hề có suy nghĩ rằng sẽ phát triển ám khí đến mức cho toàn bộ nhân loại đều có thể sở hữu. Ngược lại, nếu điều này có thể làm được thì cũng sẽ trở thành tai họa cho nhân loại mà thôi.

“Thất phu vô tội hoài bích có tội”, đây chính là một đạo lý. Một khi ám khí rơi vào trong tay đám Yêu Quái tộc, Tinh Quái tộc thì chẳng phải sẽ giống như giúp hổ thêm cánh?

Cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đường Tam đã quyết định không được để ám khí truyền bá quá nhiều, chẳng qua chỉ để cho vài đồng đội thân thiết sử dụng mà thôi. Đây cũng xem như đền bù tổn thất vì đã thôn phệ huyết mạch chi lực của bọn họ.

"Nghỉ ngơi cũng khá lâu rồi, chuẩn bị lên đường thôi." Võ Băng Kỷ chạm vào tụ tiễn trên cổ tay mình, hắn cũng vô cùng ưa thích món đồ chơi nhỏ này. Lúc nãy bọn họ đã thử nghiệm thêm một chút, khi Trình Tử Chanh dùng Kim Bằng biến phóng ra, tụ tiễn này còn có thể xuyên thấu đến tận ba lớp Băng thuẫn của hắn! Uy lực thật sự là khủng bố.

Đường Tam hướng về phía Trình Tử Chanh, nói: "Chanh Tử sư tỷ, ngươi lên không trung quan sát một chút, lấy phương hướng mà chúng ta chuẩn bị tiến lên làm trung tâm, quan sát bốn phía. Xem thử xem có tìm thấy đệ tử của học viện Gia Lý hay không. Nếu như nhìn thấy thì việc đầu tiên là báo lại cho chúng ta."

"Uhm." Trình Tử Chanh gật gật đầu. Hiện tại nàng càng ngày càng có nhiều thiện cảm đối với Đường Tam, kể từ khi hắn đến, bọn họ đều đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa hôm nay chỉ có nàng và Độc Bạch là người có được hai kiện ám khí đó nha!

Trình Tử Chanh thi triển Kim Bằng Biến, yên lặng bay lên trời. Bốn người còn lại bắt đầu di chuyển, tiếp tục đi vào sâu bên trong sơn mạch Gia Lý.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!