Chương 135: Đi Đến Tiệm Thực Phẩm

**Đi Đến Tiệm Thực Phẩm

Dịch: w8haa**

Đường Tam cười híp mắt nói: "Lần này chúng ta lời được nhiều tiền như vậy, ta nghĩ rằng đối với chúng ta mà nói thì việc quan trọng nhất chuyển hóa mớ tiền này thành thực lực. Đã đến lúc mua sắm trang thiết bị rồi."

"Ta đồng ý!" Trình Tử Chanh lập tức giơ tay lên, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Làm gì có em gái nào không thích mua sắm cơ chứ, cho dù là phụ nữ bao nhiêu tuổi thì chân lý này vẫn không hề thay đổi được đâu.

"Đi một chuyến đến cửa hàng thực phẩm nào!" Độc Bạch nắm trong tay Nguyên Tố tệ, xoay người muốn đi ra ngoài.

Vũ Băng Kỷ cảm thấy chán nản, nói: "Tiểu Đường, còn ta thì sao? Ngươi nghĩ rằng ta nên rèn luyện đến trình độ nào thì có thể tiếp tục ra ngoài?"

Đường Tam nhìn về phía Vũ Băng Kỷ, suy nghĩ một chút, nói: "Ta cảm thấy rằng, lúc nào Đại sư huynh chính thức có thể luyện ra Băng Châm là có thể được rồi."

"Tốt!" Vũ Băng Kỷ không chút do dự gật đầu.

Tuy rằng thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn, nhưng thời gian gần nhất hắn vẫn luôn luôn tập luyện khống chế Băng nguyên tố. Sau khi trải qua sự chỉ điểm của Đường Tam, hiện tại sự lý giải đối với Băng nguyên tố của hắn so với lúc trước đã sâu sắc hơn rất nhiều...

"Vậy đi thôi, tới tiệm thực phẩm mua sắm nào. Ta cảm thấy, người chính thức phát tài chính là Vũ tỷ mới đúng nha." Vũ Băng Kỷ cười nói.

Năm người cùng ra khỏi gian phòng của Vũ Băng Kỷ, trong túi có tiền cảm giác liền trở nên thoải mái ngay. Độc Bạch đi tuốt ở phía đằng trước, bước chân vô cùng khệnh khạng đi đến cửa hàng thực phẩm do Mộc Vân Vũ trông coi.

Thời điểm bọn họ đến cửa hàng thực phẩm, Mộc Vân Vũ lúc này đang sửa soạn lại những món đồ trên quầy hàng của mình. Nhìn thấy năm người bọn họ cùng đến, nàng bật cười thốt lên: "Ôi!!! Mấy đại gia của chúng ta đến rồi. Nói sao đây ta? Hôm nay muốn đến đây chơi lớn ư?"

Đường Tam cười ha hả nói: "Vũ tỷ, chúng ta tới mua đồ đây. Mấy người chúng ta cùng đến mua một lần, có thể giảm giá một chút được không?"

"Giảm giá? Cái này thì không nha. Đừng tưởng là ta không biết các ngươi đã kiếm được bao nhiêu tiền. Vậy mà còn muốn giảm giá nữa? Ngươi không biết cái gì là ghen ăn tức ở ư? Không chém các ngươi một chút là đã rất khách khí rồi đó." Mộc Vân Vũ cười nhếch mép đáp.

Độc Bạch nói: "Vũ tỷ, ngươi không thể như vậy đâu nha! Nếu mà ngươi làm như vậy, chúng ta sẽ vào trong nội thành mua. Đồ tốt trong thành có khi còn nhiều hơn."

Mộc Vân Vũ không hề hoảng hốt mà nói: "Đi đi! Các ngươi có thể thoải mái. Hàng tốt trong thành quả thật nhiều hơn, nhưng mà điều quan trọng là họ có chịu bán cho các ngươi không mới được. Đại đa số các cửa hàng cao cấp đều không bán cho nhân loại phụ thuộc, chỉ có Yêu Quái tộc, thậm chí có một số cửa hàng phải là quý tộc mới có tư cách vào mua sắm. Ngươi có thể đi thử xem."

Trong đầu Đường Tam khẽ chấn động. Từ Mộc Vân Vũ, hắn mới biết được chuyện mới này. Hóa ra nhân loại phụ thuộc đến việc mua đồ cũng bị kì thị đó.

Vũ Băng Kỷ cười ha hả nói: "Vũ tỷ đừng nghe tiểu tử Độc Bạch này nói lung tung, chúng ta lựa chọn đồ đây." Nói xong, hắn hướng về mọi người liếc mắt một cái.

Mộc Vân Vũ cũng không đùa giỡn nữa, nói: "Lựa đi. Nếu vừa ý món nào thì cứ nhớ lấy, sau đó đến đây tính tiền một lần luôn. Có thể mang từng món đi."

Rất nhiều thiên tài địa bảo cần phải có một cách bảo dưỡng thật kĩ, nếu mang đi mà không sử dụng ngay, một thời gian sau sẽ mất đi công dụng của chúng. Nàng nói có thể mang từng món đi, chính là đồng ý bảo dưỡng dùm cho bọn họ.

Năm người cũng không nói gì thêm, lập tức đi vào bên trong chọn lựa vật phẩm.

Thiên tài địa bảo ở bên trong cửa hàng thực phẩm có khá nhiều chủng loại, mặc dù nơi này bọn họ cũng từng tới, nhưng nếu là tới mua đồ, chắc cũng chỉ có Vũ Băng Kỷ là tới mua nhiều mà thôi. Thân là Đại sư huynh, hắn tích góp được cũng là kha khá đó.

Còn Độc Bạch, Đường Tam và Trình Tử Chanh thì đều là lần đầu tiên đến đây mua sắm. Cố Lý đã tới mua vài lần, nhưng cũng không dùng quá nhiều tiền.

Tương đối mà nói, Độc Bạch và Cố Lý bình thường sẽ được chiếu cố hơn mọi người rất nhiều. Bởi vì thiên phú của bọn họ quá tốt, cho nên việc tiến giai của họ đối với Học viện là vô cùng quan trọng, cho nên chắc chắn tài nguyên sẽ được nghiêng về phía bọn họ. Nhưng bên trong cửa hàng thực phẩm cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo vô cùng đắt đỏ mà Học viện mua về, sẽ không có khả năng tự dưng lại cho không bọn họ như thế được, nhất là với tình huống qua nhiều năm mà bọn họ vẫn chưa thể tiến giai.

Mộc Vân Vũ nói: "Nếu như cần lời khuyên từ các vị sư phụ thì cứ đến tìm ta nha." Lúc nàng thấy năm người tới, thật ra trong lòng cũng khá là vui vẻ đó. Nàng dĩ nhiên biết rằng tổng thu hoạch của năm tiểu tử này chắc chắn sẽ hơn hai mươi đồng nguyên tố tệ, dù sao thì hai con Sáp Sí Hổ thật sự là quá đáng giá. Chỉ riêng viên nội đan kia, bán đi sẽ được khoảng năm đồng nguyên tố tệ, có khi còn nhiều hơn thế nữa.

"À, đúng rồi. Ngày mai nhóm học viên thứ hai sẽ bắt đầu tiến hành nhiệm vụ săn bắt. Lần này vẫn là năm người. Chờ bọn họ trở về thì nhóm thứ ba sẽ tiếp tục. Các ngươi vừa vặn đủ chia làm ba nhóm. Cho nên nếu các ngươi nhìn trúng món gì tốt thì phải chọn ngay, đừng để nhóm sau trở về rồi bị lấy mất. Bên trong cửa hàng này có rất nhiều thứ là hàng độc, chỉ có một món thôi, chậm tay là mất đó."

Đường Tam đang đứng một bên lựa chọn, nghe thấy vậy không khỏi mỉm cười, phương thức rao bán này của Vũ tỷ quá tầm thường rồi. Không tính đến những thứ quá giá trị, chỉ nói thu hoạch bình thường, chẳng lẽ tổ thứ hai cũng có thể đạt được lượng thu hoạch như bọn họ hay sao? Tỉ lệ việc này xảy ra là vô cùng thấp đó nha.

Tổ này của Đường Tam, nhìn qua tưởng chừng như Độc Bạch không có sức chiến đấu. Nhưng Vũ Băng Kỷ là Đại sư huynh, thực lực là mạnh nhất, là lục giai dẫn đầu đội. Còn có Đường Tam có thể tạo ra tác dụng vào những lúc quan trọng nhất. Thì Quang Biến của Cố Lý, Trình Tử Chanh hỗ trợ việc trinh sát, Độc Bạch mang đến vận khí. Hai đội còn lại người dẫn đội hẳn là ngũ giai, nếu so về mặt thực lực thì cũng chỉ kém bọn họ một chút. Nhưng mà điều quan trọng nhất là họ không có Đường Tam, cho nên thu hoạch của bọn họ sẽ không thể nào bằng được.

Đối với việc nên mua vật gì, trong nội tâm của Đường Tam đã có sự tính toán từ trước. Lần trước khi đến nơi này quan sát cẩn thận, hắn đã sớm nhớ kĩ những thứ quý giá thích hợp với mình nhất rồi.

Rất nhanh, hắn đã chọn được vật mình muốn, sau khi ghi chép lại số thứ tự của chúng, nhanh chóng trở lại trước mặt Mộc Vân Vũ.

"Vũ tỷ, ta muốn những thứ này." Vừa nói, Đường Tam vừa đem những con số mà mình đã ghi chép đưa cho Mộc Vân Vũ.

Mộc Vân Vũ nhận lấy tờ giấy, so sánh với danh sách của mình, rất nhanh đã đem tên những món đồ mà Đường Tam chọn làm ra một danh sách mới.

Khi nàng ghi chép mọi thứ hoàn tất, không khỏi có chút kinh ngạc nói: "Đây là tất cả những thứ ngươi muốn? Quả Long Cân cũng không tệ, dùng để rèn luyện kinh mạch vô cùng tốt. Nhưng mà ngươi cũng cam lòng sao? Một Quả Long Cân có giá tới một Nguyên Tố tệ đó! Nhưng mà còn cái Thanh Ngọc Đằng này ngươi lấy có tác dụng gì? Đây chỉ là một con Yêu thú cấp thấp mà thôi. Nhị giai Yêu thú lại còn sống nữa. Con hàng này tác dụng lớn nhất cũng chỉ có thể dùng để buộc đồ mà thôi. Ngươi mua để làm dây thừng à? Làm dây thừng thì cũng không được, con này còn sống mà. Sẽ không ổn định nha !"

"Còn có cái này nữa, ngươi mua thứ này để làm gì? Tiêm Tinh Kim? Cái kim loại hiếm này có tác dụng gì với ngươi? Bên trong nó không có bất kì năng lượng thuộc tính nào, làm Yêu tệ còn không được nữa là. Còn Hắc Ô thạch này nữa. Con hàng này thì có tác dụng gì chứ? Vả lại ngươi còn mua nhiều như vậy. Thứ này ngoại trừ việc khá cứng rắn, cũng không có bất kì năng lượng nào bên trong. Có phải ngươi có nhiều tiền quá nên chơi ngông không hả!"

Nghe những lời trách móc liên tục của Mộc Vân Vũ, Đường Tam chỉ đành nở nụ cười khổ, đáp: "Vũ tỷ, ta thấy chúng có tác dụng."

"Có tác dụng gì? Số lượng bốn thứ linh tinh mà ngươi muốn mua này, cũng phải đến hai Nguyên tố tệ rồi. Ngươi có biết Tiêm Tinh Kim là để làm gì hay không? Cái này là thứ không đáng...nhất. Chúng chủ yếu để làm trang sức cho phụ nữ mà thôi. Yêu Quái tộc toàn bộ đều dùng thứ này để khảm lên trang sức, bởi vì nó sáng bóng, màu sắc tươi mới, cho nên rất được hoan nghênh, bởi vì sản lượng của chúng rất ít nên giá mới cao như thế. Ngươi là một nam tử, lấy cái thứ này làm gì? Chẳng lẽ muốn làm trang sức tặng cho nữ sinh? Ngươi thích Chanh tử rồi hả?"

"Ta..." Đường Tam cũng không biết phải nói gì bây giờ. Hắn dĩ nhiên biết Mộc Vân Vũ có lòng tốt, nhưng những thứ này thật sự có tác dụng đối với hắn nha!

"Hả? Thích ta? Không được đâu Đường Tam à, ta không thích người nhỏ tuổi hơn ta đâu. Ngươi đừng nghĩ về chuyện này nữa, hay quên suy nghĩ này đi." Trình Tử Chanh vô cùng thính tai, ngay lập tức không hề do dự cự tuyệt.

Nhưng dường như nàng đang nghĩ về những điểm tốt của Đường Tam, còn bổ sung thêm một câu: "Tiểu Đường à! Ta biết ngươi là người tốt, nhưng hiện tại chúng ta vẫn còn nhỏ, cho nên cứ cố gắng tu luyện đi, học tập vẫn là trên hết."

Lại còn mang thêm danh hiệu “người tốt” nữa? Đường Tam đứng đơ mặt, khóe miệng giật giật.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!