Chương 122: Hổ Mẹ Đến Rồi

**Hổ Mẹ Đến Rồi

Dịch: w8haa**

"Ngaooo " Một tiếng rống giận dữ đầy ai oán vang lên. Một cơn cuồng phong thổi đến, những tán cây xung quanh lập tức tàn lụi. Đám năm người Đường Tam sắc mặt trở nên trắng bệch.

Đến rồi, vậy mà thật sự đến rồi. Đây mới chính là thứ đe dọa đến tính mạng!

Một hình dáng khổng lồ mang theo ánh sáng xanh chói mắt lao tới, nó đáp xuống trước mặt bọn họ không xa, kèm theo đó là một áp lực cực lớn thổi tung bọn họ, làm bọn họ bay ngược về phía sau.

Con Sáp Sí Hổ vừa đến này có chiều cao khoảng chừng sáu mét, đôi cánh dài hơn tám mét. Một lượng Phong nguyên tố khổng lồ đang vờn quanh thân thể nó, tiếng gầm gừ của nó còn phẫn nộ hơn cả Sáp Sí Hổ Vương lúc nãy.

Chính xác, hổ mẹ đến rồi!

Trước mắt bọn họ chính là vợ của Sáp Sí Hổ Vương, cũng là mẹ của con Sáp Sí Hổ mà bọn họ đã giết chết. Đây chính là một gia đình!

Nếu như không phải con Sáp Sí Hổ con kia muốn săn bọn họ, một nhà bọn chúng sẽ vẫn vô cùng hạnh phúc. Khi gặp gia đình như vậy, đám Đường Tam sẽ lựa chọn đi đường vòng.

Thế nhưng Sáp Sí Hổ con bởi vì tham ăn mà phải mất mạng, khiến cho cha mẹ nó giờ phút này vô cùng phẫn nộ.

Bởi vì huyết mạch tương liên và tu vi của mình, cho nên Sáp Sí Hổ Vương ngay lập tức cảm nhận được, chạy đến đầu tiên. Hổ mẹ theo sát phía sau, tuy đến chậm một chút nhưng lại vừa vặn ngăn cản được đường đi của bọn hắn. Không phải nghi ngờ gì nữa, đây chính là một con Sáp Sí Hổ trưởng thành. Trong thế giới của loài hổ, sức mạnh của hổ cái sẽ thua kém một chút so với hổ đực. Thế nhưng có thể ghép đôi với Sáp Sí Hổ Vương thì con Hổ đang ở trước mắt mọi người cũng không hề tầm thường.

Chỉ thiếu một chút nữa thì con Hổ mẹ này đã đạt đến bát giai rồi. Đây là phán đoán trong giây lát của Đường Tam. Nói cách khác, con hổ mẹ trước mắt này có tu vi thất giai đỉnh phong, chỉ kém chút nữa đã là bát giai rồi.

Hiện tại Trương Hạo Hiên cửu giai đang đối mặt với Sáp Sí Hổ Vương, có thể ngăn cản được nó cũng đã là chuyện không hề dễ dàng. Người bảo vệ hoàn hảo trong suy nghĩ của Vũ Băng Kỷ giờ phút này đã bị quấn lấy mất rồi.

Cho nên giờ phút này bọn họ phải đối mặt với một con Sáp Sí Hổ thất giai đỉnh phong, hơn nữa còn là một con Hổ mẹ đang vô cùng đau khổ và tức giận điên cuồng.

Vũ Băng Kỷ và Cố Lý lúc này cũng không còn ở trạng thái mạnh nhất, Đường Tam và Trình Tử Chanh thì đỡ hơn một chút. Nhưng mà trong đám bọn họ, Vũ Băng Kỷ mạnh nhất thì cũng chỉ mới lục giai mà thôi.

Sự chênh lệch giữa lục giai và thất giai chính là một cánh cửa vô cùng lớn, huống hồ gì đối phương lại còn có thể hình vô cùng to lớn. Vũ Băng Kỷ chầm chậm đặt Độc Bạch đang ở trên lưng mình xuống, nói nhỏ: "Chạy xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, ngươi không thể chết được. Cho dù như thế nào cũng phải nghĩ cách trở về."

Tại thời khắc này, tâm tình của Vũ Băng Kỷ ngược lại lại trở nên vô cùng bình tĩnh. Tuy rằng Vũ Băng Kỷ năm nay cũng chỉ có mười sáu tuổi, nhưng hắn là Đại sư huynh của học viện Cứu Thục. Hắn là người lớn tuổi nhất ở đây, là người có tu vi cao nhất.

Vũ Băng Kỷ không hề oán hận ai cả, bởi vì làm vậy cũng không có ý nghĩa gì. Không ai có thể tưởng tượng được rằng chuyện như thế này sẽ phát sinh cả.

Ở thời điểm này, Vũ Băng Kỷ đã đặt quyết tâm, cho dù có như thế nào thì cũng phải bảo vệ sư đệ, sư muội của mình.

"Đường Tam, ngươi dẫn bọn họ rời đi, ngay lập tức. Nếu không chạy được thì chia nhau ra, ít nhất phải có người trở về. Ta ở lại ngăn cản nó. Ta không biết có thể ngăn cản được bao lâu, các ngươi đi mau."

Khu vực này vẫn nằm trong phạm vi lĩnh vực của Sáp Sí Hổ Vương, cho nên Trình Tử Chanh vẫn không thể bay được, nhưng nếu có thể ra khỏi khu vực này, lúc đó có thể bay rồi thì xác suất bọn họ đào tẩu thành công sẽ lớn hơn.

"Không có tác dụng đâu, một mình ngươi căn bản không ngăn cản được mấy giây." Giọng của Đường Tam cũng bình tĩnh y như vậy, hắn đi đến bênh cạnh Vũ Băng Kỷ, đứng sánh vai cùng Vũ Băng Kỷ.

"Đại sư huynh, đi ra ngoài rèn luyện là ý kiến của ta, chúng ta cùng nhau đối mặt với kẻ địch."

Hắn chỉ mới có chín tuổi, dáng người của hắn nếu so với Vũ Băng Kỷ thì thấp bé hơn nhiều. Nhưng mà giờ khắc này, hắn đứng sánh vai cùng Vũ Băng Kỷ lại không hề thấy được sự thấp bé nào.

"Mục tiêu của chúng ta không phải là Sáp Sí Hổ thất giai sao? Đi cái gì mà đi? Đánh là được." Cố Lý đứng bên cạnh Đường Tam, ba người cùng đứng sánh vai.

Đường Tam quay đầu lại nhìn về phía Trình Tử Chanh và Độc Bạch, nói: "Hai người các ngươi có ở lại cũng vô dụng, đi mau lên."

Gặp Sáp Sí Hổ có tu vi thất giai đỉnh phong, cho dù Đường Tam không che dấu năng lực của mình nữa, đem vài năng lực đang ẩn giấu ra sử dụng cũng không hề nắm chắc chiến thắng trong tay. Dù sao thì hắn cũng mới đạt đến ngũ giai, mặc dù là ngũ giai đỉnh phong.

"Ta không đi! Độc Bạch ngươi đi đi!" Trình Tử Chanh trở nên quật cường, nhìn bóng lưng của ba người bọn họ, nàng cũng không muốn rời đi nữa.

"Nói lời vô dụng làm gì, còn không đi mau! Một mình hắn có thể chạy được bao xa?" Vũ Băng Kỷ đột nhiên quay đầu lại, tức giận nói.

Giờ phút này, hào quang màu xanh lượn lờ xung quanh thân thể của con Sáp Sí Hổ mẹ kia vô cùng chói mắt đã xua đi toàn bộ bóng tối xung quanh đó, Phong Cương vây quanh thân thể con Sáp Sí Hổ mẹ này so với con Sáp Sí Hổ con kia nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần, áp lực cực lớn truyền về phía mọi người.

". . ."

Trình Tử Chanh muốn nói cái gì nữa, nhưng nhìn thoáng qua Độc Bạch đã thấy mặt trắng bệch, nàng không cam lòng cắn răng, kéo Độc Bạch quay người bỏ chạy.

Lúc này, trong mắt Đường Tam không có sự sợ hãi, nếu như có thể chọn, hắn tuyệt đối sẽ không bại lộ năng lực của mình, càng sẽ không vận dụng thần thức. Nhưng mà hiện tại xem ra hắn không có sự lựa chọn rồi.

Hắn quả thật không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy, cho dù là Trương Hạo Hiên cửu giai cũng không bảo vệ được bọn họ. Nhưng mà kế hoạch lại không thay đổi nhanh bằng sự thay đổi, chỉ có thể lấy ra át chủ bài mới có thể giữ lại mạng sống cho mọi người.

Nhưng thật ra, trong lòng hắn lại đang vui mừng, bởi vì ít nhất hắn đã không nhìn lầm người. Cho dù là Vũ Băng Kỷ kiên quyết dứt khoát quyết định ở lại đoản hậu hay là Cố Lý nhìn có vẻ lỗ mãng, trên thực tế đều có nhiệt huyết trong tim thà chết không lùi, làm cho hắn dường như trở lại kiếp trước, lúc đồng cam cộng khổ cùng những đồng đội của mình. Bọn họ đều là những người đáng để tin tưởng.

Trong hai tròng mắt Đường Tam, hào quang màu trắng óng ánh dường như vừa lóe lên. Hắn nói nhỏ: "Đại sư huynh, Cố Lý sư huynh, các ngươi giúp ta. Phóng Băng Mâu!"

Nghe những lời Đường Tam vừa nói, Vũ Băng Kỷ không chút do dự nắm chặt tay phải của mình lại, Băng nguyên tố nhanh chóng được ngưng tụ, huyết mạch chi lực toàn thân bắt đầu dâng trào. Dưới áp lực cực lớn đang ở trước mắt này, Vũ Băng Kỷ không hề giữ lại một chút nào nữa.

Băng Mâu lập tức được phóng ra, khi bay mang theo âm thanh vô cùng chói tai, bay thẳng về phía lão Hổ.

Mũi chân của Đường Tam chạm trên mặt đất, ngay khi Băng Mâu được phóng ra dường như hắn đã ngay lập tức nhảy lên, hắn đứng trên Băng mâu âm thầm như một nhẫn giả, dưới lực đẩy của Băng Mâu, hắn cũng bay thẳng về phía lão Hổ. Vũ Băng Kỷ và Cố Lý cũng không đứng yên, ngay khi Đường Tam cưỡi Băng Mâu lao tới, bọn hát cũng xuất phát, theo sát ngay phía sau.

Tuy rằng bọn họ cũng không biết Đường Tam muốn làm gì, nhưng ngay lúc này chỉ có dùng hết sức mới có thể giữ lại cái mạng nhỏ này.

Đường Tam không hề sử dụng lạc ấn Phong Lang Biến, giờ khắc này, bên trong đôi mắt của hắn có hào quang màu trắng vô cùng óng ánh. Dưới cái nhìn chăm chú của Linh Tê Thiên Nhãn, Phong nguyên tố ở phía trước có thể nhìn thấy được một cách rõ ràng, cái Phong Cương kia rất nồng đậm, mang theo ánh sáng xanh vô cùng chói mắt.

Lão hổ mẹ này chỉ trong chớp mắt đã động rồi, hai cánh lớn sau lưng đập một phát, chỉ trong chớp mắt nó đã đánh về phía Đường Tam, cánh tay phải giơ lên mang theo khí tức vô cùng mãnh liệt, năm đạo Phong Trảo vô cùng mạnh mẽ giáng xuống.

Nếu như bị một trảo này đánh trúng, Đường Tam sẽ chết ngay lập tức.

"Ngưng!" Đường Tam quát lên một tiếng. Cố Lý cũng đã chuẩn bị xong, dưới sự nhắc nhở của Đường Tam thì ngay lập tức phát động Thì Quang Biến. Sức khống chế của Thì Quang Biến rất mạnh, cho dù có vượt cấp thì cũng có thể thi triển được.

Nhưng mà, sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên thật sự quá lớn. Lão hổ này quả thật bị dừng lại trên không trung, nhưng chỉ có thể dừng lại trong nháy mắt, Phong Cương trên hổ trảo cũng không hề bị tiêu tán.

Lúc này Vũ Băng Kỷ đang hướng về phía trước, lòng hắn lúc này nóng như lửa đốt. Không biết có phải là hoa mắt hay không, hắn dường như nhìn thấy tuy rằng con Hổ mẹ kia dừng lại chỉ trong giây lát, nhưng mà thật sự nó đã dừng lại hai lần trên không trung.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!