Chương 11 : Sát ý
Nữ hài nhi chỉ vào góc nhà cách đó không xa, bên kia cỏ tranh chất đống, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy bức tường đã bị hư hại một chút.
“Không được thì chạy đi. Nếu là giả mạo, sẽ chết.”
Âm thanh của nữ hài nhi không còn khàn khàn nữa, có lẽ bởi vì đã nói quá nhiều.
“Cảm ơn, ta có thể.” Đường Tam nhẹ giọng nói.
Nữ hài nhi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhìn thấy ánh mắt bình thản của Đường Tam. Thân thể nhỏ nhắn run rẩy, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Ưm.” Nàng động đậy, tựa hồ chuẩn bị rời đi.
“Ta là Đường Tam, ngươi tên gì?”
Đường Tam thấp giọng hỏi. Ngoại trừ Chư Gia Hâm, đây là lần thứ nhất hắn nói chuyện cùng người có xuất thân nô lệ khác. Nữ hài nhi lần nữa nhìn về phía hắn, không ngạc nhiên khi thấy hắn tự nói ra tên mình trước. Do dự một chút sau mới thấp giọng nói :
“Ta tên Lăng Mộc Tuyết.”
Nghe được tên của nàng, Đường Tam ngược lại sửng sốt. Cái tên này nghe không giống như tên của một nô lệ chút nào.
“Mẫu thân ta là bị, là bị……” Lăng Mộc Tuyết lắp bắp nói : “Cho nên, mẫu thân cùng ta sống chung một làng, làng của chúng ta. Mẫu thân dạy ta……”
Mặc dù năng lực biểu đạt có hạn, nhưng Đường Tam vẫn hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng. Mẫu thân nàng hẳn là bị Lang yêu nào đó nhìn trúng, mặc dù thân là nô lệ, nhưng lại có chút đặc quyền. Chí ít có thể sống chung một chỗ với hài nhi mình sinh ra, còn dạy nàng một vài thứ. Cho nên tư duy của nữ hài nhi này rõ ràng tốt hơn, có chút hiểu biết. Thậm chí còn có một cái tên dễ nghe.
“Ừ.” Đường Tam không nói gì thêm, nhẹ gật đầu với nàng. Lăng Mộc Tuyết nhìn hắn một chút, trong đôi mắt rõ ràng lộ ra mấy phần lo lắng.
“Ngươi, ngươi thật có thể chứ?”
“Ừ.” Đường Tam lại gật gật đầu.
“Ồ”
Lúc này, đã có kẻ hướng về phía này nhìn chăm chú. Lăng Mộc Tuyết không nói thêm gì nữa, chỉ lần nữa hướng Đường Tam gật đầu. Sau đó cuộn người đi về phía khác. Có lẽ vì cùng Lăng Mộc Tuyết nói vài câu đơn giản, tâm tình Đường Tam đã trở nên tốt hơn. Một mình xa lạ nơi đất khách quê người, cảm nhận được một phần ấm áp, với hắn tựa như là ngọn lửa sưởi ấm. Dù sao, cũng đã tám năm.
Thời gian hai ngày đã tới. Hai ngày này đối với mười người sống sót còn lại có lẽ là khoảng thời gian được ăn thức ăn ngon nhất. Tinh thần rõ ràng đã tốt lên. Mấy tên thanh niên lớn tuổi ai cũng mang theo khát vọng. Bọn họ hiểu đây là cơ hội của chính mình!
Trong mười người, chỉ có Lăng Mộc Tuyết là nữ. Nhưng cũng không có người nào chú ý đến nàng ta. Hiện tại mục tiêu của tất cả đều là việc thức tỉnh huyết mạch.
Nếu có thể vượt qua, điều đó có nghĩa là không cần tiếp tục làm nô lệ nữa, có thể trở thành Phong Lang tộc chư hầu. Đối với nô lệ đây đúng là một bước lên trời. Địa vị hèn mọn của bọn họ không khác nào thức ăn, cơ bản chính là súc vật đãi ngộ. Thậm chí còn không bằng cả súc vật.
Cánh cửa ngôi nhà gỗ cuối cùng cũng đã mở. Mấy tên Lang yêu cường tráng đi tới, hét to một tiếng, để Đường Tam cùng bọn người kia đuổi theo. Ra khỏi nhà, ánh nắng có chút chói mắt, chiếu rọi trên người mang đến không ít ấm áp. Lăng Mộc Tuyết đi bên cạnh Đường Tam. Đường Tam lần nữa cảm nhận được ánh mắt kia có chút lo lắng.
“Yên tâm.”
Hắn thấp giọng nói một câu. Lăng Mộc Tuyết sửng sốt ngẩng đầu nhìn. Đường Tam lại hướng nàng gật đầu. Hai ngày qua bọn hắn sống ở nhà gỗ trong trấn. Nhưng hôm nay bọn hắn lại đi tới trung tâm Phong Lang trấn, nơi này Đường Tam chưa từng đến qua. Đây là một quảng trường nhỏ rộng khoảng gần một nghìn mét vuông. Xung quanh đã có không ít người của Phong Lang tộc. Tại chính giữa quảng trường còn có một cái tế đàn.
Điều khiến con ngươi của Đường Tam co rút ngay lập tức chính là, dưới đáy tế đàn dường như là một nền vữa đá chồng chất, mơ hồ có thể thấy rất nhiều đầu lâu trong đó.
Sọ người!
Hai tay Đường Tam siết chặt. Cho dù có chết cũng phải chết như thế này…. Nội tâm phảng phất một ngọn lửa bùng cháy.
Thân đã từng là Thần Vương, tốt chất tâm lý của hắn đương nhiên hơn hẳn người thường. Nhưng tại giờ này khắc này trong lòng hắn lại muốn đem yêu tinh hai tộc hủy diệt toàn bộ!
Ánh mắt bắt đầu trở nên băng lãnh, trong lòng xuất hiện một tia sát ý. Lăng Mộc Tuyết ở bên cạnh tựa hồ cảm nhận được điều gì, trong tiềm thức lùi ra xa hai bước, kéo dài khoảng cách với hắn.
Động tác của nàng khiến Đường Tam giật mình.
Hắn tựa hồ như tìm lại được thứ gì đó của kiếp trước.. Hắn nhớ rõ, thuở thiếu thời đã từng đi qua một con đường, một cái Địa Ngục lộ. Bình tĩnh lại, hắn khẽ nhắm hai mắt, che giấu linh cảm trong lòng.
“Yêu quái tộc! Rất tốt!” Mười người bọn hắn được đưa tới một bên quảng trường Phong Lang trấn. Dưới một gốc đại thụ có một lão Lang yêu lớn tuổi đang ngồi.
Lang yêu trông giống nữ giới, hai tròng mắt nàng ta là màu xanh sẫm. Tay phải cầm một thanh quải trượng, ngồi ngay ngắn trên một cái ghế lớn. Đứng bên cạnh nàng là một nhân loại, nhìn qua có vẻ hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt thon gầy, nhưng y phục tương đối hoa lệ. Trong hai mắt cũng có lục quang lấp lóe, lưng hơi còng, mang một dáng vẻ cung kính.
Lang yêu đưa đám người Đường Tam đến đây bước tới diện kiến lão Lang yêu, cung kính hành lễ.
“Đại Tế Ti tôn kính, nô lệ thức tỉnh huyết mạch đều đưa đến cả rồi.”
Lão Lang yêu được gọi là Đại Tế Ti kia nhàn nhạt đáp lại, sau đó phất tay với một nam nhân bên cạnh. Nam nhân kia đầu tiên hướng nàng cung kính hành lễ, sau đó chậm rãi tiến lên tới trước mặt bọn người Đường Tam.
Đường Tam yên lặng cảm nhận khí tức của Đại Tế Ti. Rất mạnh! Thậm chí bằng thực lực của hắn bây giờ cũng không thể thấy rõ tu vi của đối phương.
Đương nhiên là hắn vẫn chưa sử dụng thần thức của bản thân. Nhưng thần thức cũng không dám tuỳ tiện vận dụng. Thần thức được lưu giữ thật sự quá ít, không có cách nào khôi phục tình trạng hiện tại. Trừ phi đó là thời khắc sinh tử, bằng không hắn chắc chắn sẽ không tuỳ tiện sử dụng thần trí của mình. Chỉ khi hắn trưởng thành mới có thể chân chính phát huy tác dụng của thần thức.
Nam nhân kia đang định mở miệng, Lang yêu bên cạnh đột nhiên tách ra cung kính hành lễ. Một Đại Lang yêu thân hình cao hơn ba mét sải bước đi tới hướng này.
Lang yêu này cực kỳ cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy bạo tạc. Trong đôi mắt màu xanh tinh xảo, mặc dù không thâm trầm bằng Đại Tế Ti, nhưng cũng phảng phất ẩn chứa năng lượng nồng đậm.
Hắn sải bước tới trước mặt Đại Tế Ti, hơi khom người, tay phải xoa ngực :
“Đại Tế Ti.”
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt già nua của Đại Tế Ti :
“Lãnh chúa đại nhân tới. Tế bái tiên tổ, lãnh chúa chuẩn bị xong rồi sao?”
Nàng từ đầu đến cuối ngồi tại chỗ không động. Từ cái này có thể nhìn ra Đại Tế Ti mới là địa vị cao nhất ở Phong Lang trấn này. Phong Lang lãnh chúa nói :
“Đã chuẩn bị xong. Tế phẩm đều đầy đủ. Phiền Đại Tế Ti chủ trì.”
“Ừ. Chờ khảo nghiệm xong huyết mạch của những nô lệ này, lập tức sẽ bắt đầu.” Đại Tế Ti thản nhiên nói.
“Bắt đầu đi.” Phong Lang lãnh chúa nói với nam nhân lúc nãy đi tới phía bọn người Đường Tam .
“Vâng, lãnh chúa đại nhân.” Người kia cung kính hành lễ. Lại đối mặt với Đường Tam mười người nói :
“Các ngươi nghe cho kỹ, chờ một chút ta sẽ tiến hành khảo nghiệm huyết mạch của các ngươi. Trong quá trình khảo nghiệm, tự thân các ngươi có bất kỳ phản ứng gì đều có thể biểu hiện ra. Không cần áp chế, cũng không cần sợ hãi. Nhất định phải dốc toàn lực, nghe rõ chưa?”
Đường Tam ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Vừa vặn bắt gặp một nỗi bi thương chợt lóe lên trong ánh mắt của người này.