**Thanh Ngọc Đằng
Dịch: w8haa**
Đường Tam cũng không nóng lòng sử dụng Quả Long Cân để rèn luyện thân thể, chỉ cần hắn sử dụng trong vòng ba ngày là được rồi. Hắn lấy Thanh Ngọc Đằng mà mình vừa mua ra ngoài.
Thanh Ngọc Đằng, tên sao vật vậy. Toàn thân nó có màu xanh lá xen lẫn màu trắng, có cảm giác có thể nhìn xuyên thấu, tựa như một viên phỉ thúy vậy. Nó vô cùng đặc biệt, có cảm giác mềm mại, tỏa ra một sự ám áp vô cùng khó tả.
Cây Thanh Ngọc Đằng mà Đường Tam đã mua có chiều dài khoảng chừng ba mét, nó bị nhốt trong một cái lồng, đang không ngừng vặn vẹo, tựa như một con rắn.
Nó là một loại Yêu thú, Yêu thú Nhị giai. Nếu như có thể khai mở linh trí, lúc đó sẽ trở thành Tinh Quái. Đáng tiếc rằng nó không thể làm được điều này. Khai mở linh trí là chuyện không hề dễ dàng. Yêu thú Nhị giai, lại là một thực vật, nếu dùng tiêu chuẩn của Yêu Quái tộc để đánh giá thì loại này không thể ăn được, cho nên Thanh Ngọc Đằng không hề có tác dụng gì. Đặc điểm duy nhất của nó chính là khá cứng cỏi.
Thanh Ngọc Đằng rất dễ sống, chỉ cần có nước và ánh sáng thì về cơ bản sẽ không thể nào chết được, sức sống vô cùng dai dẳng. Bình thường chúng sẽ xuất hiện ở sâu trong rừng núi, cho dù có vô tình chạm phải chúng cũng sẽ không cảm giác được gì, bởi vì chúng không có bất kì đòn tấn công nào. Chúng được đánh giá là nhị giai, chủ yếu là bởi vì sức bền bỉ của bọn chúng.
Nhìn Thanh Ngọc Đằng màu trắng xanh ở trước mặt, ánh mắt của Đường Tam dường như có chút nhớ nhung. Hắn mở lồng sắt, để Thanh Ngọc Đằng thoát ra.
Sau khi được ra khỏi lồng, Thanh Ngọc Đằng dường như cảm giác được thứ gì, lập tức trở nên sinh động, ngọ nguậy bò sát dưới mặt đất. Bởi vì là nó thực vật, cho nên bản năng khiến nó tự động đi tìm nguồn nước. Tay phải của Đường Tam hơi động đậy, một cơn gió màu xanh lá thổi qua, đưa Thanh Ngọc Đằng đến trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng nắm lại. Thanh Ngọc Đằng lúc ở trong tay hắn thì khá là mềm mại, nhưng khi Đường Tam nắm lấy nó, ngay lập tức nó bắt đầu vặn vẹo, bắt đầu quấn quanh cánh tay của Đường Tam. Đây là một loại bản năng. Tuy rằng nó không hiểu về công kích, nhưng một khi bị chạm tới, sẽ tận dụng đặc tính dẻo dai của cơ thể mình, quấn quanh vật thể chạm vào nó, một số loại Yêu thú nhỏ bé có khi còn bị nó bóp chết nữa cơ.
Nhìn thấy Thanh Ngọc Đằng dài ba mét kia vẫn đang còn quấn quanh cơ thể mình, trong mắt của Đường Tam bỗng xuất hiện hào quang lập loè, Huyền Thiên Công bắt đầu được vận chuyển.
Thanh Ngọc Đằng đột nhiên trở nên run rẩy kịch liệt, ánh sáng trắng bên ngoài cơ thể nó lập tức trở nên mờ đi, chỉ trong giây lát toàn bộ dây leo đã bắt đầu trở nên khô quắt lại, điều này làm cho nó không còn sức để quấn Đường Tam được nữa, bắt đầu trở nên mềm oặt, rủ xuống. Tay phải của Đường Tam rung rung, thúc đẩy Huyền Thiên Công, khiến cho Thanh Ngọc Đằng đã khô quắt kia lập tức biến thành bột mịn, rơi xuống mặt đất.
Hắn nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận về thứ mà mình vừa hấp thu vào trong cơ thể.
Cây Thanh Ngọc Đằng này có giá rất rẻ, là thứ rẻ nhất trong bốn vật phẩm mà hắn đã mua. Chỉ có năm đồng Linh Tê tệ. Giá này là bởi vì Thanh Ngọc Đằng vẫn còn sống. Yêu thú còn sống sẽ có giá cao hơn một chút. Giống y như lúc đầu Mộc Vân Vũ đã nói với Đường Tam, cái cây này là một sợi dây thừng vô cùng cứng cỏi.
Thanh Ngọc Đằng đã bị Đường Tam thôn phệ. Hắn vận chuyển Huyền Thiên Công, bài trừ đi một chút năng lượng hỗn tạp đến từ nó, một cái lạc ấn màu trắng đã bắt đầu hiện ra.
Thông qua kinh nghiệm lúc trước thôn phệ con Sáp Sí Hổ mẹ, Đường Tam đã biết được rằng thôn phệ huyết mạch chi lực của Yêu thú cũng sẽ hình thành huyết mạch lạc ấn. Thanh Ngọc Đằng này cũng được coi là một loại Yêu thú, chẳng qua chỉ là một loại Yêu thú vô cùng nhỏ bé, cho nên dĩ nhiên nó cũng sẽ hình thành nên một cái lạc ấn của riêng mình.
Lần đầu tiên tiến vào cửa hàng thực phẩm, Đường Tam cũng đã thấy cây Thanh Ngọc Đằng này, nhưng lúc đó Đường Tam còn chưa đưa ra quyết định này.
Lần này sau khi trở về, trong bốn vật phẩm mà hắn đã lựa chọn, món mà hắn muốn mua nhất không phải là ba vật phẩm tốn tiền kia, mà chính là cây Thanh Ngọc Đằng này. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn không thể chờ đợi được mà phải lấy Thanh Ngọc Đằng ra đầu tiên. Lạc ấn của Thanh Ngọc Đằng vô cùng nhỏ yếu, sau khi loại bỏ tạp chất cũng chỉ còn tương đương với một cái lạc ấn nhất giai, quả thật là rất yêu. Nhưng mà lúc này trên mặt Đường Tam lại lộ ra vẻ vô cùng vui mừng.
Tiếp theo trong nháy mắt, thông qua Tinh Thần Lực, Đường Tam đem lạc ấn Thanh Ngọc Đằng nhỏ bé này đặt vào vị trí thứ sáu mà hắn vừa có được cách đây không lâu, xếp nó vào vị trí cuối cùng, đứng chung hàng ngũ với những lạc ấn còn lại.
Đúng vậy, hắn vậy mà lại lựa chọn một loại tinh thú huyết mạch vô cùng nhỏ bé, biến nó trở thành lạc ấn thứ sáu của mình.
Lạc ấn Thanh Ngọc Đằng vững vàng đứng ở vị trí cuối cùng, tỏa ra hào quang màu trắng nhạt. Nếu so với năm cái lạc ấn còn lại thì dường như nó vô cùng nhỏ bé, nhưng mà sự vui mừng trên mặt Đường Tam lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Đường Tam hít một hơi thật sâu, đưa năng lượng của Huyền Thiên Công truyền vào lạc ấn Thanh Ngọc Đằng. Đường Tam nâng tay phải lên, ngay lập tức có một chút ánh sáng xanh ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn, sau đó từ từ chui ra, chính là dáng vẻ của Thanh Ngọc Đằng. So với cây Thanh Ngọc Đằng mà hắn thôn phệ lúc trước thì có phần nhỏ hơn đôi chút, sau khi ánh sáng màu xanh chui ra, dưới sự khống chế của Đường Tam nó dần dần trở nên dài hơn, vờn quanh người Đường Tam, Thanh Ngọc Đằng mềm dẻo đung đưa theo ý nghĩ của Đường Tam, biến hóa ra nhiều bộ dạng khác nhau.
Đây là huyết mạch lạc ấn thứ sáu của Đường Tam, cũng là lạc ấn duy nhất có huyết mạch đến từ Hệ Thực Vật. Chỉ có nhất giai, đúng vậy, chỉ có nhất giai. Nhưng trong mắt Đường Tam lại tỏa ra một sự ấm áp, một loại tình cảm vô cùng kì diệu.
Ở kiếp trước, ở thế giới có tên là Đấu La Đại Lục, ở nơi đó tồn tại một thứ tên là Vũ Hồn. Tại thời điểm sáu tuổi, mỗi đứa trẻ đều sẽ tham dự nghi thức thức tỉnh Vũ Hồn.
Vũ Hồn có thể là bất kỳ vật gì, thuộc bất kì chủng loại nào, vô cùng quái dị. Có hai loại chính là Thú Võ Hồn và Khí Võ Hồn. Chỉ có rất ít người khi thức tỉnh Vũ Hồn sẽ xuất hiện một thứ gọi là hồn lực, có thể thông qua việc tu luyện hồn lực để tăng lên sức mạnh Vũ Hồn của mình. Những người đó được gọi là Hồn Sư, là sự tồn tại mạnh mẽ nhất ở thế giới đó, cũng là nghề nghiệp cao quý nhất.
Kiếp trước, vào thời điểm sáu tuổi thì Đường Tam cũng đã thức tỉnh Vũ Hồn của mình, nhưng mà không giống với những người khác có một Vũ Hồn, hắn có đến tận hai loại. Trong đó có một loại theo hắn suốt cả đời, là một thứ tưởng chừng như rất nhỏ bé, tên của nó là Lam Ngân Thảo.
Mà thời điểm này, hắn lựa chọn dung hợp Thanh Ngọc Đằng, bởi vì nó chính là thứ có khí tức cũng như đặc tính giống với Lam Ngân Thảo nhất.
Tuy rằng lúc này Thanh Ngọc Đằng vẫn còn nhỏ yếu như thế, nhưng nó lại khiến cho Đường Tam nhớ về kiếp trước, lúc hắn vừa mới thức tỉnh Vũ hồn của mình.
Lam Ngân Thảo, Thanh Ngọc Đằng!
Còn người của năm đó nữa. . . .
"Ta là Tiểu Vũ, chữ Vũ trong khiêu vũ."."
Đường Tam nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu, mím môm lại, thu hồi Thanh Ngọc Đằng. Hiện tại Thanh Ngọc Đằng vẫn còn nhỏ yếu, nhưng trong tương lai, trong tay mình sao lại không thể trở nên mạnh mẽ một lần nữa?
Một phần ba đệ tử đã ra ngoài rèn luyện, Quan Long Giang và Mộc Ân Tình cũng không có mặt, cho nên hiện tại việc dạy học chủ yếu là do Mộc Vân Vũ chịu trách nhiệm. Tư Nho cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt các học viên, không biết hắn đã đi đâu và làm gì. Đến buổi trưa, sau khóa học rèn luyện thể lực khiến cho mọi người vô cùng mệt mỏi, kéo nhau đi ăn cơm trưa, Đường Tam tìm Mộc Vân Vũ, nói với nàng rằng mình muốn xin phép nghỉ, buổi chiều vào thành đi dạo.
Mộc Vân Vũ vô cùng thoải mái phê duyệt, có lẽ là bởi vì hôm trước đám tiểu tử Đường Tam vừa ghé chỗ nàng mua một mớ vật phẩm đắt tiền khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ. Nàng chỉ dặn dò Đường Tam một chút, là đi ra ngoài không được khoe khoang, không nên để người khác thấy mình có tiền. Cho dù là Yêu Quái thì bình thường cũng có rất ít kẻ thấy được nguyên tố tệ.
Đường Tam đã lục giai rồi, cho nên Mộc Vân Vũ cũng không cần phải cho người đi cùng với hắn. Với thực lực lục giai, vô hình chung đã khiến cho vị trí của Đường Tam ở trong Học viện trở nên cao hơn trước rất nhiều.
Luận về thực lực, hiện tại hắn chỉ xếp sau người mạnh nhất là Vũ Băng Kỷ. Hơn nữa, lúc còn ngũ giai thì hắn đã đánh ngang tay với Vũ Băng Kỷ rồi.
Sau buổi cơm trưa, buổi chiều lại tiếp tục đi học. Mộc Vân Vũ thay Quan Long Giang dạy môn học lý thuyết.
Sau khi chương trình học buổi chiều kết thúc, Đường Tam ngay lập tức rời khỏi học viện, đi thẳng xuống núi. Hắn muốn uống trà sữa, cũng càng muốn gặp cô chủ nhỏ bán trà sữa hơn nữa.
Hắn nhanh chóng bay xuống núi, thẳng tiến đến khi đến sát Gia Lý thành, tốc độ mới bắt đầu chậm lại. Dù cho đã làm người ba kiếp rồi, nhưng mỗi khi gặp nàng, tâm tình của hắn đều trở nên kích động, không còn trầm tĩnh như thường ngày nữa. Trong lúc nóng vội, hắn dường như có cảm giác rằng thời gian trở nên dài hơn, cho nên trong vô thức đã gia tăng tốc độ. Cuối cùng khi trời vừa bắt đầu chạng vạng tối, hắn đã đến nơi quen thuộc này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé