Chương 13 : Tàn nhẫn
Đường Tam mím chặt môi, lúc này thật sự nhịn không được muốn xông ra ngoài. Nhưng sự ngăn cản của Vương Diên Phong đã khiến huyết dịch sôi trào của hắn dần dần nguội đi.
Phong Lang trấn lãnh chúa rất có thể là ngũ giai cường giả, Đại Tế Ti kia chỉ sợ là lục giai. Lúc này lao ra, không khác nào tiến vào chỗ chết. Thế nhưng nhân loại nơi này dù kể cả không có linh hồn đi chăng nữa, bọn họ cùng Đường Tam vẫn là cùng một loại chủng tộc!
Thời điểm Lang yêu giết người quả thực không khác nào giết súc vật. Trong mắt chúng, con người thậm còn không bằng con vật.
“Dâng lễ vật lên!” Thanh âm của Đại Tế Ti vang lên lần nữa.
Đường Tam xê dịch một chút, tránh qua Vương Diên Phong, nhìn ra bên ngoài. Vương Diên Phong dường như cảm giác được, quay đầu nhìn hắn, nhướng mày.
Lúc này mấy hài tử thông qua khảo hạch đều đã sợ đến run lẩy bẩy. Đường Tam trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ kinh hãi. Sau khi thấy vẻ mặt của Đường Tam, Vương Diên Phong thở phào nhẹ nhõm, đưa tay phải kéo hắn đứng về phía sau mình.
Đường Tam mặc dù không biết thân phận của Vương Diên Phong tại Phong Lang tộc là gì. Nhưng dựa vào cách hắn tiến hành khảo hạch, cùng hành động hiện tại của hắn, chí ít hắn vẫn còn có chút lòng người.
Đứng sau lưng Vương Diên Phong, Đường Tam nhìn thấy rất nhiều nữ nhân thân thể trần trụi, từng người một đang được đưa tới.
Trên tế đàn, tổng cộng là mười người. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là tế phẩm mà Đại Tế Ti nhắc tới.
Lúc này Đường Tam không còn giả bộ nữa. Thân thể hắn thật sự đang run rẩy. Mặc dù tại Phong Lang trấn này đã gặp quá nhiều người chết. Nhưng sát hại tàn nhẫn như vậy, là lần đầu tiên hắn chứng kiến.
Ngay cả trong kiếp trước, hắn cũng hiếm khi bộc lộ cảm xúc phẫn nộ. Đã từng là Thần Vương, tự biết khống chế tốt cảm xúc. Nhưng giờ phút này hắn làm sao có thể bình tĩnh được?
“Tổ tiên vĩ đại! Hôm nay, con cháu của ngài, vì ngài dâng lên huyết thực ngon nhất. Xin ngài hãy luôn phù hộ con cháu, để Phong Lang nhất mạch chúng ta ngày càng lớn mạnh. Dâng lên huyết thực!”
Cùng với tiếng kêu của Đại Tế Ti, mười nữ tử trong nháy mắt bị giết chết, tiếng sói tru lần nữa truyền khắp Phong Lang trấn.
Đối với bọn chúng, đại điển tế tự chính là thời điểm điên cuồng và phấn khích nhất.
Chết. Rồi lại chết.
Đường Tam thống khổ nhắm mắt lại. Giờ phút này trong lòng hắn không còn do dự. Hắn muốn thay đổi thế giới và mọi thứ ở đây, muốn nhân loại nơi này không còn thống khổ nữa, thức tỉnh nhân loại, phá vỡ sự thống trị của Yêu quái tộc cùng Tinh quái tộc. Tại bất kỳ thế giới nào cũng đều chính là cá lớn nuốt cá bé. Chỉ bằng cách làm cho nhân loại thực sự mạnh lên, chúng ta mới có thể thay đổi tất cả những điều này.
Đại điển tế tự vẫn tiếp tục, kéo dài đến nửa giờ mới chuẩn bị kết thúc.
Đường Tam từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, thân thể một mực lạnh run. Hắn không tiếp tục nhìn về hướng tế đàn nữa, chỉ yên lặng đứng sau lưng Vương Diên Phong.
Giờ đây, nội tâm hắn đã trở nên vô cùng kiên định. Ngoại trừ tìm kiếm thê tử, tại Pháp Lam thế giới Yêu Tinh kia đại lục này, hắn còn có một trách nhiệm nặng nề khác!
Tế tự kết thúc, lũ Lang yêu rời đi. Vương Diên Phong quay sang Đường Tam, Lăng Mộc Tuyết cùng năm người nói :
“Các ngươi đi theo ta.”
Năm người nơm nớp lo sợ theo sát Vương Diên Phong. Vương Diên Phong dẫn bọn hắn đến một ngôi nhà ở phía tây Phong Lang trấn.
Nơi này khác xa thôn làng nơi bọn hắn từng ở. Đây là một tòa nhà được xây dựng bằng gỗ đá, kiểu nhà nhỏ hai gian, phía trước là sân có hàng rào bằng cọc gỗ bao quanh. Diện tích ước chừng hơn 100 mét vuông.
Vương Diên Phong đẩy cửa sân, dẫn bọn hắn vào trong viện. Cánh cửa tòa nhà lầu hai chợt mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi đó. Nhìn thấy Vương Diên Phong trở về, nàng vội vàng đi lên trước, nhẹ giọng nói : “Kết thúc rồi sao?”
Vương Diên Phong than nhẹ một tiếng : “Đã kết thúc.”
Nữ tử cúi đầu xuống, hốc mắt có chút đỏ lên : “Lần này là năm đứa nhỏ sao?”
“Ừ. Còn có năm lần thất bại.”
Nữ tử hiển nhiên biết việc thất bại là gì, chỉ cúi đầu.
Vương Diên Phong nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Vào trong trước đi.” Nữ tử nhẹ giọng nói, thanh âm của nàng có chút khàn khàn.
Vương Diên Phong cùng nữ tử kia dẫn đầu. Đường Tam, Lăng Mộc Tuyết cùng năm người theo vào phía trong. Trong phòng thật ấm áp, lò sưởi trên vách tường đốt lên tỏa ra không khí ấm áp. Ngôi nhà trang trí rất đơn giản, nhưng đầy đủ bàn ghế, hai bên đều có các gian phòng, còn có thang dẫn lên lầu.
Cảm nhận được sự ấm áp trong căn nhà, Đường Tam cùng bốn người tuy chân tay còn luống cuống, nhưng so với trước kia rốt cuộc cũng thoải mái hơn vài phần.
Nữ tử kia đi tới rót mấy chén nước nóng đưa cho bọn hắn. Bưng chén nước trong tay, Đường Tam đột nhiên lại có cảm giác một lần nữa được đối xử như một con người. Lăng Mộc Tuyết nhịn không được thấp giọng khóc lên.
Vương Diên Phong thở dài một tiếng, nói : “Các ngươi tuy may mắn, nhưng cũng là bất hạnh. Các ngươi đã được lựa chọn, có được cuộc sống mới. Hài tử, từ hôm nay trở đi, ta chính là lão sư của các ngươi. Theo ta chăm chỉ học tập. Có thể tự bảo vệ bản thân, mới có thể tồn tại theo đúng nghĩa.
Ba năm sau, sẽ có thêm một khảo hạch khác. Các ngươi cần chiến thắng Lang yêu cùng lứa mới chính thức có được tư cách trở thành chư hầu. Nếu không… Hoàn cảnh của mấy hài tử hôm nay, các ngươi cũng đều đã thấy.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút.
“Ta không biết các ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói hay không, ta sẽ cố gắng dạy bảo các ngươi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi ở chỗ này với ta. Sau khi thông qua khảo hạch trở thành chư hầu, các ngươi mới có thể có được nơi ở riêng thuộc về mình.”
Hắn quay sang nữ tử bên cạnh, nói : “Vị này là sư mẫu của các ngươi, nàng tên là Khâu Tĩnh. Chúng ta trước kia đều đã trải qua những khảo hạch này. Sở dĩ có thể sống sót, bởi vì đã trở thành chư hầu. Ba năm kế tiếp các ngươi cũng phải nỗ lực đạt được tư cách đó mới thoát khỏi kiếp làm nô lệ.
Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi. Sư mẫu sẽ đưa các ngươi về phòng. Nam hài nhi hai người ở một gian, nha đầu này một mình một gian. Ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành dạy dỗ.
Bảng hiệu đều đã chuẩn bị rồi, phải đeo nó trên người. Nếu các ngươi muốn ra ngoài, nhất định phải mang theo. Có nó, các ngươi sẽ không bị coi là nô lệ.”
Vương Diên Phong đưa cho bọn hắn mỗi người một tấm bảng gỗ. Tấm bảng gỗ có điêu khắc hoa văn, còn được khảm một khối bằng thứ giống như nanh sói, nhưng không phải loại răng nanh kia.
Tất cả đều sống ở lầu một. Đường Tam được phân chung phòng với một nam hài nhi mười tuổi.
Khâu Tĩnh dẫn bọn hắn đến phòng. Lầu một có nhà vệ sinh chung. Nàng để bọn hắn tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm xong, mỗi người được phát một bộ trang phục mới được làm từ vải bố thô ráp. Mặc dù thô ráp, nhưng rất dày, giữ ấm rất tốt.
Tất cả tắm rửa sạch sẽ sau đó cùng nhau ăn cơm trên lầu. Thức ăn là một loại tương tự rễ cây, chỉ là đun sôi cùng với chút muối, và một ít thịt nấu chín. Đối với nô lệ mà nói đã là thịnh soạn lắm rồi. Canh thịt tuy không có mùi vị gì nhưng rất ngon miệng, khiến tâm tình của mọi người đều dịu đi rất nhiều.
Đường Tam chú ý tới Lăng Mộc Tuyết. Từ đầu đến cuối hai con ngươi nàng sưng đỏ, ánh mắt đờ đẫn, chỉ ăn rất ít thức ăn.
Vương Diên Phong hỏi qua tên của bọn hắn. Trong năm người, ngoại trừ Đường Tam cùng Lăng Mộc Tuyết, ba người còn lại thậm chí còn không có tên gọi, chỉ được gọi bằng biệt hiệu đơn giản.