**Lần Rèn Luyện Thứ Hai, Xuất Phát
Dịch: w8haa**
Mấy ngày tiếp theo Đường Tam vô cùng bận rộn, ban ngày làm việc và yên lặng tu luyện, đến tối lại leo tường vào cửa hàng của Học Viện Gia Lý tiếp tục tu luyện.
Năng lượng sinh mệnh của Hệ Thực Vật có hiệu quả vô cùng tốt đối với việc tẩm bổ thân thể, có được bảo tàng của học viện Gia Lý rồi, từ nay về sau Đường Tam không cần phải mua thiên tài địa bảo để tu luyện làm gì nữa.
Không những Đường Tam có thể hấp thu năng lượng sinh mệnh của những thiên tài địa bảo này để gia tăng tu vi cho lạc ấn Lam Ngân Hoàng, mà còn có thể hấp thu một phần nhỏ trong những năng lượng sinh mệnh này để bồi bổ cho bản thân nữa.
Chỉ trải qua năm ngày, hắn có cảm giác dường như mình đã thoát thai hoán cốt rồi.
Còn dưới cái nhìn của những thầy trò ở Học Viện Cứu Thục thì có vẻ dạo này Đường Tam đang dậy thì thì phải, hắn cao hơn, thân thể cũng trở nên rắn chắc hơn. Mặt mày dạo này trông cũng ra dáng hơn, có vẻ càng ngày càng trở nên ưa nhìn hơn trước rồi.
Rốt cuộc cũng đến ngày khởi hành chuyến rèn luyện thứ hai.
Sáng sớm, nhóm năm người Đường Tam đã thu thập mọi thứ đầy đủ, sẵn sàng chuẩn bị xuất phát.
Sau khi ăn xong điểm tâm sáng, Quan Long Giang gọi năm người lại gần.
"Ta biết lần trước các ngươi đi rèn luyện đạt được hiệu quả rất tốt, thực lực cũng tăng lên không hề ít... Nhưng mà ta muốn nói với các ngươi rằng, lần trước các ngươi thành công phần lớn là do may mắn, mà may mắn thì sẽ không theo các ngươi mãi được. " Vừa nói đến đây, đột nhiên hắn ý thức được điều gì, liếc mắt nhìn về hướng Độc Bạch, sau đó giả vờ ho một cái, mới tiếp tục nói: "E hèm, các ngươi phải nhớ kĩ, chuyến đi lần này không được quá chú trọng vào thu hoạch nữa. Điều quan trọng nhất trong việc rèn luyện đó chính là làm sao có thể gặp dữ hóa lành, bảo vệ tốt bản thân mình, cố gắng sinh tồn trong hoàn cảnh xa lạ. An toàn là thứ quan trọng nhất, chỉ có sống sót, thì mới có thể nhìn thấy tương lai. "
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, ánh mắt hướng về Vũ Băng Kỷ, nói: "Băng Kỷ, ngươi là Đại sư huynh, nhất định phải làm gương cho các sư đệ, sư muội. Không được quá tham lam, an toàn là trên hết, hiểu chưa?"
"Vâng, sư phụ. " Võ Băng Kỷ đáp ứng vô cùng lễ phép, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Đường Tam đang đứng ở bên cạnh.
Chuyện dẫn dắt mọi người này, ta có thể làm được ư? Chỉ sợ cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Quan Long Giang trông theo ánh mắt của hắn, ánh mắt bắt đầu chuyển hướng về phía Đường Tam, nói: "Tiểu Đường, ta biết ngươi có nhiều mưu mẹo. Thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bất luận là ngươi có thiên phú như thế nào, thông minh như thế nào thì cũng không thể tùy tiện mạo hiểm, bởi vì sẽ có thể liên lụy đến sinh mạng của đồng đội ngươi. Lần trước các ngươi suýt chút nữa đã không toàn thây rồi, hãy nhớ kĩ việc này kẻo lại đi vào vết xe đổ. "
"Vâng, Quan sư phụ. " Đường Tam cũng nhanh chóng đáp ứng.
Ngay lúc này, thật ra trong đầu Đường Tam đang tính toán thời gian. ngày hôm nay cũng là ngày nhóm Mỹ công tử xuất phát. Thời gian tuy có chênh lệch đôi chút, nhưng phương hướng thì lại giống nhau. Chỉ cần quan sát, để ý một chút, bảo trì khoảng cách nhất định, không được tới quá gần để tránh bị phát hiện. Nhưng lại không thể cách quá xa. Lỡ đâu gặp phải nguy hiểm, mình còn có thể đến giúp nàng.
"Tốt, lên đường đi. " Dĩ nhiên Quan Long Giang nhìn thấy dáng vẻ lơ đãng của Đường Tam, những cũng không biết phải làm sao. Hắn có thể làm gì được?
Nói may mắn cái gì chứ, lần trước Độc Bạch chỉ là tam giai, bọn họ đã có thể trốn thoát khỏi miệng của Sáp Sí Hổ thất giai, sau đó còn giết ngược. Tổng thu hoạch còn lớn hơn nhiều so với hai tổ kia cộng lại. Nhất là việc Độc Bạch và Cố Lý cùng tiến giai, khiến cho toàn bộ Học Viện Cứu Thục đều quá đỗi vui mừng.
Ban đầu tổ chức có kế hoạch đưa bọn chúng đi, để chúng ở một nơi an toàn hơn nữa. Nhưng vì Thiên Hồ Biến và Quang Biến cùng tăng giai, khiến cho kế hoạch này bị đẩy lùi. Bởi vì chỉ có ở đây mới khiến chúng phát triển, tu luyện được.
Hiện tại, Độc Bạch tứ giai, Cố Lý và Trình Tử Chanh đều ngũ giai, Đường Tam và Võ Băng Kỷ thì đã đạt đến lục giai. Một đội còn nhỏ như thế này mà đã có tu vi đến mức vậy, tổ chức Cứu Thục cũng không có nhiều.
Vũ Băng Kỷ là đệ tử đích truyền của Quan Long Giang, sự tiến bộ của tên đệ tử này có bao nhiêu, hắn đều nhìn thấy toàn bộ.
Đối với việc Đường Tam chỉ điểm Vũ Băng Kỷ sử dụng Băng nguyên tố, Quan Long Giang cũng hiểu rất rõ. Vũ Băng Kỷ không hề giấu diếm sư phụ của mình, sau khi Quan Long Giang biết bí quyết luyện tập đó, cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Thậm chí hắn còn nghĩ rằng, so với mình thì Đường Tam càng giống như sư phụ của Vũ Băng Kỷ hơn. Mà kể từ sau khi Đường Tam đến, cảnh giới của Vũ Băng Kỷ tuy rằng vẫn là lục giai, nhưng thực lực tăng lên phải nói là vô cùng nhanh chóng.
Đối với cảm ngộ của hắn với Băng nguyên tố và phương diện ứng dụng Băng nguyên tố, khiến cho hắn đã gần đạt đến lục giai đỉnh phong. Hiện tại hầu như có thể khẳng định, việc Vũ Băng Kỷ đột phá đến thất giai chỉ còn là vấn đề thời gian.
Những sự thay đổi này đều bắt đầu từ lúc Đường Tam đến, vì thế nên tổ chức đã nhiều lần điều tra lại về lai lịch của Đường Tam. Nhưng kết quả lần nào cũng đều giống nhau.
Quan Long Giang cũng không hề nói cho Đường Tam biết, thầy giáo đầu tiên của hắn là Vương Diên Phong cùng với những người đã từng ở chung với hắn là ba huynh đệ họ Vương và Lăng Mộc Tuyết đều sẽ được tổ chức Cứu Thục thu nhận. Bởi vì hắn muốn xem thử, trong những người đó còn có thể sinh ra một quái tài như Đường Tam hay không.
"Lên đường thôi!" Quan Long Giang ra lệnh. Tuyên bố rằng từ thời khắc này, tiểu đội của Đường Tam đã bắt đầu chuyến hành trình rèn luyện lần thứ hai.
Những học viên khác đều đang nhìn bọn họ. Những thành quả trong chuyến rèn luyện đầu tiên của nhóm Đường Tam, tất cả mọi người đều đã thấy rõ. Trước đây, khi nhóm Đường Tam ra ngoài rèn luyện trở về, mỗi người đều có thành quả, dưới cái nhìn của những học viên khác, đám Đường Tam có thể làm được, thì họ cũng có thể làm được, có chênh lệch thì cũng không bao nhiêu.
Thế nhưng sự thật cuối cùng đã làm bọn họ bị vỡ mộng! Bọn họ đã rất nỗ lực, thế nhưng khi đối mặt với Yêu thú, đối diện với nguy hiểm sinh tử, bọn họ vẫn bị luống cuống tay chân. Nếu không phải có các vị sư phụ đến cứu viện thì chắc chắn đã xuất hiện thương vong. Về phần thu hoạch cuối cùng, quả thật là khó nói.
Hiện tại tiểu đội của Đường Tam đã muốn bắt đầu chuyến rèn luyện thứ hai, mọi người đều muốn tới nhìn xem, bọn họ là do có vận khí tốt, hay là do thực lực của bọn họ đã trở nên khác biệt rồi.
Cũng không phải là không có ai muốn tham gia vào tiểu đội của đám Đường Tam, ví dụ như Trương Trạch Bân bị Cố Lý đánh bại chính là người muốn tham gia vào nhóm này nhất. Hắn thật sự không rõ tại sao sau khi rèn luyện trở về, bại tướng dưới tay mình lại có thể đánh mình tới mức mình không thể làm gì được.
Về phía học viện, bọn họ muốn xác nhận lại năng lực của nhóm Đường Tam, qua đó sẽ sắp xếp lại những nhóm này.
Rời khỏi Học Viện Cứu Thục từ phía đằng sau, bọn họ bắt đầu tiếp cận khu vực núi non. Tất cả mọi người đều đã quá quen thuộc với lộ trình này.
Vũ Băng Kỷ đi tuốt ở đằng trước, Trình Tử Chanh phi hành ở độ cao trung bình. Cố Lý và Độc Bạch thì đi ở chính giữa, Đường Tam đi ở phía sau cùng. Nhóm năm người bước đi rất nhanh, chỉ vài phút đã biến mất vào trong núi rừng.
"Độc Bạch, ngươi nghĩ rằng lần này vận khí của chúng ta như thế nào?" Cố Lý chạm vào bả vai của Độc Bạch hỏi.
Độc Bạch cười khà khà, nói: "Có ta ở đây, vận khí dĩ nhiên sẽ như mặt trời ban trưa! Tốt đến mức chói chang rồi. "
Cố Lý bĩu môi, nói: "Vật may mắn, gần đây ta thấy ngươi ngày càng nổ to đó!"
Khoảng thời gian gần đây, tinh thần của Độc Bạch đúng là đã trở nên khác biệt. Trước đây hắn bị mọi người gọi là vật may mắn, nhưng thật ra hắn là người kém cỏi nhất ở học viện, đến hắn cũng có cảm giác không ngóc đầu lên được.
Nhưng mà dạo thời gian gần đây thần thái của hắn lại trở nên tươi tỉnh hơn, thỉnh thoảng lại trêu chọc các vị sư huynh, sư tỷ, vô cùng vui vẻ.
"Tự tin đến từ thực lực, ngươi hiểu không?" Độc Bạch lộ ra vẻ đắc ý nói.
Tốc độ tăng trưởng của Tinh thần lực được duy trì tiến độ, tốc độ này khiến cho bản thân hắn cũng có thể cảm nhận được, tốc độ hóa lỏng của Tinh Thần Lực cũng đã tăng lên nhanh hơn trước, tu luyện Tử Cực Ma Đồng cũng có hiệu quả rõ rệt. Điều này làm cho hắn có thể cảm nhận rằng mình sớm muộn gì cũng có thể đột phá ngũ giai, thế thì bảo sao tâm trạng lại không tốt cho được. Hơn nữa hiện tại hắn đã có thể ứng dụng tinh thần trùng kích của Tử Cực Ma Đồng, không còn trói gà không chặt như trước kia nữa.
Tiếp tục đi vào trong rừng khoảng chừng hai giờ, giờ đây bọn họ đã quen với việc di chuyển ở trong rừng núi, không còn ngu ngơ như trước kia nữa. Vũ Băng Kỷ hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người tìm đến một chỗ khá cao để nghỉ ngơi và hồi phục.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!