Chương 111: Loạn Phi Phong Lại Hiện Thế

**Loạn Phi Phong Lại Hiện Thế

Dịch: w8haa**

Trước đây việc hắn quan tâm hơn chính là sự cảm ngộ đối với Băng nguyên tố, đây cũng là phương pháp tu luyện mà Quan Long Giang vẫn luôn hướng dẫn cho hắn, nhưng sau khi nghe Đường Tam chỉ điểm, hắn bắt đầu thử nghiệm việc áp súc Băng nguyên tố, hơn nữa hắn luôn có cảm giác Tinh Thần Lực của mình luôn luôn không đủ dùng. Gia tăng Tinh Thần Lực, đối với việc khống chế Băng nguyên tố của hắn chắc chắn sẽ có chỗ tốt.

"Cám ơn ngươi, Tiểu Đường." Cố Lý chăm chú nhìn hắn gật đầu.

Đường Tam cười nói: "Không cần cám ơn. Ta cũng chỉ có ý tưởng như vậy mà thôi. Thật ra chính ta cũng tu luyện như vậy, cho nên Tinh Thần Lực của ta cũng tạm ổn."

Đối với Tinh Thần Lực của hắn, mọi người dĩ nhiên sẽ tin tưởng, có thể khống chế Phong Nhận đến trình độ đó, làm sao có thể có việc Tinh Thần Lực không đủ cường đại cho được.

Đường Tam nói: "Được rồi, vậy giờ ta sẽ dạy ngươi phương pháp để chiến thắng Trương Trạch Bận."

"Sao?"

Cố Lý vô cùng sửng sốt, hắn vẫn còn đang nghĩ rằng phương pháp tu luyện Tinh Thần Lực chính là thứ Đường Tam muốn dạy cho hắn.

Đường Tam tiếp tục không màng đến sự kinh ngạc của hắn, mà đi thẳng xuống dốc núi. Không lâu sau, hắn trở về, trên tay cầm một sợi dây leo và một cục đá nhìn vô cùng cứng rắn.

"Phải làm gì với mấy thứ này?" Bốn người đều rất ngạc nhiên.

Đường Tam cũng không giải thích, ngồi xổm xuống mặt đất, dùng sợi dây leo kia quấn quanh cục đá. Rất nhanh, hòn đá đã bị buộc chặt, một đầu còn lại của sợi dây leo dài khoảng chừng hai mét.

Đường Tam nhìn về phía bốn người đang đứng, nói: "Các ngươi lùi ra xa một chút, sư huynh Cố Lý, ngươi chú ý xem động tác của ta, và nhìn sự vận hành và biến hóa của tảng đá."

"Uhm."

Cố Lý gật gật đầu, đi theo Vũ Băng Kỷ và Độc Bạch, cùng lui sang một bên.

Đường Tam ước lượng sức nặng của hòn đá, mắt của hắn hơi liếc sang phải, dường như đang nhớ đến thứ gì đó. Tiếp theo trong nháy mắt, hắn bắt đầu chuyển động.

Hắn cầm dây leo trong tay hướng về phía trước, hòn đá đang nằm trên mặt đất, sau khi hắn dùng tay phải kéo dây leo, hòn đá liền bay theo. Ngay sau đó, thân thể Đường Tam lại thay đổi chuyển động, dùng thân thể kéo dây leo, dây leo kéo hòn đá, hòn đá phát ra tiếng xé gió, đã bị hắn kéo xoay tròn một vòng, sau đó hung hăng nện vào mặt đất, phát ra một tiếng “Ầm” to đùng.

Chỗ hôm nay bọn họ ở là một cái sườn đất, dưới đất là một lớp bùn đất, lớp đất lập tức bị nện xuống tạo thành một cái hố, mà viên đá kia lại văng lên

Động tác của Đường Tam không hề dừng lại, mượn sức đẩy của hòn đá, thân thể xoay tròn một lần nữa, tốc độ bay của hòn đá đã tăng lên, sau khi xoay tròn được một vòng, lại tiếp tục đập xuống mặt đất một cách vô cùng hung hăng.

"Ầmm!"

Âm thanh lần va chạm này rõ ràng to hơn lần trước một chút.

Tốc độ hòn đá văng ra lại càng nhanh hơn, Đường Tam không hề dừng lại, hòn đá lại tiếp tục bị kéo đi, tiếng gió rít rõ ràng to hơn vài lần, lại một lần nữa được ném ra.

Theo từng vòng xoay tròn của Đường Tam, tốc độ bay của hòn đá càng ngày càng nhanh, sức phản lại khi đập xuống cũng càng ngày càng lớn.

Sau khi trải qua nhiều tiếng nổ, cái hố trên mặt đất không ngừng to ra, ngay cả xung quanh cái hố cũng đã có những vết nứt, toàn bộ dốc núi dường như đều đang chấn động.

Thời gian dần trôi qua, Đường Tam xoay tròn càng ngày càng nhanh, giống như một con quay, nhưng mà điều kì lạ chính là hòn đá kia luôn đập chính xác trúng cái lỗ trên mặt đất, nương theo từng tiếng nổ vang vô cùng mãnh liệt, cùng với tiếng gió rít ngày càng to hơn, bốn người đang đứng xem đều đang mở to mắt nhìn cảnh tượng này.

Bọn họ dĩ nhiên có thể cảm giác được, cái này chắc chắn không đơn giản chỉ là dùng hòn đá đập xuống mặt đất như vậy, mỗi một lần va chạm đều có sức mạnh lớn hơn lần trước, mỗi một lần xoay tốc độ cũng sẽ càng nhanh hơn, nhưng mà vẫn có thể đánh trúng chỗ cũ như trước.

Mượn lực!

Trong đầu Vũ Băng Kỷ đã suy nghĩ ra điều quan trọng nhất của kĩ xảo này.

Tại sao Đường Tam lại có nhiều thứ hay ho như thế! Đây là ý nghĩ trong lòng Độc Bạch.

Trình Tử Chanh nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, nhưng nàng phát hiện rằng mình cũng rất khó khăn để sử dụng kĩ xảo này. Hoặc là nói, sử dụng như thế nào cho đúng? Dùng cánh thay thế được hay không? Cánh của Kim Sí Đại Bằng Điểu không chỉ là dùng để phi hành, cũng là vũ khí, Kim Sí vốn vô cùng cứng rắn.

Kim Sí: Cánh vàng

Lúc này, Cố Lý hoàn toàn hiểu được tại sao Đường Tam phải làm như thế rồi, sợi dây leo buộc lấy hòn đá kia, không phải tương xứng với cái đuôi của mình sau khi thi triển Thì Quang Biến sao? Cái đuôi của mình giống như là búa tạ vậy, là thủ đoạn công kích chủ yếu của mình đây mà.

Bọn họ đều không đếm rõ rốt cuộc Đường Tam đã xoay tròn tổng cộng bao nhiêu vòng. Trong lúc đó, hòn đá và sợi dây leo trong tay Đường Tam rốt cuộc đã bay ra ngoài. Hòn đá mang theo tiếng gió rít to bay thẳng vào bầu trời đêm, dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, nó bay tận vài trăm mét rồi mới biến mất trong núi rừng.

Thân thể Đường Tam tựa như một con quay, đứng tại chỗ xoay thêm mấy vòng mới dần ổn định lại. Khi hắn đã dừng hẳn, sắc mặt ửng hồng, ngực nhấp nhô vô cùng nhanh.

Ba mươi sáu, chỉ có thể hoàn thành ba mươi sáu lần.

Hai tay của Đường Tam hiện tại đã vô cùng nhức mỏi. Với sức lực của một đứa trẻ chín tuổi, hắn chỉ có thể miễn cưỡng công kích ba mưới sáu lần. Không sai, đây là chùy pháp của hắn, một trong những tuyệt học của hắn ở kiếp trước, tên của nó là “Loạn Phi Phong Chùy Pháp”. Mượn lực để tấn công ngược lại, mỗi một đòn tấn công về sau càng trở nên mạnh mẽ. Càng về sau, uy lực của mỗi đòn tấn công đều trở nên vô cùng khủng bố, cực hạn của nó chính là “Cửu Cửu Quy Nhất” chín chín tám mốt đòn tấn công.

Ở kiếp này hắn không còn sử dụng búa, nhưng mà chùy pháp này hắn vẫn luôn phải nhớ rõ. Ngày hôm đó, sau khi hắn đứng quan sát Cố Lý và Trương Trạch Bân chiến đấu, hắn đã cảm thấy rằng bộ chùy pháp này vô cùng thích hợp với Cố Lý.

Mặt đất trước mặt Đường Tam đã bị nện thành một cái hố to, mọi người nhanh chóng chạy đến, sau khi nhìn thấy cái hố và những vết nứt xung quanh nó, sắc mặt của mỗi người đều vô cùng phức tạp.

Đường Tam nhìn về hướng Cố Lý, nói: "Cố Lý sư huynh."

Cố Lý nhanh chóng cắt ngang, nói: "Sau này ngươi đừng gọi ta là sư huynh nữa, hiện tại ta mới hiểu Đại sư huynh nói người giỏi hơn làm thầy là như thế nào. Ngươi gọi ta là Cố Lý được rồi, ngươi là sư huynh của ta có khi còn được. Cám ơn ngươi!"

Hắn rất thông minh, dương nhiên có thể nhìn ra được bộ kỹ xảo chiến đấu này quan trọng với mình như thế nào. Thì Quang Biến của Cố Lý có thể khống chế đối thủ, tuyệt đối là năng lực khống chế mạnh nhất trong toàn bộ học viện Cứu Thục. Chỗ thiếu sót của hắn chính là phương thức công kích.

Sau khi biến thân thành Thì Quang Ngạc có thể khiến cho sức phòng ngự của bản thân hắn trở nên rất mạnh, về phần sức mạnh cũng thuộc hàng top đầu, nhưng thủ đoạn công kích cũng chỉ có mỗi một trò là dùng đuôi để tấn công, khi gặp phải đối thủ cũng có sức phòng thủ mạnh mẽ, hắn cũng không thể làm gì được, chỉ có thể từ từ tiêu hao năng lượng với đối phương. Một khi gặp phải đối thủ có tu vi cao hơn hắn, lại có thể chống chọi lại được, thì thua chỉ là thời gian mà thôi. Tiêu hao của Thì Quang Biến so với các loại Yêu Thần Biến khác tiêu hao lớn hơn nhiều. Cho nên, Cố Lý sợ nhất đúng là đối thủ có sức phòng ngự mạnh mẽ.

Mà chùy pháp Đường Tam vừa thi triển, chắc chắn có thể đem sức tấn công của hắn phát huy, giúp gia tăng lực bộc phát. Nếu như Thì Quang Biến kết hợp với bộ chùy pháp này, như vậy thì sức tấn công của hắn sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ. Cố Lý thật sự không biết sau này thực lực của mình có thể tăng đến trình độ như thế nào nữa.

Đầu tiên dùng Thì Quang Biến cưỡng ép khống chế đối thủ, sau đó sử dụng đuôi làm chùy không ngừng tấn công, mỗi một đòn sẽ càng trở nên mạnh hơn. Cộng hai cái này lại với nhau, quả là một thủ đoạn khó lường! Có thể bổ sung việc thiếu khuyết sức tấn công bộc phát của hắn.

Đường Tam mỉm cười, nói: "Thứ này do ta trong lúc vô tình nghiên cứu ra. Mượn lực trả lực, càng ngày càng tích lũy, ta gọi nó Loạn Phi Phong Chùy Pháp."

Cố Lý nghiêm túc hướng về phía Đường Tam, cúi đầu nói: "Xin hãy dạy cho ta."

Đường Tam cũng không khách khí, tiếp nhận cái cúi đầu này của hắn, ngay sau đó lập tức giảng giải những thứ liên quan về kỹ xảo của Loạn Phi Phong Chùy Pháp. Hắn cũng không hề quan tâm đến những người khác, Vũ Băng Kỷ, Độc Bạch, Trình Tử Chanh đều đứng một bên nghe. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều quên nghỉ ngơi.

Cố Lý biến thân trở thành Thì Quang Ngạc, cử động cái đuôi dài của mình, bắt đầu xoay tròn thân thể, sử dụng cái đuôi làm chùy (vĩ chùy).

Bởi vì cái đuôi này là một phần thân thể của Cố Lý, cho nên lúc thi triển Loạn Phi Phong Chùy Pháp sẽ có sự biến hóa khác biệt, Đường Tam dựa theo tình huống thân thể của Cố Lý để giúp hắn điều chỉnh lại.

Mãi cho đến tận lúc nửa đêm, Cố Lý đã có thể liên tục xoay tròn tấn công ba, bốn lần.