**Thuyết Phục Sư Phụ
Dịch: w8haa**
Vũ Băng Kỷ nói: "Nhiệm vụ này ngươi muốn làm như thế nào?"
Đường Tam nói: "Đầu tiên chúng ta phải tổ chức một tiểu đội, bên trong tiểu đội này, mỗi người phải có năng lực bổ sung cho nhau. Nhân số không cần quá nhiều, để sau này lại khó chia tiền thưởng. Sau đó chúng ta cùng nhau đi tìm Sáp Sí Hổ, săn bắt bọn chúng. Có các sư phụ ở bên cạnh bảo vệ chúng ta, nếu như chúng ta gặp nguy hiểm, các sư phụ sẽ ra tay."
Vũ Băng Kỷ cau mày lại, nói: "Những nhiệm vụ như thế này các sư phụ chắc là sẽ không nhúng tay, chỉ có thể dựa vào năng lực của chính chúng ta."
Đường Tam nói: "Việc này giao cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục các vị sư phụ. Nếu như các vị sư phụ đồng ý đi cùng, âm thầm bảo vệ chúng ta, có phải có thể nhận nhiệm vụ rồi không?"
"Đó là điều đương nhiên rồi. Thế nhưng các vị sư phụ sẽ đồng ý sao?" Vũ Băng Kỷ nghi ngờ hỏi.
"Giao cho ta."
Rời khỏi nơi ở của Vũ Băng Kỷ, Đường Tam bảo Độc Bạch về trước, hắn một mình đi tới chỗ ở của Mộc Ân Tình.
Các chỗ ở của Học viện Cứu Thục san sát gần nhau, không có khu ở riêng biệt dành cho các vị sư phụ.
Đường Tam gõ cửa, không có bất kì phản ứng nào. Mộc Ân Tình còn chưa quay về, hẳn là đang cùng các vị sư phụ khác thảo luận rồi.
Đường Tam cũng không vội vàng, đứng ở cửa chờ.
Sau khi chờ đợi tầm nửa canh giờ, Mộc Ân Tình đã trở về. Nhìn thấy Đường Tam đứng trước cửa phòng mình, Mộc Ân Tình không khỏi có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi tìm ta?"
"Vâng. Mộc sư phụ người vẫn khỏe chứ? Ta có một ý tưởng về khóa học thực chiến, muốn thảo luận với người một chút." Đường Tam cung kính nói.
"Vào đi." Mộc Ân Tình gật đầu.
Lúc nãy các vị sư phụ bọn họ tụ tập một chỗ, chính là để thảo luận về phương diện năng lực thực chiến của Đường Tam. Nếu như không phải đã điều tra được tất cả về lai lịch của Đường Tam một cách rành mạch, rõ ràng, bọn họ thật sự rất khó tin tưởng một đứa trẻ chín tuổi lại có được thiên phú về phương diện năng lực chiến đấu cao đến như vậy. Đây quả thực là trái với lẽ thường!
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, muốn không tin cũng không được. Tư Nho chuẩn bị đi tìm Trương Hạo Hiên nói chuyện một lần nữa, hắn cảm thấy đứa bé này tiềm năng quá lớn.
Mộc Ân Tình lại là người buồn bực nhất ở đây, bởi vì hắn là sư phụ dạy khóa học thực chiến, nhưng mà ở trước mặt Đường Tam thì hắn không biết phải dạy dỗ hay là làm như thế nào. Sở trường của Mộc Ân Tình cũng không phải là khống chế nguyên tố, ở phương diện này, cho dù là Quan Long Giang và Tư Nho, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nghĩ ra phương án để dạy dỗ Đường Tam.
Đường Tam đóng chặt cửa phòng, cung kính đi đến trước mặt Mộc Ân Tình.
"Ngươi có ý kiến gì, có thể nói một chút." Mộc Ân Tình ngồi xuống, nói.
Đường Tam nói: "Mộc sư phụ, trải qua hai buổi học thực chiến, ta cũng đã hiểu khái quát về các học viên. Ta cảm thấy, khóa học của chúng ta có chút vấn đề."
"Hả?" Mộc Ân Tình kinh ngạc một chút, nhìn đứa trẻ đang đứng trước mặt cũng không cao bằng mình khi ngồi, nói tiếp: "Có vấn đề gì?"
Đường Tam không chút do dự nói: "Vấn đề mà ta thấy chính là không đủ thực chiến. Các học viên đối chiến với nhau, tuy rằng có thể rèn luyện kỹ xảo, nhưng mà thực chiến thật sự thường sẽ gặp phải nguy hiểm sinh tử. Dưới áp lực của sự sinh tử, tiềm năng của con người mới được kích phát, biểu hiện ra. Giống như ta tại thời điểm còn ở Phong Lang trấn, vài lần ở bên ngoài gặp phải tập kích của Phong Lang, may mắn thoát chết. Nhưng sau những lần đó, sự cảm ngộ của ta đối với Phong nguyên tố trở nên sâu sắc hơn nhiều. Cho nên ta cảm thấy, khóa học thực chiến nên để cho mọi người cảm nhận được nguy hiểm thật sự, dưới áp lực đó mới có thể khiến cho mọi người tiến bộ hơn."
Ánh mắt của Mộc Ân Tình sáng lên: "Ngươi nói là bởi vì ngươi đã từng trải qua nguy cơ sinh tử, cho nên sự cảm ngộ đối với Phong nguyện tố mới trở nên sâu sắc như vậy? Ngươi đã trải qua bao nhiêu lần như vậy?"
Đường Tam nói: "Xem như hai lần."
Mộc Ân Tình gật đầu, nói: "Đó là bởi vì ngộ tính của ngươi cao. Người bình thường cho dù có kinh nghiệm hai lần như vậy, cũng chưa chắc đã có được sự cảm ngộ như ngươi."
Đường Tam nói tiếp: "Hai lần không được thì ba lần, ba lần không được thì nhiều lần hơn nữa. Sự kích thích mãnh liệt chắc chắn sẽ thúc đẩy mọi người trở nên tiến bộ. Sau khi ta trải qua chiến đấu như vậy, ta vốn cũng rất sợ hãi, nhưng sau khi suy nghĩ rất nhiều thứ, những thứ trải qua trong quá trình chiến đấu sinh tử sẽ đặc biệt khắc sâu. Đã có kinh nghiệm sinh tử, nhất định sẽ không muốn phải gặp phải tình huống như thế nữa, dĩ nhiên sẽ càng cố gắng tu luyện, cũng sẽ có nhiều kinh nghiệm được đúc kết ra hơn."
Mộc Ân Tình nói: "Vậy ngươi cảm thấy, khóa học thực chiến của chúng ta nên làm như thế nào?"
Đường Tam nói: "Ta đã xem qua chỗ nhiệm vụ ở phía Đại sư huynh, trong đó có nhiệm vụ săn bắt Yêu thú. Săn bắt Yêu thú sẽ không làm bại lộ thân phận thành viên Cứu Thục của chúng ta. Ta cảm thấy rằng có thể cho các học viên lập tổ đội đi săn bắt Yêu thú, sau đó các vị sư phụ thì bí mật ở một nơi gần đó để bảo vệ. Nhưng chỉ cần chúng ta không có nguy hiểm về tính mạng, các sư phụ cũng sẽ không xuất thủ tương trợ, cho dù là trọng thương cũng không được ra tay, như vậy sẽ làm cho mọi người cảm nhận rõ ràng nhất áp lực đến từ việc thực chiến, đến từ áp lực của những kẻ địch mạnh mẽ. Ta thấy rằng làm như vậy sẽ đạt hiệu quả tốt hơn."
"….” Mộc Ân Tình dường như đang suy nghĩ kĩ càng về việc này, bởi vì loại thực chiến như thế này ở học viện Cứu Thục không phải là không có. Nhưng trước đây toàn là do các vị sư phụ trực tiếp dẫn đội ngũ đi, các vị sư phụ sẽ đứng ở một bên chỉ điểm, đến thời khắc quan trọng mới ra tay. Nhiệm vụ săn bắt mà để các học viên trực tiếp đi hoàn thành như thế này rất ít, có thì cũng chỉ là các yêu thú cấp thấp mà thôi. Dù sao, học viện Cứu Thục chỉ có mười mấy đệ tử, đều là trải qua sự lựa chọn kĩ càng mới chọn được, cho nên học viên nào cũng đều là tài sản quý giá của học viện. Bất kì học viên nào bị thương nặng đều là một sự đả kích dành cho các vị sư phụ, cho nên các vị sư phụ vẫn luôn rất cẩn thận về vấn đề này.
"Chỉ sợ sẽ phát sinh nguy hiểm." Mộc Ân Tình lầm bầm nói.
Đường Tam nghiêm mặt nói: "Mộc sư phụ, cây trồng trong nhà sẽ không thể chịu được mưa to gió lớn. Ngày đó khi ta vừa đến đây, sư phụ Trấn Trưởng đã nói với ta, nhân loại chúng ta muốn giành lấy được không gian sinh tồn là một việc vô cùng khó khăn. Nếu đã như vậy, chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. Hơn nữa các vị sư phụ cũng có thể âm thầm đi theo, đến lúc thật sự có nguy hiểm đến tính mạng mới ra tay bảo vệ chúng ta, cho nên việc này có thể thực hiện."
Mộc Ân Tình nói: "Chuyện này ta cần phải cân nhắc kĩ hơn. Ngươi có ý tưởng cụ thể ư?"
Đường Tam nói: "Lúc nãy ta và đại sư huynh đã thảo luận một chút, chúng ta cảm thấy có thể tìm một vài nhiệm vụ săn bắt tương đối khó khăn một chút, sau đó tổ chức một tiểu đội để đi săn bắt Yêu thú. Để đảm bảo an toàn, chúng ta hy vọng ít nhất có một vị sư phụ âm thầm bảo vệ chúng ta. Đương nhiên ở bên trong tiểu đội này, chỉ có ta và đại sư huynh biết rằng có sư phụ bảo vệ, những sư huynh, sư tỷ khác sẽ không biết. Nếu như chính chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, sư phụ cũng không cần ra tay, chỉ cần âm thầm đứng nhìn là được. Về phần thưởng của nhiệm vụ, chúng ta có thể chia ra một nửa cho vị sư phụ này. Nếu như sư phụ cuối cùng vì phải cứu chúng ta mà ra tay tương trợ, thì sư phụ sẽ lấy tám phần phần thưởng. Đây xem như là rèn luyện cho chúng ta."
Mộc Ân Tình nói: "Đây cũng là một biện pháp. Để ta và lão Quan thương lượng một chút, ngày mai sẽ nói kết quả cho các ngươi biết."
"Tốt, cảm ơn sư phụ." Đường Tam sau khi cám ơn liền cáo từ.
Thời điểm hắn đi tới cửa bỗng nhiên lại dừng bước, xoay người lại, nghiêm túc nói với Mộc Ân Tình: "Mộc sư phụ, loại kinh nghiệm đến từ việc thực chiến sinh tử này mới có thể khiến cho chúng ta tiến bộ lớn hơn."
Sau khi Đường Tam rời đi, Mộc Ân Tình dần suy tư. Câu nói của Đường Tam khiến cho hắn phải suy nghĩ rất nhiều chính là "Cây trồng trong nhà sẽ không thể chịu được mưa to gió lớn".
Đối với đại đa số nhân loại phụ thuộc thì đừng nói là nhà, ngay cả việc sinh tồn lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm. Những nhân loại này bị ảnh hưởng bởi thiên phú, cho dù có kích thích huyết mạch như thế nào, cũng không thể trở thành cường giả được.
Mà những đứa trẻ ở học viện Cứu Thục này, là do tổ chức lựa chọn kĩ lưỡng, hi vọng họ sẽ trở thành những cường giả. Những đứa trẻ như vậy sẽ trở thành cây trồng trong nhà ư? Không trải qua mưa gió, bọn họ thật sự có thể thuận lợi phát triển ư? Vấn đề này thật ra luôn là sự đau đáu trong lòng các vị sư phụ. Bên trong các học viên ở đây, những người có được thiên phú tốt nhất nhưng ngược lại là những người có tiến bộ chậm nhất. Cho dù là Độc Bạch có được Thiên Hồ Biến, hay là Cố Lý có được Thì Quang Biến, đều là như thế.
Thế nhưng, huyết mạch như vậy thật sự là quá quý giá, bọn họ ai cũng không dám cầm tiền đi đánh bạc!
Mộc Ân Tình hít sâu một hơi, đứng thẳng người lên. Hắn quyết định đi tìm Quan Long Giang, thảo luận cẩn thận về vấn đề này.
Sau khi Đường Tam ra khỏi gian phòng của Mộc Ân Tình, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, bởi vì hắn biết khoảng tám đến chín phần là mình đã thuyết phục được vị sư phụ này. Từ biểu hiện của Mộc Ân Tình sau buổi khóa học thực chiến hắn đã thấy được, ánh mắt của Mộc Ân Tình khi đó mang theo vài phần thất vọng.